Chap 4

Chap 4

------------------------------------

Ngày 17-5-2009

Sau 2 tháng mình quá mệt mỏi với việc trốn tránh này, hàng ngày mình cố trốn tránh Yuri để rồi nhận ra mổi ngày mình yêu cô ấy hơn. Mình không thể ép bản thân không nhìn vào phòng Yuri mỗi khi bước ngang qua, hay đôi khi lại cố tình tìm cách đi ngang những nơi Yuri sẽ đến vào hàng ngày

Mình đã thuộc nằm lòng thời khoá biểu của Yuri

7.00: thức dậy, đánh răng, rửa mặt

8.00: ăn sáng

8.30: Ra vườn chơi. Yuri chỉ thích ngồi ở những nơi thấy được hàng hoa hồng

10.00: Uống thuốc

10.30: Điều trị tâm lý tại phòng

12.00: Ăn trưa

12.30: Ngủ trưa

2.00: Uống thuốc

2.30: Hoạt động tập thể với những bệnh nhân khác trong viện

5.00: Tắm

6.00: Ăn cơm

6.30: Uống thuốc

7.00: Xem tivi, chơi với các bệnh nhân khác

10.00: Ngủ

Đêm nay mình ngủ tại phòng Yuri.

----------------------------------------

Ngày 20-5-2009

Hôm nay Yuri tỉnh táo đến văn phòng mình vào lúc 10h30 tối và chẳng để cho mình ngủ khi mình đã nhất quyết từ chối gặp. Thật khó cầm lòng trước giọng nói dịu dàng của cô ấy.

Mình nhớ mái tóc dài đen bóng xõa trên gối của mình mà hôm sau mùi hương từ tóc của Yuri chẳng chịu rời đi theo cô ấy, làm mình ngơ ngẩn cả đêm hôm sau chỉ vì mùi tóc đó.

Mình biết chắc đêm nay cô ấy sẽ ngủ lại. Cô ấy luôn như vậy mà. Mình sẽ không để chuyện ấy xảy ra, mình sẽ không để Yuri quyến rũ mình. Mình nhất định phải thoát ra khỏi chuyện này.

“Có chuyện gì vậy? Làm sao trốn ra đây được đây?”

“Yuri yêu em. Đừng vội nghĩ Yuri chỉ là 1 người điên không biết gì. Yuri đang rất tỉnh táo, thật sự tỉnh táo. Bất cứ khi nào tỉnh táo Yuri đều cố gắng ngắm em thật lâu, Yuri đã suy nghĩ, nhưng tiếc rằng căn bệnh không cho phép Yuri nghĩ quá nhiều. Yuri biết mình chỉ là 1 bệnh nhân không có quyền yêu bác sỹ như em, điều đó thật nực cười đúng không? Chỉ là nói vậy thôi. Hy vọng em sẽ sớm chữa cho Yuri khỏi bệnh”

Mình không thể hiểu nổi tại sao lại vụt ra 1 câu hỏi ngu ngốc hết mức. Cứ để cô ấy quay về phòng là được rồi, tại sao lại hỏi chứ?

“Khi khỏi hoàn toàn, Yuri còn nhớ Soo Yeon là ai không?”

“Em phải biết rõ hơn Yuri chứ. Em là bác sỹ mà!”

Yuri cười buồn

Mình ngẩn người

…………….

Cô ấy ngủ say đến mức mình ra khỏi vòng tay vẫn không hay

Nhưng mình đã thực sự thoát khỏi vòng tay cô ấy chưa?

-------------------------------------

Ngày 21-5-2009

Mình suýt phát khóc khi sáng nay thức dậy đã thấy gương mặt ngu ngơ không biết gì của Yuri.

Nụ cười ngô nghê, khờ dại kia làm mình ghét quá.

Mình muốn Yuri tỉnh táo của mình, nhưng mình lại không thể chữa khỏi cho cô ấy. Cô ấy sẽ quên đi mình mất thôi!

Trong 1 thoáng ích kỉ nào đó mình muốn Yuri cứ mãi bệnh như thế này.

Mình phải làm sao đây?

-------------------------------------

Ngày 25-5-2009

“Đừng ngừng….Yuri….Em là của Yuri….Tiếp đi…..Ahhhhh”

“Em tuyệt quá Soo Yeon!”

Mình không biết trước khi nhập viện Yuri là người như thế nào. Mình không quan tâm.

Vì mình ghét cái quá khứ đó của Yuri, chính nó đã đẩy Yuri của mình đến con đường bệnh hoạn này. Nhưng nếu như Yuri không đến đây mình có thể hạnh phúc như bây giờ sao

Hạnh phúc. Nói sao nghe cay đắng quá.

1 người tâm thần có thể khiến mình hạnh phúc ư?

Sao mình lại nói thế này, Yuri là người yêu của mình cơ mà!

Có lẽ truớc khi nhập viện, Yuri hẳn đã quen rất nhiều cô gái. Cái cách cô ấy chạm vào mình, cách cô ấy hôn mình, nâng niu cơ thể mình và cả cách lấy đi “lần đầu” của mình nữa. Mình không thể nhớ nổi cô ấy đã nói gì, làm gì. Chỉ biết ngay sau đó mình đã quên đi cảm giác đau đớn và để cô ấy mang những làn sóng của khoái cảm tràn ngập từng tế bào trong cơ thể mình.

---------------------------------------

Ngày 29-6-2009

Chiều nay lúc ăn cơm mình vô tình nghe được vài y tá nói chuyện với nhau về mình và Yuri. Đáng ra mình mặc kệ, nhưng sao vẫn thấy đau

“Hình như bác sỹ Soo Yeon và con nhỏ bệnh nhân Yuri có gì đó với nhau đấy”

“Tôi cũng thấy vậy. Suốt ngày cứ chăm chăm con nhỏ đó. Cái gì cũng tự mình làm. Có lần bác sỹ Soo Yeon còn cười hạnh phúc với cái hoa hồng con nhỏ kia bứt từ vườn vào nữa”

“Có khi nào bác sỹ cũng bệnh theo luôn không? Thấy dạo này đôi khi cứ cười ngẩn ngơ mà không hiểu lý do, rồi lại giựt mình”

“Cũng dám lắm. Thấy bác sỹ có lần còn nhảy vào nhỏ y tá mới vào làm vì đã dám tắm cho con nhỏ Yuri nữa đó. Lần đó hình như nhỏ y tá kia bị đánh thì phải.”

“Thì sau vụ đó có thấy ai dám đến gần 2 đứa nó nữa không? Để tụi nó sống trong thế giới riêng đi. Cùng bị chung 1 bệnh mà haha”

Mình đã có những biểu hiện thế sao? Mình đã có những biểu hiện không bình thường ư? Không, mình vẫn còn viết nhật ký được. Mình vẫn bình thường thôi.

Yuri à! Em vẫn bình thường đúng không?

----------------------------------------------

Làm dấu trang đang xem dở, tôi gấp quyển sổ lại và hướng mắt ra cửa sổ văn phòng. Yuri đang cài hoa trên tóc cho Soo Yeon và cười ngô nghê trong khi Soo Yeon làm dáng 1 cách điệu đà, điều đó khiến Yuri vỗ tay đầy phấn khích và mừng rỡ ra mặt, đến mức nhún nhảy không yên.Thật sự họ chỉ sống trong thế giới của mình thôi ư?

Từ lúc nào tôi đã thôi không phán xét chuyện của Soo Yeon và Yuri, chỉ đơn giản 2 người thật đẹp đôi khi đi bên nhau. Thật sự, trong lúc nào đó tôi quên đi mất cả 2 đều là bệnh nhân tâm thần do tôi trực tiếp điều trị. Đôi khi cuộc sống này quá tàn nhẫn, thà làm 1 bệnh nhân tâm thần nhưng luôn có 1 người ở bên cạnh mình thì chẳng phải vẫn hạnh phúc hơn cả khi làm 1 người hoàn toàn tỉnh táo sao?

------------------------------------------

Ngày 16-7-2009

Mình không dám đụng đến nhật ký lâu lắm rồi. Mình sợ phải đối mặt với chính bản thân mình. Đối mặt với những dấu hiệu ngày càng rõ của căn bệnh mà Yuri đã vô tình mang đến cho mình

Yuri của mình ngoan lắm, không hư đâu. Yuri không nỡ để mình mắc bệnh đâu.

Từ ngày biết Yuri đến giờ mình đã khóc không biết bao nhiêu lần rồi. Càng nhiều hơn khi 2 đứa bắt đầu quen nhau.

Có khi cô ấy như 1 đứa trẻ, có khi lại tỉnh táo, khi lại dữ tợn, bạo lực. May mắn rằng những lần phát bệnh đầy bạo lực của cô ấy không nhiều. Nhưng đủ để mình phải đề phòng bằng cách lúc nào cũng mang theo 1 vài mũi tiêm đã vào thuốc sẵn bên người. Mỗi lần vậy Yuri đều bị đau và mình còn đau hơn nhiều.

Chiều nay Yuri cắn môi mình mạnh đến bật máu và cười đầy man dại khi túm lấy tóc mình đập mạnh vào tường. Nụ hôn ngọt ngào mình chưa kịp chìm đắm đã vương mùi máu.

Khi mình hoảng hốt đâm kim vào tay Yuri cô ấy hét lên đau đớn và mình ước gì có thể chết đi ngay lúc đó. Càng ngày mình càng yêu Yuri nhiều hơn, mình không muốn Yuri phải chịu đau đớn, mình cũng không muốn nghe những câu trách móc đầy oan nghiệt từ cô ấy

“Cô dám đâm tôi ư? Hả? Tại sao cô không biết nhẹ nhàng với tôi. Cô là con khốn. Đồ khốn. Ngủ với tôi rồi đâm tôi. Chết đi.”

Yuri của mình đang hét vào mặt mình.

Đừng làm em đau thêm Yuri ơi!!!

-------------------------------------------

Ngày 20-7-2009

Đau quá Yuri, em biết Yuri không cố ý. Em biết chỉ là vì căn bệnh. Nhưng cơn đau về thể xác vẫn còn….

Yuri đã ngủ.

Sao Yuri không dậy mà xem Yuri đã làm gì cho căn phòng này?

Mình nhìn quanh, những mảnh thuỷ tinh vương khắp sàn, những chiếc gối dính máu và cửa mình của mình vẫn còn đau âm ỉ

Chẳng phải Yuri luôn nâng niu những nơi kín đáo của em sao?

Chẳng phải Yuri luôn nhẹ nhàng khi gần gũi em sao?

Sao bây giờ Yuri lại làm em đau như thế. Sao lại nỡ phá hỏng giây phút tuyệt vời của chúng ta vậy chứ?

“Mày có đau không? Hãy xem mày đã đâm tao thế nào? Tao sẽ cho mày nếm mùi đau đớn đó”

Mũi kim lại 1 lần nữa đâm vào tấm lưng trần mà em yêu quý. Xót quá Yuri!!!

-------------------------------------------

Ngày 30-7-2009

“Xin lỗi em, Yuri luôn làm em đau.”

Yuri đặt đầu mình lên ngực và dịu dàng vuốt ve. Mình không thể chối bỏ mình yêu cảm giác này biết dường nào

“Em biết Yuri không cố ý”

Mình nén tiếng nấc khi nhớ tới những gì cô ấy đã làm

Yuri nâng mặt mình lên và đặt vào đó 1 nụ hôn, lần này cô ấy không mạnh bạo nữa. Và mình quên đi mất cảm giác đề phòng.

“Em xin lỗi. Em không được chạm vào Soo Yeon đúng không? Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi Soo Yeon. Đừng đánh em, đừng đánh em!”

Yuri dứt khỏi nụ hôn và chạy vào góc ngồi đó 2 tay nắm lấy tai như sợ bị phạt.

Em không giận Yuri ngờ nghệch nữa. Em thương quá. Em yêu Yuri khi tỉnh táo và em thương cả Yuri lúc ngờ nghệch. Dù em biết đấy là lúc Yuri phát bệnh.

---------------------------------------

Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng cuộc đời Yuri chỉ toàn 1 màu xám xịt, chẳng khi nào thoát khỏi. Cuộc đời của Soo Yeon cũng không hẳn là những màu tươi sáng. Nhưng có vẻ Jung Soo Yeon đã có lựa chọn hoàn toàn chính xác cho quyển nhật ký này. 1 nỗi nhớ da diết trong từng cung bậc cảm xúc hoài niệm về 1 ngày xa xưa lãng mạn. Hay đúng hơn là tiếc nuối xen lẫn những chua cay của tình yêu.Tất cả những điều đó đều có trong chỉ 1 sắc màu duy nhất – vàng đất. Phải chăng cô ấy đã biết trước điều gì, hay đây là cái mà người đời vẫn thường nói: Linh cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top