Chap 3

Chap 3

--------------------------------

Ngày 1-1-2009

Tết Tây đối với mọi người, nhưng với mình thì vẫn chỉ là 1 ngày như mọi ngày. Hôm nay là ngày đầu năm mới, hy vọng mọi thứ sẽ tốt hơn trong năm nay.

Và Yuri, mong rằng trong năm nay cô ấy sẽ khỏi bệnh với việc điều trị của mình. Thật đáng mừng khi viện trưởng đã đồng ý để mình trực tiếp điều trị cho cô ấy sau tất cả những điều 2 tên bác sỹ kia đã làm.

Yuri fighting

Soo Yeon fighting

----------------------------------------

Ngày 3-1-2009

Yuri phát bệnh và đánh mình. Cô ấy mạnh kinh khủng. Đến giờ mặt mình vẫn còn rát vì cái tát ban chiều. Mình giận cô ấy ghê gớm, chỉ vì mình hơi mạnh tay trong lúc thay đồ mà cô ấy đánh mình. Biết vậy từ đầu cứ để 2 tên kia chăm sóc, cho biết mặt.

“Đau”

“Xin lỗi, nhưng tôi đang gấp.”

“Tôi bị đau, điếc hả? “

“Được rồi, nếu không muốn đau thì nghe lời đi. Giở tay lên”

“Không, nhẹ thôi.”

Mình vẫn cứ ngoan cố để thay áo cô ấy nhanh nhất có thể và lãnh trọn cái tát vào mặt. Điều tiếp theo là cô ấy lao đến và bóp cổ mình đè sát vào tường.

“Yuri……buông tôi ra……tôi là Soo Yeon đây”

“Chết đi, con khốn, chết đi. Haha, mày sẽ chết, mày phải chết”

Ánh mắt Yuri nhìn thật đáng sợ. Cô ấy không nhìn thẳng vào mình mà nhìn vào bàn tay đang bóp cổ mình 1 cách ngây dại. Đôi mắt long lên sồng sộc và giọng cười đầy man rợ. Mình biết đấy không phải giọng cười vốn có của Yuri dù cho là lúc tỉnh hay lúc không ổn định tinh thần và trở thành 1 đứa trẻ.

Nếu chiều nay không có mũi tiêm đã vô thuốc sẵn nằm gần đó, có lẽ mình đã chết thật. Trong lúc đó mình đã cố hết sức để tiêm Yuri. Có lẽ đã gây ra 1 vết thương cho cô ấy. Ngày mai mình sẽ xem thế nào.

1 lần nữa là mình bỏ mặc cô ấy luôn. Thật nguy hiểm mà

-------------------------------------

Ngày 4-1-2009

Đúng như mình nghĩ, mũi tiêm hôm qua đã gây ra 1 vết bầm lớn trên vai Yuri. Nhìn cô ấy phải nằm sấp để ngủ mình xót quá, giá như hôm qua mình đừng quá mạnh tay có lẽ cô ấy sẽ đỡ đau hơn nhiều.

Ngày hôm qua chỉ là cô ấy phát bệnh thôi mà. Rõ ràng mình cũng giống như mấy tay bác sỹ kia, thật ghét quá đi.

“Xin lỗi Yuri, ngày hôm qua tôi hơi mạnh tay. Cô ổn chứ”

Mình vừa nói vừa lấy thuốc cho cô ấy, trông cô ấy có vẻ tỉnh táo, nhưng khuôn mặt vẫn nhợt nhạt vì những lần phát bệnh bất chợt trước đây.

“Tôi ổn. Không sao đâu. Cổ cô…..là tôi làm à?”

Cô ấy nhìn vào cổ mình và hỏi đầy quan tâm khi thấy những vết hằn đỏ. Lúc bình thường cô ấy cũng khá tinh tế đấy nhỉ?!

“Xin lỗi, tôi đã làm cô bị thương”

“Đâu có gì đâu, tôi quen rồi.”

Cô ấy cười có vẻ buồn. Không hiểu sao mình lại thích ghi lại những lần tiếp xúc với cô ấy.

------------------------------------------

Ngày 15-2-2009

Mình được nghỉ phép 1 tuần. Hôm nay mới là ngày thứ 4 mà sao mình lo cho Yuri quá. Không biết cô ấy có được chăm sóc cẩn thận không? Có ai đối xử mạnh bạo với cô ấy như trước không? Hay cô ấy có đánh ai, bóp cổ ai như đã làm với mình không? Cô ấy có dịu dàng với bác sỹ thay thế như đã từng làm với mình khi tỉnh táo không?

Mình đang ghen sao? Sao lại nghĩ nhiều về Yuri thế này? Hầu như cả cuốn nhật kí này mình chỉ viết về Yuri thì phải? Sao mình thấy khó chịu khi nghĩ đến việc cô ấy đối xử dịu dàng với người khác lúc tỉnh táo như đã từng đối với mình.

Mình bị gì thế này? Trông chờ 1 cách đối xử đặc biệt từ bệnh nhân của mình sao? Lại còn là bệnh nhân tâm thần. Nhưng cái cảm giác nhớ nhung, ghen tức này mình phải giải thích thế nào đây. Mình yêu cô ấy ư? Thật điên rồ khi mình đi yêu kẻ bệnh thần kinh.

Mình lại đang nghĩ nhiều quá nữa rồi, chỉ là quan tâm bệnh nhân thôi. Vả lại cũng là bệnh nhân đầu tiên của mình. Mình không muốn ai cướp mất công sức điều trị khi cô ấy khỏi bệnh. Ích kỉ 1 chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.

-----------------------------------

Ngày 20-2-2009

“Cả tuần vừa rồi tôi không thấy cô?”

Yuri hỏi khi tôi giúp cô ấy cởi bỏ áo ngoài để tắm

“Tôi được nghĩ phép nên đi chơi. Mấy ngày qua có ai đối xử không tốt với cô không?”

Thật chất mình đã xem qua bệnh án ghi chép Yuri trong mấy ngày qua. Cô ấy ngoan và nghe lời. Chỉ bị thương nhẹ và phát bệnh khoảng 2-3 lần trong những ngày tôi đi.

Yuri giống như là người đa nhân cách vậy. Có khi phát bệnh thì trở thành đứa trẻ ngô nghê không biết gì, khi thì thành kẻ thích bạo lực, dữ tợn và khi không phát bệnh thì chỉ là 1 Kwon Yuri bình thường, tỉnh táo hòan tòan

“Không, họ đến chích thuốc, cho tôi uống thuốc và tắm rửa cho tôi rồi thôi”

“Có dẫn cô ra sân chơi không?”

“Có, nhưng thả đó rồi thôi. Không đi cùng tôi như cô đã từng làm”

Cô ấy nói và nhìn thẳng vào mặt mình. Có phải cô ấy muốn bày tỏ điều gì đó với mình không?!

“Vậy tốt rồi, tôi chỉ lo cô sẽ bị đối xử tệ thôi.”

Mình thay nốt chiếc quần cho Yuri. Điều đó làm mình đỏ cả mặt đến nỗi không dám nhìn khi giúp Yuri kéo quần xuống. Mình đã làm điều này cả trăm lần trước đây nhưng không hiểu sao lại đỏ mặt sau câu nói của Yuri

“Tôi nhớ cô.”

Mình shock hoàn toàn. Cô ấy nói nhớ mình 1 cách tự nhiên như những người bình thường bày tỏ tình cảm với nhau. Đến cả người bình thường còn không dám nói thẳng thừng như thế.

Nhưng mình quên mất, cô ấy không bình thường mà. Lời cô ấy không đáng tin, vậy mà mình lại vui khi nghe Yuri nói thế. Mình bị sao vậy nè?

Tỉnh lại đi Jung Soo Yeon, mày là bác sỹ mà.

------------------------------------------

Tôi đã xác định được hơn 50%, Jung Soo Yeon bác sỹ và Jung Soo Yeon bệnh nhân thật chất chỉ là 1 người. Không có bất kì sự trùng tên nào ở đây. Cô ấy đã yêu chính bệnh nhân của mình. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được. Chẳng lẽ cô ấy lại không thể kiềm chế tình cảm của bản thân sao? Rõ ràng, đây là thứ tình cảm không thể chấp nhận. Ý tôi không phải là tình cảm giữa 2 người con gái với nhau mà là giữa 1 bác sỹ tâm thần với 1 bệnh nhân của cô ấy.

-------------------------------

Ngày 30-2-2009

Cả ngày nay công việc cứ cuốn mình đi, đến độ gần như quên mất việc đến thăm Yuri. Mình đã cố gắng làm thật nhiều việc bằng cách xin viện trưởng cho mình làm trợ lý nhiều bệnh nhân khác, nhưng sao mình vẫn không thể nào quên đi cái tên Kwon Yuri.

Mỗi lúc rảnh rỗi mình lại có 1 suy nghĩ: Yuri đang chờ

Nó lảng vảng trong đầu mà mình không sao loại nó ra khỏi, mình phải làm sao đây. Mình không muốn thừa nhận hay đúng hơn mình không dám thừa nhận rằng mình đã và đang yêu Yuri. Mình yêu Yuri của những khi tỉnh táo đầy dịu dàng và tinh tế…..

Chỉ là do mệt mỏi hình thành nên những suy nghĩ lệch lạc đó thôi đúng không?!

Mình cần 1 liều thuốc an thần

---------------------------------

Ngày 8-3-2009

Quốc tế phụ nữ.

Yuri ngây ngô cầm bông hoa hồng đứng trước văn phòng mình. Người ướt nhẹp, mình thương quá!

Mình lặng người nhìn cô ấy cười ngô nghê đưa cành hoa cho mình

“ Tặng nè.”

“ Lấy ở đâu vậy?”

“ Em nói cái này, chị đừng nói ai nha! Em hái trộm đó hí hí”

Cô đưa tay lên môi ra dấu giữ kín bí mật, rồi lại phá ra cười khoái chí. Ở trong vườn bệnh viện có 1 hàng hoa hồng nhưng được rào khá cao. Có lẽ cô ấy đã trèo qua hàng rào để lấy cho mình, Yuri…thật là…….Mình không biết phải nói làm sao cảm xúc của mình lúc này….

Bây giờ Yuri ngủ rồi, ngủ ngay cạnh mình.

Bình yên không sợ hãi.

Chỉ là vì những vết cào xước do hàng rào và gai hoa hồng gây ra trên người cô ấy làm mình không đành lòng để cô ấy ngủ 1 mình. Vậy thôi……

“ Làm sao mà để xước đến rách cả quần áo thế kia? Cho ngủ nhờ 1 đêm thôi đấy”

Mình vừa vuốt tóc cô ấy à? Ừ, chúc ngủ ngon thôi mà

-------------------------------

Đến lúc này, tôi nghĩ cô ấy đã biết rõ tình cảm của mình dành cho Yuri là gì. Nhưng cô ấy luôn có phủ nhận nó. Luôn cứ nhắc những câu “Yuri là bệnh nhân”. Thật chất tôi cảm giác cô ấy chẳng quan tâm đến việc đó, chỉ là vịn vào 1 cái cớ che giấu cho tình cảm của bản thân. Vậy thì sao cô ấy không rời khỏi Yuri, không tự tìm cách dứt ra mà lại buông lỏng tình cảm mình thế.

Càng đọc quyển nhật ký này tôi càng cảm thấy mệt mỏi và rắc rối với mối quan hệ của 2 người này. Nhưng tôi có phải người trong cuộc đâu, chỉ là đọc để hiểu thêm và tìm cách điều trị thích hợp nhất thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top