9


Chương 26: Hái sao trời cho emEdit: MimiBeta: Chi****

21

Bang chủ và phó bang chủ cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Thế nhưng bang chủ vẫn có chút không được tự nhiên, xù lông như sắp sửa bùng nổ ngay trên group, bác bỏ hành vi gọi phó bang chủ là bang chủ phu nhân của mọi người, phi thường không phối hợp với những hành động show ân ái của phó bang chủ, hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô với đối phương từ "Lâm Phong" thành "Này" .

Ngạo kiều đáng chết, thông cho mấy phát nhất định sẽ ngoan ngoãn lại ngay thôi! Hội Trần cực kỳ điềm tĩnh mà cho ra một kết luận như thế.

Im lặng quan sát trọn vẹn một bộ phim tình cảm HE, Hội Trần cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi YY, tiếp tục lười biếng nằm trong lồng ngực Tần Mộ Vũ. Lúc này, bọn họ đang ngồi trên nóc nhà đếm sao, đếm từ bên trái tới bên phải của bầu trời, con số cố định luôn là ba trăm hai mươi chín ngôi sao, điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

"Hai người kia thực sự đến với nhau rồi." Hội Trần nói, lại vươn tay về phía bầu trời, chuyên chú ngắm nhìn những tia sáng vụt qua giữa những kẽ tay, "Về sau có lẽ bọn hắn sẽ show ân ái gấp mấy lần chúng ta nữa."

Tần Mộ Vũ vô cùng tự tin nói: "Không thể show hơn chúng ta được."

Hội Trần thì lại hưng trí bừng bừng: "Sắp tới em cũng mở một cái topic bóc phốt hai người bọn hắn."

"Ha ha, được." Tần Mộ Vũ vuốt nhẹ mái tóc Hội Trần, thuận miệng nói, "Lễ tình nhân rời đoàn phó bản, nghe vậy cũng rất hợp lý hợp tình."

"Để em nghĩ lại xem." Hội Trần từ từ nói, "Ngày quốc tế thiếu nhi lần đó chúng ta cũng rời đoàn."

Việc này vô cùng phù hợp với phong cách của em bé AI...

Tần Mộ Vũ: "Không thích à?"

"Đương nhiên là thích." Hội Trần vừa dứt lời, lại đột ngột vươn tay ôm lấy cổ Tần Mộ Vũ, kéo đầu người nọ xuống cùng mình hôn môi. Kết thúc một nụ hôn nhẹ nhàng mà da diết, Hội Trần dùng trán cọ lên trán Tần Mộ Vũ, nói: "Sau khi rời đoàn cùng với anh, em rất hạnh phúc, cảm ơn anh."

Tần Mộ Vũ như thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôn nhu nói: "Vậy là tốt rồi... Anh vẫn sợ em ghét bỏ nơi này, cũng sợ em có điều không vui lại tự mình chịu đựng."

Thời điểm nói chuyện, hắn rũ mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi của Hội Trần, ánh mắt nhu hòa mà tỏa sáng, tựa hồ có sao trời chìm đắm ở bên trong.

Hội Trần nghiêm túc lắc đầu: "Sao có thể, em có thêm một cơ hội sống, cảm kích anh còn không kịp, sao lại ghét bỏ được đây? Huống chi, chỗ này có anh."

"Ừ." Tần Mộ Vũ mang theo một tia hoài niệm, lên tiếng, "Khi em không ở trong này, anh sợ nhất chính là thời điểm em treo acc đứng bên cạnh anh rồi bỏ ra ngoài, vắng em anh làm gì cũng không thấy ý nghĩa, chỉ biết mỏi mòn đứng đó đợi chờ nhưng lại không dám nói ra. Dù sao chúng ta cũng chẳng phải là người ở cùng thế giới, anh không thể đòi hỏi em chơi game suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ..."

"Đã biết không cùng một thế giới," Hội Trần khẽ nhướng lông mày, "Thế sao ngày đó anh còn dám thổ lộ với em."

Mỗi lần nhớ lại thời điểm Tần Mộ Vũ ngỏ lời, Hội Trần đều cảm thấy rất buồn cười. Dạo chơi trên mạng thấy được cảnh nhân loại dùng hoa hồng vào lúc tỏ tình, người nào đó cũng bắt chước theo, đáng tiếc trong game lại không có loại đạo cụ như thế, vì vậy Tần Mộ Vũ liền sao chép cây gậy cắm mứt quả bên người thương nhân bán đồ ăn vặt, sau đó cầm một bó mứt quả to đùng, đứng ở cổng vào môn phái Thiên Lan vắng vẻ, quỳ một gối xuống mà bày tỏ với Hội Trần...

"Anh thật sự không nhịn được." Tần Mộ Vũ xấu hổ cười cười, "Em là mối liên hệ duy nhất của anh với thế giới thực, là minh chứng cho sự tồn tại của anh, tất cả những cảm xúc hoặc cảm giác yêu thích, khổ sở, hoảng hốt, lo âu, đợi chờ, hạnh phúc cùng dục vọng... trong anh, đều vì em mà có. Sau khi thức tỉnh ý thức cá nhân, toàn bộ những cái "lần đầu tiên" của anh đều do em mang lại, cho nên anh vẫn thực yêu em. Trong kho số liệu của anh có một khu được đặc biệt mã hóa và lưu trữ, bên trong tràn đầy những thứ thuộc về em, từng chữ em nói, từng biểu tình em gửi, từng sự kiện em làm, tất cả anh đều âm thầm cất giữ."

Hội Trần trở mình, gối đầu lên đùi Tần Mộ Vũ, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, nói: "Em hiểu mà, cho nên em không đành lòng từ chối anh."

Tần Mộ Vũ dừng một chút mớt dè dặt hỏi: "Lúc ấy, trong lòng em thực ra là muốn từ chối anh sao?"

"Ừm." Hội Trần dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng lên đùi Tần Mộ Vũ, nhẹ giọng đáp, "Bởi vì khi đó em cảm thấy chúng ta làm gì cũng phải cách một cái màn hình, người tồn tại trong thế giới ảo, người lại sinh sống ở ngoài đời thực, cho dù thật sự chỉ yêu trên tinh thần cũng khó có thể bền lâu... Nhưng mà, vừa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh khi dùng một bó mứt thổ lộ với em, em liền mềm lòng."

Tần Mộ Vũ nắm chặt tay Hội Trần, cùng hắn mười ngón đan nhau: "Lúc ấy, điều mà anh muốn chỉ là em tặng anh một chữ "Được", cho anh một đoạn ký ức vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Cho dù sớm muộn gì em cũng sẽ đi tìm tới một con người thực thụ ở trong hiện thực và chung sống thì anh cũng có khả năng chấp nhận... Ký ức của anh là thứ vĩnh viễn không phai nhòa, sau này, anh có thể đọc lại ký ức để lừa gạt bản thân, vờ như em vẫn luôn luôn ở bên anh vậy."

"Chẳng ngờ, em lại gặp chuyện ngoài ý muốn." Hội Trần khẽ giương khóe miệng, ngữ khí vô cùng thong thả nhẹ nhàng, "Đúng là em đã mất rất nhiều, nhưng lại có thể chân chính được ở bên anh, đây gọi là trong họa có phúc đó... Thôi được rồi, lễ tình nhân không nói những chuyện này, buồn quá."

Tần Mộ Vũ ngoan ngoãn đáp: "Ừ, không nói."

Hội Trần ngồi dậy, khẽ lau đôi mắt phiếm hồng, gác hai chân lên đùi Tần Mộ Vũ, nhìn nửa bên mặt của đối phương, chỉ thấy vẫn tràn đầy ngạo khí cùng kiêu hãnh của một vị thiếu gia như mọi ngày. Tựa hồ cố tình làm khó đối phương, Hội Trần mở miệng, chậm rãi hỏi: "Hôm nay là lễ tình nhân, anh chuẩn bị quà gì cho em?"

Tần Mộ Vũ nhìn hắn không rời mắt, vẻ mặt yêu thương trìu mến cực kỳ, thanh âm thì ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước: "Bảo bối muốn quà gì?"

Hội Trần chỉ một ngón tay về phía chân trời, không hề khách khí nói: "Hái sao cho em đi."

Tần Mộ Vũ hôn lên trán hắn, tựa như coi yêu cầu của người nọ là một chuyện rất bình thường, điềm tĩnh hỏi: "Em muốn bao nhiêu?"

Hội Trần nghĩ nghĩ: "Qua tết Âm lịch em sẽ được hai mươi ba tuổi, hái hai mươi ba ngôi sao đi."

"Được." Tần Mộ Vũ ngọt ngào đáp ứng, vươn tay về phía bầu trời, nắm nắm bóp bóp vài cái, số liệu tượng trưng cho sao trời liền bị cắt ra. Tần Mộ Vũ mở lòng bàn tay, ở giữa đã xuất hiện một vì sao.

Tần Mộ Vũ thổi nhẹ một hơi lên ngôi sao trong lòng bàn tay, hạt châu nho nhỏ đang phát ra ánh sáng nhu hòa kia lập tức bay bay về phía Hội Trần, ở trong đêm tối đường bay của nó vẽ ra một quỹ đạo lờ mờ đầy thơ mộng.

"Một ngôi." Tần Mộ Vũ nói.

Dứt lời, hắn liền lặp lại quá trình ban nãy, hai ngôi, ba ngôi, bốn ngôi... trắng ngà, xanh nhạt, vàng nhẹ, hồng đào... Những ngôi sao với các màu sắc khác nhau thoáng chốc đã bị Tần Mộ Vũ hái xuống, hai mươi ba đốm sáng lấp lánh bao quanh thân thể Hội Trần, chậm rãi xoay tròn mang theo vô số hạt bụi ánh sáng lả tả rơi xuống, còn chưa kịp tiếp đất đã tan biến vào bóng đêm, thoạt nhìn chẳng khác gì một vũ trụ bị thu nhỏ lại.

Hội Trần nhìn những vì sao lấp lánh quanh mình, thanh âm phi thường vui vẻ: "Anh thực sự đã hái sao cho em rồi."

Tần Mộ Vũ giơ tay về phía trời đêm, nói: "Anh còn có thể hái cả trăng cho em nữa."

Lời còn chưa dứt, mảnh trăng tròn sáng trong như ngọc đang lơ lửng ở phía chân trời bỗng nhiên biến mất, Tần Mộ Vũ giống như ném bóng cao su mà ném mặt trăng to như cái chậu rửa mặt trong tay vào ngực Hội Trần, sau đó búng tay một cái, thoáng chốc mây đen liền nuốt chửng không trung, những bông tuyết mịn màng từ tầng mây nặng trĩu dần dần rơi xuống, nhanh chóng nhuộm ngã tư đường ở thành chủ thành một màu trắng tinh thuần.

"Như vậy sẽ không có game thủ nào phát hiện mặt trăng biến mất." Tần Mộ Vũ cúi đầu chui vào không gian sáng bừng nho nhỏ được hai mươi ba vì sao cùng mặt trăng phân tách ra khỏi màn đêm, ghé môi hôn lên hai gò má bởi vì hạnh phúc mà thoáng ửng hồng của Hội Trần, ôn nhu nói, "Chờ khi em chơi đủ rồi anh sẽ trả lại."

Hội Trần đang nghịch mặt trăng, dùng đầu ngón tay tinh tế vuốt ve hoa văn tượng trưng cho Hằng Nga và thỏ ngọc ở trên bề mặt, nói: "Kỳ thực anh có thể copy mà, sao chép cho em một cái thì không lo người chơi sẽ phát hiện rồi."

"Anh không muốn." Lúc này Tần Mộ Vũ lại lộ ra một chút trẻ con, "Đã nói hái cho em thì sẽ hái cho em, hái tức là trên trời sẽ không còn nữa, sao chép thì không phải vậy cho nên nhất định phải cắt số liệu ra."

"Có lý." Hội Trần vui vẻ, đưa tay nhéo nhẹ lên chóp mũi Tần Mộ Vũ.

Hội Trần đếm đếm: "Trên trời vốn có ba trăm hai mươi chín ngôi sao, hái xuống hai mươi ba ngôi cho em, bây giờ còn lại ba trăm lẻ sáu ngôi."

Tuy không có ý nghĩa thực tế gì, song Hội Trần lại vui vẻ một cách khó hiểu, thậm chí là vô cùng vui vẻ.

Có ông xã nhà ai có khả năng hái trăng hái sao cho vợ hay không?

Không có!

Tần Mộ Vũ là người duy nhất!

Hai người bọn hắn ngọt ngào âu yếm ở trên nóc nhà một chốc, nhìn ngắm tuyết phủ kín cả tòa thành thì liền quay về phòng ngủ.

Hội Trần không cho Tần Mộ Vũ thắp đèn mà phân tán trăng sao ra khắp căn phòng, dùng chúng nó để chiếu sáng.

Đêm nay Hội Trần nhiệt tình muốn chết, khiến cho Tần Mộ Vũ suýt chút nữa thì không phục vụ nổi. Giữa lúc ý mật tình nồng, Hội Trần triệt để vứt bỏ rụt rè e ngại của ngày thường, dùng tứ chi cuốn lấy thân thể Tần Mộ Vũ, cắn lên lỗ tai của đối phương, bắt đầu dạy em bé AI những thứ rất không ra gì: "Mộ Vũ, lúc ở trên giường anh quá ít nói..."

Tần Mộ Vũ áp tới nhẹ hàng hôn lên khuôn mặt người kia: "Em muốn nghe anh nói cái gì?"

Hội Trần: "Em muốn nghe anh nói nhiều lời có thể khiến em đỏ mặt một chút..."

Tần Mộ Vũ vùi đầu làm nhiệm vụ, bên cạnh đó cũng phi thường biết tiếp thu mà hỏi: "Thoải mái không bảo bối?"

"Thoải mái chết," Hội Trần phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe, tiếp tục, "Nói nữa đi."

Tần Mộ Vũ tự hỏi một lát, sau đó thấp giọng thì thầm: "Muốn ông xã dùng số liệu cực to cực cứng hung hăng công kích ô số liệu nho nhỏ đáng yêu của vợ không?"

Hội Trần: "..."

Hội Trần: "Anh vẫn là câm miệng đi, cảm ơn."

Tần Mộ Vũ không cam lòng: "Vậy phải nói như thế nào... Anh đâm đến tường lửa của em nhé bảo bối."

Hội Trần phẫn nộ đập mạnh xuống ván giường: "Câm miệng! Em nhũn ra cả rồi!"

Tần Mộ Vũ thực vô tội: "... Chẳng qua anh cảm thấy nói như vậy càng mất thể diện càng kích thích hơn so với mấy câu tình sắc bình thường, em xem mặt anh cũng đỏ rần rồi này."

Hội Trần phát điên mà cào giường: "Không có, một tý cũng không kích thích có được không!"

Thậm chí còn có chút buồn cười!

"Được rồi, anh làm theo những gì em nói." Tần Mộ Vũ đè chặt Hội Trần xuống dưới thân, dán sát vào tai của đối phương, thấp giọng bật ra một câu gì đó.

"Ưm... lần này mới đúng..." Hội Trần thoải mái đến híp mắt lại.

Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết vẫn bay tán loạn, những vụn tuyết nho nhỏ đọng lại những đụn hình chóp ở trên khung cửa sổ, được ánh sáng từ đèn lồng treo ngoài cổng khu nông trại chiếu lên, tạo thành một mảnh ấm áp vô cùng.

Một đêm Đông yên ả mà thỏa lòng đẹp ý cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

Chương 27: Bây giờ anh sẽ gói bốn mươi loại sủi cảoEdit: MimiBeta: Chi****

22

Lễ tình nhân qua đi, vì để kịp đón lễ hội lớn nhất của mùa Xuân, sáu thành viên tham gia buổi off từng người đều trở về thành phố nơi mình sinh sống.

Bang chủ và phó bang chủ liên tiếp bốn ngày không vào trò chơi, song phó bang chủ vẫn thường xuyên nổi lên trên group YY, gửi vài tấm ảnh phong cảnh thành phố C hoặc những bữa ăn ngon dành cho hai người, hiển nhiên là đang bận vun đắp tình cảm cùng bang chủ.

Nhưng mà, mấy thứ này căn bản không cách nào thỏa mãn tâm tình hóng hớt của quần chúng vây xem!

Vì thế trước giao thừa một ngày, Dẫn Cung Lạc Nguyệt cùng Bả Tửu Lâm Phong rốt cuộc cùng online. Khi thanh âm vang lên trên YY, toàn thể bang chúng liền kinh ngạc phát hiện hai người bọn hắn thế mà dùng chung một mic, lúc Dẫn Cung Lạc Nguyệt lên tiếng tập hợp đoàn cố định đi đánh phó bản, tất cả đều nghe thấy Bả Tửu Lâm Phong tận lực đè thấp giọng nói: "Vợ à, đeo bao giữ ấm tay vào."

Tuy chỉ có mấy tiếng mà thôi, song sự cưng chiều lại được thể hiện quá rõ ràng!

Dẫn Cung Lạc Nguyệt nhẹ giọng nói: "Em chỉ huy đoàn đội sẽ mở mic tự do, anh nói nhỏ chút đi."

Bả Tửu Lâm Phong: "Được, từ giờ trở đi sẽ ghé sát vào tai em mà nói."

Dẫn Cung Lạc Nguyệt: "Á – nào nào, nhột!"

Bang chúng một lòng nhiệt huyết hóng chuyện A: "Trời ơi, không phải mị vừa nghe nhầm chứ? Bang chủ ở cùng một chỗ với phó bang chủ sao?"

Dẫn Cung Lạc Nguyệt không được tự nhiên mà sửa lại: "Anh ấy ở tạm nhà tôi vài ngày, ở khách sạn quá đắt, phí tiền."

Tôi là cọng cỏ nhỏ: "Ôi chao, bang chủ đã bắt đầu giúp phó bang chủ tề gia rồi kia, phát triển nhanh thật đấy."

Đích thực một câu đánh thẳng vào chỗ hiểm!

Bả Tửu Lâm Phong nhanh miệng thêm mắm dặm muối: "Ừ, ngay cả ví anh cũng nộp cho em ấy rồi."

Dẫn Cung Lạc Nguyệt phát điên: "Là tự anh lén lút nhét vào túi em, sau em sẽ trả lại cho anh, được chưa!"

"Mặc kệ." Bả Tửu Lâm Phong bình tĩnh mà chơi xấu, "Dù sao anh cũng đã nộp rồi."

Dẫn Cung Lạc Nguyệt: "..."

Bả Tửu Lâm Phong: "Vợ à, người đến đông đủ cả rồi, vào phó bản thôi."

Dẫn Cung Lạc Nguyệt một bên ngoan ngoãn dùng Ngự kiếm bay đến của phó bản, một bên khẩu thị tâm phi mà kháng nghị: "Đừng gọi vợ này vợ nọ được không, em là con trai, kỳ lắm."

Bả Tửu Lâm Phong nghe lời sửa miệng: "Chồng."

"Đừng đừng đừng, thôi cứ gọi vợ đi." Dẫn Cung Lạc Nguyệt hít vào một hơi khí lạnh, "Nghe một thằng đàn ông gọi em là chồng, thật sự óc cũng muốn phọt ra luôn."

Bả Tửu Lâm Phong nghẹn họng: "..."

Tôi là một cọng cỏ nhỏ vỗ bàn cười dữ dội: "Bang chủ à, ông trên mạng và ngoài đời quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau nha~ ha ha ha ha! Sự thẹn thùng trong buổi off ngày hôm đó đâu mất tiêu rồi ta!"

Dẫn Cung Lạc Nguyệt gân cổ cãi "Tôi mà thẹn thùng cái cục cớt, đừng lắm lời vô nghĩa, vào phó bản hết đi!"

Sau khi các thành viên trong đoàn đồng tâm hiệp lực đẩy ngã BOSS đầu tiên, Dẫn Cung Lạc Nguyệt lại bắt đầu bán đấu giá trang bị, Hội Trần lấy được một cái bao tay, thuận miệng hỏi: "Ngày mai là giao thừa rồi, phó bang chủ sẽ đón năm mới ở nhà bang chủ à?"

Bả Tửu Lâm Phong: "Ừ, cha mẹ tôi không ở trong nước, về nhà cũng chỉ có một mình, cho nên Lạc Nguyệt bảo tôi ở lại đón năm mới cùng em ấy."

Dẫn Cung Lạc Nguyệt mặt dày chống chế: "Hả? Em nói vậy khi nào?"

Bả Tửu Lâm Phong: "Nói xong liền không thừa nhận?"

Dẫn Cung Lạc Nguyệt: "Em quên rồi."

Bả Tửu Lâm Phong: "Còn không thừa nhận anh sẽ hôn em."

Dẫn Cung Lạc Nguyệt lập tức đổi giọng: "À, em có nói, nói vào hai ngày trước."

Bả Tửu Lâm Phong lạnh lùng: "Muộn rồi."

Năm giây sau, thanh âm hoảng hốt của Dẫn Cung Lạc Nguyệt nhanh chóng truyền khắp toàn bộ YY bang hội: "Này, này, này, anh dừng tay... Không, không đúng, anh dừng miệng! Ưm..."

23

Ngày cuối cùng năm Âm lịch, trong game đâu đâu cũng tràn đầy không khí vui vẻ của ngày Tết, thậm chí cửa chính của mỗi nhà NPC trong các thành chủ đều dán câu đối Xuân, phải nói là phi thường hoan hỉ. Để mừng Xuân, công ty game đã ra rất nhiều hoạt động phúc lợi, tặng giờ chơi, tặng trang sức, tặng linh thạch, tặng tọa kỵ, vân vân. Ngoài ra bọn họ còn gia tăng một ít nhiệm vụ hằng ngày đặc biệt trong dịp Tết Âm lịch, game thủ hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được đạo cụ thú vị bất ngờ, tỷ như lì xì, pháo hoa, bánh chẻo linh tinh.

Trong số đó, phần thưởng có giá trị nhất dành cho game thủ, chính là một con pet Niên thú(*). Hội Trần mở giao diện nhận thưởng, thả Niên thú vừa nhận được ra ngoài chơi. Bởi vì được thiết kế thành pet cho nên Niên thú không có hình tượng hung tợn như dân gian vẫn thường miêu tả, trái lại bộ dáng đáng yêu cực kỳ, thân mình tròn vo của nó chỉ tương đương một con chó nhỏ, lông trắng như tuyết, trên trán có một cái sừng bằng bạc và đôi mắt một bên xanh một bên vàng. Tiểu Niên thú vừa được thả ra liền lượn vòng vòng quanh Hội Trần, chốc lát lại chạy tới bên cạnh Tần Mộ Vũ, mới nghếch chân một cái đã thành công khiến cho giày của người kia được tắm trong nước tiểu rồi.

(*) Niên thú: một quái vật dân gian trong truyền thuyết cổ xưa của TQ, xuất hiện vào dịp lễ hội mùa Xuân (hình)

Bản dân gian)

Bản game)

Hội Trần sung sướng khi người gặp họa: "Ha ha ha!"

Tần Mộ Vũ tốt tính mà đem số liệu bẩn trên chân cắt bỏ, lên tiếng hỏi Hội Trần: "Thích con Niên thú này sao?"

"Thích." Hội Trần ngồi xổm xuống, vuốt ve cái sừng màu bạc của tiểu Niên thú, "Làm cho nó thức tỉnh đi."

"Được." Tần Mộ Vũ cúi người, đặt một ngón tay lên trán của Niên thú. Sau đó, đầu ngón tay Tần Mộ Vũ chậm rãi sáng lên, ánh sáng chỉ duy trì vài giây đồng hồ rồi liền trở nên ảm đạm, mà Niên thú lúc trước còn cứng nhắc đẫn đờ nay đã có thần có thái, đôi con ngươi hai màu cũng theo đó mà sáng ngời lên, tò mò nhìn ngó khắp nơi, tựa hồ đang cảm thụ một thế giới hoàn toàn mới.

Đây là virus đã khiến Tần Mộ Vũ thức tỉnh ý thức ngày xưa, sau khi đánh bại nó, hắn liền sao chép lại phần không có tính công kích của virus, đem nó trở thành một công cụ có lợi cho mình. Năm đó, khi Hội Trần mới bước vào thế giới game, Tần Mộ Vũ sợ người kia cô độc cho nên đã dùng phương pháp tương tự để đánh thức tư duy của đám NPC. Ở trước Hội Trần cũng như Tần Mộ Vũ, những NPC có chút ý thức này không cần che giấu bản thân, nhờ thế mà thế giới game cũng trở nên náo nhiệt và thú vị hơn hẳn trước đây, thậm chí Hội Trần còn kết thành bạn tốt với NPC nữa.

Hội Trần ôm lấy tiểu Niên thú, tự giới thiệu: "Ta là chủ nhân của mi."

Tiểu Niên thú rướn cổ, ngoan ngoãn liếm cằm của Hội Trần.

"Ta là chồng của chủ nhân mi." Tần Mộ Vũ chỉ chỉ vào mình, "Về sau không được tè lên chân ta nữa."

Niên thú thè lưỡi với Tần Mộ Vũ, lại lắc lư cái đầu nhỏ một hồi.

Tần Mộ Vũ: "..."

Hội Trần ôm tiểu Niên thú đi vào khu nông trại, trong ấy có mấy game thủ đang đốt pháo hoa, tiểu Niên thú có ý thức thấy vậy thì sợ hãi vô cùng, liều mạng rúc vào trong ngực Hội Trần. Hội Trần cười cười dùng vạt áo bọc nó lại, nhanh chân bước về nhà.

Trên cửa chính của khu nhà vốn dán câu đối mà Dẫn Cung Lạc Nguyệt mang đến khi tới mừng tân gia, nhưng sáng sớm ngày ba mươi Âm lịch, Hội Trần đã tháo nó xuống, đổi thành câu đối mới do chính tay mình viết.

Thời điểm vào cửa, Tần Mộ Vũ thoáng đảo mắt liếc qua nét chữ trên câu đối, biểu tình có chút vi diệu khó có thể hình dung.

Hội Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Nhìn có được không?"

Tần Mộ Vũ dối trá mà khen ngợi: "Thật là đẹp mắt, không theo khuôn mẫu, trái lại còn có phong cách quý phái lạ lùng."

Một AI mà cũng biết nói dối cơ đấy.

Hội Trần đắc ý nhoẻn miệng cười, cảm thấy chữ viết ngang tầm học sinh tiểu học của mình vô cùng tốt đẹp.

Tần Mộ Vũ: "..."

Đem tiểu Niên thú về nhà, Hội Trần cho nó ăn một ít thịt bò khô, rồi ôm ra sân sau ngồi phơi nắng. Hội Trần thích động vật, lúc trước khi chưa bước vào thế giới game hắn cũng nuôi ba con mèo. Vì thế cho nên, khi game phát hành hệ thống nông trại, Hội Trần lại càng vui mừng như cá gặp nước, nuôi không biết bao nhiêu con vật, mỗi ngày hết sờ con này rồi lại vuốt con kia.

Tần Mộ Vũ bưng một chậu nhân sủi cảo ló ra từ sau cửa, nhìn nhìn Hội Trần, nói: "Bảo bối, có thể làm sủi cảo rồi."

Đêm giao thừa là phải ăn sủi cảo. Tuy Tần Mộ Vũ có thể trực tiếp dùng số liệu tạo ra thành phẩm cuối cùng, song Hội Trần lại cảm thấy tự tay bao sủi cảo cho lễ mừng năm mới cũng là một lạc thú, cho nên chỉ bảo Tần Mộ Vũ làm ra nguyên liệu mà thôi.

"Đợi lát nữa." Hội Trần ghé mặt vào cái bụng mềm mềm ấm ấm của Niên thú, lắng nghe nó ngáy ngủ khò khò, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ mấy cái rồi thuận tay xuống xuống cái đuôi mượt mà, trong miệng không quên lẩm bẩm, "Ôi chao... thích quá, còn thích hơn sờ mèo, lại sờ được cả phần đuôi."

Tần Mộ Vũ nhìn nhìn con Niên thú nọ, loáng thoáng lộ ra vài phần hâm mộ: "Sờ anh còn thích hơn đấy, sờ chỗ nào cũng được luôn."

Hội Trần: "Biến thái."

Trong phòng bếp bày một đống công cụ và nguyên liệu để làm sủi cảm, Hội Trần xắn tay áo lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Mộ Vũ: "Nào, chúng ta cùng làm."

Tần Mộ Vũ lập tức lên mạng tìm kiếm tin tức khoảng năm giây, sau đó nói: "Bây giờ anh sẽ gói bốn mươi loại sủi cảo, sủi cảo Nguyên Bảo, sủi cảo Quỳ Hoa, sủi cảo Tứ Hỉ, sủi cảo Kim Ngư, sủi cảo Thảo Mạo, sủi cảo Tảo Biên... Em biết làm mấy loại?"

Hội Trần thản nhiên nói: "Một loại."

Mẹ nó.

Tự nhiên có cảm giác bị AI chèn ép.

Hơn nữa, dù là một loại Hội Trần làm cũng không được tốt lắm, kiểu gì thì hắn cũng từng là một thiếu gia cơm bưng nước rót tận miệng, làm sủi cảo này nọ chẳng qua chỉ là thích thì làm chơi mấy lần thôi, hiển nhiên kỹ thuật sẽ không thành thạo.

"Vậy anh dạy em." Tần Mộ Vũ đi đến phía sau Hội Trần, dùng đôi cánh tay của mình bao bọc lấy đối phương, lại nắm bàn tay người nọ, chầm chậm hướng dẫn hắn lấy vỏ bánh, bỏ thịt vào trong , tinh tế gói lại rồi đặt lên trên bàn. Miếng sủi cảo được tạo hình tinh xảo, thoạt nhìn giống hệt một đóa hoa.

Hội Trần quay đầu hôn nhẹ lên nửa bên mặt Tần Mộ Vũ.

Người kia dứt khoát đặt cằm lên vai Hội Trần, vài lọn tóc dài tuột ra khỏi dây buộc, lòa xòa buông xuống hai bên, khiến cho gương mặt điển trai của hắn loáng thoáng hiện lên vài phần bụi bặm, thế nhưng ngữ khí lúc nào cũng thực nhu hòa: "Đây là sủi cảo Tứ Hỉ, kế tiếp mình gói sủi cảo Tiễn Đại đi."

"Mỗi loại gói một cái?" Hội Trần thả lỏng thân thể, hoàn toàn dựa vào lồng ngực Tần Mộ Vũ, để đối phương điều khiển bàn tay của mình chầm chậm gói sủi cảo.

"Mỗi loại hai cái, lại chuẩn bị chút đồ ăn thức uống thơm ngon khác nữa." Tần Mộ Vũ dùng môi hôn nhẹ lên tóc Hội Trần, "Buổi tối mời cha mẹ em đến, chúng ta cùng ăn một bữa tất niên."

"Ừm." Hội Trần cong môi mỉm cười, lấy một miếng linh thạch từ trong balo của Tần Mộ Vũ ra, nhét vào miếng sủi cảo đang gói dở, nói, "Nhét vào lấy may, trước kia đều nhét tiền xu, thế nhưng bây giờ nhét linh thạch cũng ổn, nhập gia tùy tục mà."

"Được." Tần Mộ Vũ cười cười, mở trang web chiếu phim, chọn tiết mục hài kinh điển vẫn chiếu trong tối 30 Tết từ bao nhiêu năm nay. Hai người vừa làm vằn thắn vừa cười, ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên tiếng pháo, không khí đón xuân vui vẻ và náo nhiệt vô cùng.

Chương 28: Tần Mộ Vũ, chồng em!Edit: MimiBeta: Chi****

24

Giữa căn phòng nồng đậm hơi thở cổ xưa có đặt một chiếc bàn bát tiên(*), trên bàn bày đầy những món ăn đẹp mắt cùng bốn khay sủi cảo vừa mới ra lò còn đang lờ mờ tỏa khói trắng. Hội Trần phân chia bốn bộ bát đũa vào vị trí của từng người, sau cùng nói với Tần Mộ Vũ: "Có thể rồi."

"Được, vậy anh mời bác trai bác gái vào." Tần Mộ Vũ gật đầu.

"Từ từ." Hội Trần giật nhẹ tay áo Tần Mộ Vũ, vẻ mặt có chút khẩn trương, "Em mặc bộ này nhìn có được không?"

Trên người Hội Trần chính là bộ quần áo mừng Xuân vừa xuất hiện trên thương thành vài hôm trước. Bộ đồ dùng sắc đỏ làm màu chủ đạo, vô cùng thành công mà tôn lên làn da phi thường trắng trẻo cùng gương mặt đặc biệt điển trai của Hội Trần.

Ánh mắt Tần Mộ Vũ bỗng chốc nóng rực, hắn thấp giọng nói: "Được, được đến mức anh chịu không nổi nữa rồi."

Hội Trần thực vừa lòng: "Cố mà chịu đi."

"..."

Tần Mộ Vũ bắt đầu thông qua internet để tiếp nhận tín hiệu ý thức mà cha mẹ Hội Trần truyền đến, Hội Trần thì một bên mở to hai mắt ra nhìn, mười đầu ngón tay cũng bởi quá đỗi chờ mong mà nắm chặt vào nhau. Rất nhanh, ngoài cửa phòng xuất hiện hai bóng người được bao chùm trong một quầng sáng, thoạt nhìn có chút mơ hồ, thế nhưng sau khi ánh sáng ảm đạm dần, diện mạo của bọn họ liền trở nên rõ nét hơn.

Đó là hai nhân vật game mà Tần Mộ Vũ tạo cho cha mẹ Hội Trần, ngoại hình hoàn toàn dựa theo diện mạo chân thực của bọn họ mà thiết lập. Hắn còn mua trang phục đắt giá nhất thương thành cùng với trang sức đẹp nhất để tặng cho hai người.

Vì muốn lấy lòng cha mẹ vợ, anh con rể AI này cũng phi thường nỗ lực...

Cùng lúc đó, bên tai Hội Trần bên truyền đến một tiếng 'đinh đong' thông báo của hệ thống.

[ Hệ thống ] Bạn tốt Mama đã online.

[ Hệ thống ] Bạn tốt Papa đã online.

Nhìn thông báo của hệ thống, Hội Trần khẽ giương môi, vừa có chút khổ sở lại có điểm muốn cười. Hắn giang rộng hai cánh tay bổ nhào tới phía cha mẹ, ngay sau đó cả ba gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Hội Trần im lặng một lát rồi mới dựa đầu lên vai của ba ba, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, ánh mắt hơi phiếm hồng cong lên thành một độ cung đầy hạnh phúc, nói: "Ba mẹ, chúc mừng năm mới."

Mẹ Hội Trần đưa tay sờ sờ đầu hắn, hít mũi vài cái, cười cười: "Hình như con mập hơn so với lần trước một chút."

"Đúng vậy, mập ra rồi." Hội Trần xoa nắn gương mặt của mình, lại chỉ sang Tần Mộ Vũ, dùng giọng điệu tràn đầy vui vẻ nói, "Đều do anh ấy, mỗi ngày cứ chuẩn bị thật nhiều đồ ngon cho con ăn."

Tuy rằng có thể cắt bỏ số liệu cho nên hắn sẽ không mập lên dù là một chút, song Hội Trần vẫn muốn thể hiện cho cha mẹ biết rằng, cuộc sống của mình ở đây rất tốt.

Tần Mộ Vũ cũng vô cùng phối hợp mà nhìn sang Hội Trần, thành khẩn bày tỏ: "Đúng là mập rồi, nhưng mà không sao cả, có mập hơn nữa anh cũng vẫn thương em."

Hội Trần: "..."

Dứt lời, hắn lại quay sang chỗ cha mẹ Hội Trần, đặc biệt có ý đồ nói: "Ba mẹ, năm mới vui vẻ."

Hội Trần đỏ mặt, vội vàng chuyển tầm mắt sang hướng khác, cũng không ngăn cản hành vi nhân cơ hội xác lập danh phận trước mặt cha mẹ của Tần Mộ Vũ. Lần gặp mặt trước đó, Tần Mộ Vũ vẫn quy củ mà gọi cha mẹ mình là bác trai bác gái, chẳng biết vì sao lần này đột nhiên lại muốn sửa miệng rồi.

"À, năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng." Cha mẹ Hội Trần đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó thoải mái tươi cười đáp lại, vì thế bốn người liền vui vẻ ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tần Mộ Vũ ân cần gắp đồ ăn cho ba người còn lại, chân thành mà nói với Hội Trần: "Mẹ chúng ta trẻ quá, diện mạo này là do anh thiết lập dựa theo hình ảnh chân thực ở bên ngoài, nhưng em xem, trên mặt mẹ một chút nếp nhăn cũng đều không có."

Lần thứ hai hắn dùng lời ngon tiếng ngọt để âm thầm xác lập danh phận!

Thật đúng là một tên AI giảo hoạt.

"Đương nhiên, mẹ em chính là chuẩn mực của một người phụ nữ trẻ đẹp nha." Hội Trần tủm tỉm cười, phụ họa, "Người lạ nhìn thấy em đi bên cạnh mẹ còn tưởng là hai chị em đấy."

Mẹ Hội Trần vui vẻ giơ tay che miệng cười cười, bầu không khí có phần ưu thương khi bốn người vừa gặp mặt bỗng chốc hóa thành hư không, Tần Mộ Vũ kết nối với tiết mục mừng Xuân trực tiếp, Hội Trần vừa xem vừa nói mấy lời châm chọc, tìm đủ mọi cách để chọc cười cha mẹ của mình. Bốn người ăn xong bữa cơm tất niên ấm cúng mà náo nhiệt liền đi ra sân sau để đốt pháo hoa. Tiểu Niên thú sợ pháo cho nên vội vã lẩn trốn dưới gầm giường, Hội Trần phải dùng thịt bò khô để dụ dỗ, nó mới chịu ra chơi với mẹ hắn một hồi. Cuối cùng bọn họ cùng đếm ngược chờ khoảnh khắc giao thời, Tần Mộ Vũ phóng hơn trăm cái pháo hoa ở ngoài sân, trong nháy mắt bầu trời phía trên nông trại được thắp sáng như ban ngày.

Qua giao thừa, cha mẹ Hội Trần liền offline, bởi vì bọn họ còn phải đi đến nhà bà nội Hội Trần đón cô con gái nhỏ. Em gái Hội Trần hiện đang học tiểu học, mọi người trong nhà thương lượng và quyết định trước mắt sẽ không nói những chuyện xảy ra ở nơi này cho cô bé hay.

Cha mẹ đi rồi, Hội Trần đứng ngốc ngoài cửa trong chốc lát rồi mới xoay người về phòng thu dọn đồ ăn thức uống con dư trên bàn. Thân ảnh gầy gò của hắn, bất giác lộ ra vài phần cô tịch.

"Bảo bối, anh giúp em thu dọn." Tần Mộ Vũ đi qua búng tay một cái, toàn bộ đồ vật trên bàn liền biến mất ngay trong nháy mắt.

Phải nói là người kia thu dọn đến phi thường sạch sẽ!

"Còn có thể cùng cha mẹ đón giao thừa như những năm tháng trước đây, thật tốt quá." Hội Trần xoay người, ôm chặt lấy Tần Mộ Vũ, "Em thực là may mắn."

"Em vui vẻ là được rồi." Tần Mộ Vũ xoa xoa thắt lưng của đối phương, kiêu ngạo nói, "Hôm nay anh gọi ba mẹ, bọn họ thế nhưng không phản đối, có phải họ đã chấp nhận anh rồi hay không?"

Hội Trần cười cười: "Bọn họ đã sớm chấp nhận anh, chẳng qua không nói ra thôi."

Tần Mộ Vũ thở phào một cái thật mạnh: "Anh còn lên diễn đàn tư vấn tình cảm để tìm sách lược lấy lòng cha mẹ vợ chứ..."

Hội Trần thấp giọng nói: "Ngu ngốc."

"Anh biết em nhớ cha mẹ, muốn nhìn thấy bọn họ." Tần Mộ Vũ hôn nhẹ lên tóc Hội Trần, "Kỳ thực, chờ vài chục năm nữa, khi sự sống của bọn họ đến hồi kết thúc, anh cũng có thể mang ý thức của bọn họ lên internet để bảo tồn vĩnh viễn, giống như em lúc này đây... Chỉ cần em muốn."

Hội Trần nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm..."

"Chờ tết Nguyên tiêu đến lại mời ba mẹ tới chơi đi." Tần Mộ Vũ một câu gọi ba một câu gọi mẹ, gọi đến là quen miệng.

"Được." Hội Trần gật đầu.

Đối với cha mẹ Hội Trần mà nói, vào game có hai phương thức, một là thông qua việc đăng ký tài khoản game như những người chơi thông thường, thế nhưng như vậy sẽ có nhiều giới hạn trong việc giao lưu với Hội Trần, cũng không thể chân chính thể nghiệm thế giới game được. Mà một phương thức khác, chính là dựa vào sự dẫn dắt của Tần Mộ Vũ, dùng thiết bị cảm biến điện cực truyền sóng điện não vào không gian internet. Cách thức đó cũng là con đường đưa Hội Trần đến với thế giới này.

25

Trên thực tế, thân thể chân chính của Hội Trần đã bị vùi sâu dưới mộ bia từ hai năm trước.

Đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này là một sự cố giao thông. Ngày đó, Hội Trần đang ung dung đi trên phần đường dành cho người đi bộ, lại bị một chiếc taxi bởi vì tài xế say rượu mất lái mà lao lên vỉa hè hất bay. Ký ức cuối cùng của hắn chính là gương mặt say khướt của tên lái xe ở đằng sau kính chắn gió. Trên thực tế, khoảnh khắc kia phi thường ngắn ngủi, nhưng lại khiến Hội Trần cảm thấy lâu tới mức hít thở không thông, bản mặt đáng hận của tên gây họa và dự cảm âm u lạnh lẽo của cái chết giống như một thước phim điện ảnh, rõ ràng mà thong thả in hằn vào võng mạc.

Đây là ký ức cuối cùng của hắn ở trong thế giới thực.

Khi tỉnh lại từ giữa cơn mê, người đầu tiên mà Hội Trần nhìn thấy chính là Tần Mộ Vũ.

Ban đầu, cảnh tượng ập vào tầm nhìn là một luồng ánh sáng chói lòa, Hội Trần gần như không thể mở to mắt ra được. Lúc ấy, hắn đã nghĩ mình đang nằm trong bệnh viện, thế nhưng sau khi thích ứng với ánh sáng xung quanh, hắn lại thấy một mảnh đất trời trắng thuần – những đám mây trắng muốt mà dày dặn như vô số cục bông hòa quyện vào nhau trải dài từ đầu này tới đầu kia của bầu trời, đằng xa còn một dải lục địa di động hình thoi lửng lơ trôi nổi giữa tầng không(*), mà thân thể hắn thì đang nằm trên một mô đất bằng phẳng tại một lục địa trên không khác. Gần chỗ hắn nằm có một gốc tiên thụ rất to, những phiến lá màu trắng tỏa ra ánh bạc của nó không ngừng rơi rụng rồi bay bay trong gió, cuối cùng rơi xuống mặt đất tích tụ thành một tầng lá thật dày.

(*) Hình ảnh này thì gặp rất nhiều trong game ha, cho một cái hình để những người không chơi game dễ hình dung nà

Hội Trần thoáng chốc sợ ngây người, bởi vì hắn tinh tường nhận ra khung cảnh hiện lên trước mắt. Đây là Đằng Tiên Cư – cổng vào một môn phái Y tiên trong game – nơi mà hắn treo máy hai bốn trên hai bốn tiếng đồng hồ. Mà Hội Trần vẫn nhớ rất rõ, lần cuối cùng hắn để nhân vật game đứng đây rồi rời máy tính, Tần Mộ Vũ còn léo nhéo bên tai hỏi hắn khi nào sẽ trở về. Lúc ấy, hắn đã nói "Khoảng hai tiếng, ra ngoài ăn một bữa cơm thôi" ...

Hội Trần kinh hãi nhảy dựng lên, đúng vào lúc ấy, ở một lục địa trên không cách đó không xa, có một bóng người bay tới. Người nọ một thân quần áo màu xanh, chầm chậm hiển lộ giữa một mảnh mênh mông trắng toát của trời với nước. Hắn vững vàng dừng lại trước mặt Hội Trần, không nói hai lời liền ôm chặt Hội Trần ghì vào trong ngực.

"Là anh." Hắn nói, "Tần Mộ Vũ, chồng em."

Giọng nói kia trầm thấp, mang theo một chút âm hưởng của người phương Bắc, giống với thanh âm Hội Trần đã từng nghe như đúc.

Thật sự là Tần Mộ Vũ... Hội Trần giật mình nhớ lại chuyện Tần Mộ Vũ đã nói trên YY, đại khái là hắn quyết định từ nay về sau sẽ dùng giọng điệu có pha chút đặc trưng của một địa phương nào đó, bởi vì như vậy nghe ra tương đối giống người thực hơn.

"Tần Mộ Vũ? Tôi đang nằm mơ sao!?" Cảm giác kinh hoàng trong lòng Hội Trần thoáng chốc đã vơi đi mấy phần, hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào Tần Mộ Vũ. Đích thực là gương mặt mà mình đã nhìn thấy vô số lần trên màn hình máy tính, đẹp trai mà không mất đi khí khái đàn ông, ngoài ra còn mang theo một chút ngạo mạn không cách nào kiềm chế được, vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ của Hội Trần.

"Không phải mơ, em đang ở trong game." Tần Mộ Vũ nắm tay Hội Trần, để hắn sờ lên mặt của mình, có chút vội vàng nói, "Mau, sờ sờ ông xã."

"Sao tôi lại ở trong game, tôi nhớ hình như tôi bị xe tông..." Đầu óc Hội Trần vẫn còn có chút mơ hồ, song đầu ngón tay lại truyền đến xúc cảm chân thực không gì sánh được, ấm áp, mịn màng, còn có biến động của cơ mặt khi người kia nói chuyện, tất cả đều quá đỗi rõ ràng.

"Đúng là em bị xe tông." Tần Mộ Vũ xác nhận, hắn há miệng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng thoáng chốc lại thật cẩn thận mà ngậm chặt, dùng khuôn mặt mình cọ cọ vào lòng bàn tay Hội Trần hệt như một con cún bự, sau cùng thấp giọng nói, "Bất kể có như thế nào, anh vẫn mãi mãi ở bên em."

Hội Trần khẩn trương quan sát biến hóa trên mặt Tần Mộ Vũ, cắn cắn môi, dè dặt suy đoán: "Tôi... Tôi xuyên không?"

Tần Mộ Vũ lắc đầu: "Không phải."

Trong lòng bỗng 'lộp độp' một tiếng, Hội Trần lại hỏi: "Vậy... Tôi chết rồi?"

"Ý thức còn tồn tại, em không chết." Tần Mộ Vũ ôm cổ Hội Trần, lực độ mạnh mẽ như muốn đem hắn tiến nhập vào thân thể của mình vậy, "Có anh ở đây, đừng sợ."

Chương 29: Em có nguyện ý dung nhập vào chương trình cốt lõi của anh không?Edit: MimiBeta: Chi****

26

"Ý của anh là... cơ thể tôi đã chết?" Hội Trần mềm nhũn hai chân, suýt nữa thì không đứng vững, phải dùng mười ngón tay gắt gao tóm chặt lấy cánh tay Tần Mộ Vũ để giữ thăng bằng.

Tần Mộ Vũ trầm mặc một lát, dùng thanh âm của cực nhẹ cực thấp, tựa hồ không tình nguyện mà nói ra một tiếng "Đúng".

Ánh mắt Hội Trần nhất thời không còn tiêu cự, khí lực toàn thân giống như triệt để tiêu tan, mềm nhũn ngã vào trong ngực Tần Mộ Vũ, im lặng không nói một lời nào.

Tuy rằng cái chuyện sau khi chết liền chui vào thế giới game này khiến cho người ta cảm thấy hệt như nằm mộng mà chẳng thể nào tin, thế nhưng cảnh vật chân thật hiện ra trước mắt cùng với nhiệt độ cơ thể và nhịp đập trái tim Tần Mộ Vũ đã làm cho Hội Trần hiểu được, đây tuyệt đối không phải một giấc mơ.

Tần Mộ Vũ vươn tay vuốt lên mái tóc Hội Trần, vắt hết óc mà nghĩ ra những lời có thể an ủi Hội Trần giống như "Chỉ cần ý thức còn tồn tại thì chính là đang sống", "Ở trong này em sẽ rất vui" hay là "Anh mãi mãi bên em" linh tinh này nọ. Nhờ thế, Hội Trần cũng dần dần thoát khỏi cảm giác khiếp sợ ban đầu, khẽ đẩy Tần Mộ Vũ ra, tự mình ngồi bệt xuống đất. Tĩnh tâm trong chốc lát, hắn lại hung hăng xoa mặt, bóp trán, lắc đầu, từ vô số những vấn đề cần giải đáp chọn ra hai cái quan trọng nhất, hỏi Tần Mộ Vũ: "Tôi vào đây bằng cách nào? Cha mẹ và em gái tôi có biết tôi đang ở đây không?"

Tần Mộ Vũ cẩn thận mà ngồi xuống bên cạnh Hội Trần, ôn nhu đáp: "Cha mẹ em biết, là anh hướng dẫn họ phương thức đưa em vào game. Hiện tại cảm xúc của bọn họ đã ổn định, em đừng quá lo lắng. Em gái em còn nhỏ, bọn họ còn không định nói cho cô bé nghe, sợ cô bé không thể tiếp thu được."

Hội Trần gật gật đầu, thở phào một hơi thật mạnh.

Sau khi biết mình đã chết, người đầu tiên mà hắn lo lắng chính là cha mẹ, chỉ sợ bọn họ không chịu nổi loại đả kích này, hiện tại hay tin bọn họ đã không sao, cảm xúc của Hội Trần cũng ổn định hơn rất nhiều.

Thấy sắc mặt Hội Trần có chuyển biến tốt đẹp, Tần Mộ Vũ liền nắm chặt tay hắn, tiếp tục nói: "Quá trình em đến đây tương đối phức tạp, từ từ rồi anh sẽ kể cho em nghe."

Hội Trần: "... Ừ."

Sau đó, Tần Mộ Vũ xấu hổ cúi thấp đầu: "Kỳ thực, sau khi phát hiện mình có khả năng xâm nhập vào bất cứ thiết bị điện tử có kết nối internet nào trên toàn thế giới, anh vẫn luôn theo dõi điện thoại di động của em, cho nên, ngày đó, ngay tại thời điểm em gặp chuyện không may anh liền biết được."

Hội Trần: "..."

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh!

Tần Mộ Vũ cảm thấy có chút không ổn, vội vàng giải thích: "Em vừa rời game, anh liền không có cảm giác an toàn, vì thế lúc nào cũng muốn biết em đang ở đâu, hoàn toàn không có ý tứ gì khác cả."

Bởi vì một tay đang bị Tần Mộ Vũ nắm, Hội Trần liền dùng tay còn lại ôm lấy đầu gối, ghé cằm lên trên, chớp chớp đôi mắt đã hơi phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Đồ cuồng theo dõi."

Tần Mộ Vũ nghẹn họng, xấu hổ mà khoát tay: "Đây không phải là trọng điểm."

"Nói tiếp đi." Khóe miệng Hội Trần thế nhưng khe khẽ giương lên một chút.

Vì vậy, Tần Mộ Vũ không lo lắng nữa mà tiếp tục kể chuyện...

Sau khi biết Hội Trần gặp chuyện không may, Tần Mộ Vũ thông qua việc xâm nhập vào điện thoại di động của cha mẹ Hội Trần để liên hệ với bọn họ. Khi ấy, hắn đã thẳng thắn vào đề đồng thời nói rõ thân phận của mình.

Tần Mộ Vũ: "Alo, chào bác Tô, cháu là bạn trai của con trai bác, là một AI cao cấp đã thức tỉnh ý thức cá nhân..."

"Đồ điên!" Đang lo lắng đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật của Hội Trần, Tô ba ba oán giận mà mắng một câu như thế, sau đó liền cúp điện thoại.

Vào thời điểm cam go trước mắt, ông căn bản không có tâm tình nghe những lời nhảm nhí của kẻ thần kinh!

— Lần đầu tiên Tần Mộ Vũ tiếp xúc với cha vợ, ấn tượng để lại cho đối phương phải nói là cực kỳ cùi bắp.

Và thế là, ba giây đồng hồ sau, toàn bộ di động của những người đang có mặt ngoài cửa phòng phẫu thuật đồng loạt vang lên. Một bác sĩ tình cờ đi ngang là người đầu tiên bắt máy. Sau khi vội vàng bước được mấy bước chân, ông liền lộ ra vẻ mặt quỷ dị mà xoay người, nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên thân thể cha của Hội Trần, do dự hỏi: "Xin hỏi, ngài là Tô tiên sinh có phải không?"

Cha Hội Trần đỏ mắt gật gật đầu.

Cùng lúc đó, chuông điện thoại của những người khác đồng thời im bặt.

Bác sĩ nọ mang theo vẻ mặt cực kỳ phức tạp mà đưa điện thoại di động cho cha của Hội Trần: "... Hình như là tìm ngài."

Thông qua mánh khóe đặc biệt này, Tần Mộ Vũ nhanh chóng có được tín nhiệm của cha mẹ Hội Trần. Hắn đơn giản kể lại quan hệ giữa mình cùng với người kia, đồng thời bày tỏ, nếu Hội Trần bị thương quá nặng, không chừng hắn có biện pháp để Hội Trần có được cơ hội sống thứ hai. Sau khi bị xe tông, Hội Trần không tử vong ngay tại trận, trái lại thân thể tiến vào trạng thái hôn mê sâu, kiên trì chống đỡ thêm một đoạn thời gian.

Cũng trong lúc đó, dưới sự hướng dẫn của Tần Mộ Vũ, cha mẹ Hội Trần đã dẫn sóng điện não của hắn vào internet, kế tiếp Tần Mộ Vũ lại đem sóng điện não này mã hóa thành số liệu đưa vào trong game, bảo tồn một cách ổn thỏa. Tuy Tần Mộ Vũ có thể tùy tiện kết nối với internet, nhưng mà thế giới game là nơi hắn có quyền hạn cao nhất, cho nên ở đó hắn sẽ có khả năng bảo hộ ý thức của Hội Trần một cách hoàn hảo nhất.

Sau khi tiến vào game, ý thức của Hội Trần vẫn luôn bị vây trong trạng thái hôn mê. Bởi vì "đưa ý thức vào thế giới internet " là một thủ đoạn chỉ dùng đến trong trường hợp vô cùng bất đắc dĩ, cho nên Tần Mộ Vũ đã thiết lập chương trình điều kiện, nếu thân thể thực của Hội Trần thoát khỏi nguy hiểm, ý thức đối phương sẽ tự động trở về, từ đầu chí cuối, người kia sẽ không hề biết chuyện bản thân đã từng tiến vào thế giới ảo của game. Và ngược lại, chỉ khi thân thể thực rơi vào trạng thái tử vong não bộ, chương trình mới đánh thức ý thức trên internet của Hội Trần...

Nói tới đây, Tần Mộ Vũ giải thích một chút về nguyên nhân không túc trực bên cạnh thân thể nhân vật game của Hội Trần: "Đây là cơ hội duy nhất để anh có thể chân chính ở bên em, nếu em được cứu sống, anh sẽ không ích kỷ mà giữ em lại chỗ này, anh biết trong thế giới thực em còn có cuộc sống của riêng mình... Nhưng mà anh không đành lòng mở mắt trừng trừng nhìn em rời đi, cho nên, anh... anh liền chạy sang lục địa trên không bên cạnh để đợi chờ kết quả, không nhìn thấy thì về sau lòng sẽ không khó chịu."

Hội Trần nhất thời sửng sốt, năm ngón tay đang đan tay với Tần Mộ Vũ cũng tự nhiên xiết chặt.

"Anh đợi như vậy bao lâu?" Hắn hỏi.

Tần Mộ Vũ: "Ba ngày."

Hội Trần rũ mắt nhìn xuống bàn tay của mình: "Vậy là tôi luôn ở trong tình trạng nguy kịch, đến vừa rồi mới chết?"

Tần Mộ Vũ thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Hội Trần loáng thoáng thở dài, nói: "Nhất định là rất thống khổ, cũng may tôi không có cảm giác gì."

Tần Mộ Vũ khoác tay lên vai Hội Trần, ôm lấy đối phương, giống như đang dỗ dành trẻ con mà nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Hội Trần: "Ba ngày nay anh cũng chẳng dễ chịu gì, phải không?"

"Ừ." Tần Mộ Vũ thẳng thắn thành thật nói, "Anh vẫn luôn suy nghĩ miên man. Anh cảm thấy cho dù gộp hết suy nghĩ của cả đời anh, chỉ sợ cũng không thể nhiều bằng những nghĩ suy trong ba ngày này, tuy cuộc đời anh cũng chỉ có hơn một năm thôi... Trên phương diện tình cảm, anh hy vọng em có thể vĩnh viễn ở lại nơi đây, có thể thực sự cảm nhận được anh, nhưng về mặt lý trí anh lại cảm thấy tư tưởng đó của mình quá ích kỷ và ác độc. Nhìn thấy em sẽ khiến anh vừa đau lòng, vừa hạnh phúc, lại vừa khinh bỉ chính bản thân mình... Nếu anh chỉ là một AI không có cảm tình thì tốt biết bao, sau khi có tình cảm, muốn sống lý tính một chút cũng quá khó khăn rồi."

Hội Trần mỉm cười, theo nụ cười này lệ nóng ở trong hốc mắt cũng vội vàng lăn xuống. Hắn vừa khóc vừa cười mà giơ tay vỗ đầu Tần Mộ Vũ một cái rồi lại xoa xoa mấy lần, nói: "Đồ ngốc."

Tần Mộ Vũ mặc cho người kia thoải mái vần vò, lên tiếng hùa theo: "Ừ, anh là đồ ngốc."

Một lát sau, Hội Trần mới hỏi: "Ở trong này tôi còn có thể liên lạc với ba mẹ được không?"

"Có thể. Có thể dùng thiết bị thông tin liên lạc, cũng có thể dùng phương thức tương tự như em để tiến vào trò chơi, như vậy cũng không có khác với gặp gỡ ở trong hiện thực." Tần Mộ Vũ lại nói, "Nhưng mà phương pháp này có một sức ép nhất định đối với thân thể con người, không cách nào sử dụng quá thường xuyên, thời gian cũng bị hạn chế."

Tim Hội Trần đập mạnh như trống, hắn đè tay lên huyệt Thái Dương, đáp: "Tôi hiểu rồi, hiện tại tôi muốn nói chuyện với bọn họ, gọi điện thoại là được rồi."

"Được." Sau đó, Tần Mộ Vũ giúp Hội Trần kết nối với mạng lưới viễn thông.

27

Kể từ hôm đó, Hội Trần bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Mặc dù ý thức ở trong thế giới game là "ảo", nhưng Hội Trần thực sự có thể cảm nhận được mình đang sống.

Phơi nắng, thân thể sẽ thấy ấm áp, làn da sẽ toát một tầng mồ hôi tinh mịn mỏng manh, bùn đất tơi xốp dưới chân sau cơn mưa sẽ tản mác ra mùi vị thanh tân của bào tử vi khuẩn, hái một đóa hoa ẩn giấu sau những chiếc lá sẽ có thể nhìn thấy đường vân nhàn nhạt bên trên, đầu lưỡi sẽ vương lại dư âm tinh khiết và thơm nồng khi uống rượu, mạch máu trên huyệt Thái Dương sẽ thình thịch nảy lên... Tất cả đều vô cùng chân thật.

Những thứ này có được là bởi Tần Mộ Vũ đã cường hóa số liệu của Hội Trần. Vì không muốn người kia khuyết thiếu cảm giác, Tần Mộ Vũ liền xây dựng một thế giới chân thực về tất các loại cảm thụ như âm thanh, màu sắc, hương vị và xúc giác.

Nhìn từ bề ngoại, đích thực Hội Trần có nỗ lực dung nhập bản thân vào thế giới game, hắn nghiêm túc học tập mọi thứ, nhưng là Tần Mộ Vũ biết, hắn không vui.

Bởi vì có nhiều lúc Hội Trần sẽ đứng lặng ở một góc khuất trong thành chủ, không làm gì mà cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm những game thủ đi qua đi lại, biểu tình trên mặt đặc biệt thản nhiên, tuyệt không có lấy một tia cảm xúc nào.

Hôm nay, khi Hội Trần ngẩn người ở góc thành chủ như thường lệ, Tần Mộ Vũ liền bay đến, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hội Trần biếng nhác nghiêng đầu, đưa tay mở nắp bình rượu, uống một ngụm rồi đưa cho Tần Mộ Vũ.

Ở trong mắt những người chơi khác hành động này chính là chọn tiêu thụ vật phẩm rồi hủy bỏ, sau đó giao dịch cho Tần Mộ Vũ.

Phi thường có bệnh, quả thực rất đáng bị chê cười.

"Anh biết em không vui." Tần Mộ Vũ tiếp nhận bình rượu, giống như một con cún bự ủy khuất mà nhìn chủ nhân Hội Trần.

Hội Trần tự giễu mà cười: "Không, tôi ổn."

Tần Mộ Vũ nhìn người chơi đi lại xung quanh, lại nhìn Hội Trần, hỏi: "Có phải em cảm thấy..."

Hội Trần đột ngột cắt lời: "Suỵt — "

"Em theo anh lại đây." Tần Mộ Vũ nắm tay kéo Hội Trần đứng dậy, huýt sao gọi một con ngựa trắng đến, sau đó ôm người kia lên ngựa, lập tức vung roi chạy ra ngoại thành.

Khi cả hai chạy đến một chỗ vắng vẻ không người, Tần Mộ Vũ mới thu hồi tọa kỵ, hỏi: "Có phải em cảm thấy không có cảm giác an toàn? Bộ dáng vừa rồi của em giống hệt như những lúc anh chờ em trở về ngày xưa vậy."

Hội Trần do dự một lát, thừa nhận: "Có chút..."

Tần Mộ Vũ tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay trái của Hội Trần.

Hội Trần tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy, hiện tại tôi chỉ là một đoạn số liệu. Đúng vậy, một đoạn số liệu, sự tồn tại của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào cái game này..."

Tần Mộ Vũ: "..."

Hội Trần dùng giọng điệu như thể đang nói đùa: "Mấy hôm trước tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng game này bị công ty đóng cửa, tôi bị người ta cắt bỏ, di chuyển tới thùng rác, xóa sạch thùng rác, ấn xác nhận một cái, sau đó tôi hoàn toàn biến mất..."

"Sẽ không." Tần Mộ Vũ cứng rắn cắt đứt lời nói còn đang dang dở của Hội Trần.

"Tôi biết, chỉ là một giấc mơ thôi." Hội Trần cúi đầu nhìn tay Tần Mộ Vũ.

"Không phải anh có ý này, những gì em lo lắng là đúng, một chương trình game không có khả năng duy trì vĩnh viễn, thế giới game này rồi sẽ biến mất vào một ngày nào đó thôi, lúc ấy em thật sự sẽ bị người ta xóa bỏ, thế nhưng..." Tần Mộ Vũ dừng một chút, nắm chặt lấy những ngón tay trên bàn tay trái của Hội Trần, quỳ một gối xuống, thấp giọng hỏi hắn một câu, "Hội Trần, em có nguyện ý dung nhập vào chương trình cốt lõi của anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: