Chap 10 P.1
Part.1
Lưu Chí Hoành đầu óc trống rỗng, bàn tay theo bản năng giơ lên vẫy vẫy tạm biệt, trong não cứ như xuất hiện một cái ti vi đời cũ mà mẹ cậu mỗi khi mưa gió toàn đập ầm ầm để có thể dùng được.
"Đừng lo! Chút vết thương này có là gì! Nếu anh cảm thấy áy náy chi bằng sau này nhìn em nhiều một chút, quan tâm nhiều hơn một chút cũng được. ^_^"
Tôi mới không thèm lo lắng cho cậu nhé!! Chỉ là...chỉ là...ánh mắt lúc ấy, nụ cười lúc ấy cậu nhìn tôi có chút đẹp hơn bình thường đi. Khiến tôi xao xuyến.
...
Vương Tuấn Khải nhìn người kế bên run run vì lạnh, liên tục xoa tay đưa lên miệng hà hơi, mất 2 giây suy nghĩ liền cầm chặt tay nhét vào túi áo mình, mặt than như cũ chưa có chuyện gì xảy ra.
Vương Nguyên cảm nhận được hơi ấm, thích thú nép sát vào người nào đó vẫn mặt than. Tay còn lại thuận tiện quàng vào tay người kia, miệng bất giác nở nụ cười nhẹ.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy một màn hường phấn, vẫn im lặng như đang nghĩ đến điều gì đó.
"Em nghĩ, em sẽ giữ lấy anh ấy."
Vương Tuấn Khải dường như không quá bất ngờ, khuôn mặt không đổi góc độ vẫn nhìn về phía trước, bàn tay đang nắm lấy Vương Nguyên khẽ siết nhẹ.
"Em với cậu ấy khác hẳn anh cùng Vương Nguyên. Vì anh với Vương Nguyên đứng cùng một bên bờ, bọn anh bên nhau gần 10 năm. Dù chỉ là mới ra mắt được 2 năm, nhưng những chuyện mà bọn anh trải qua không phải là ít. Những chuyện anh có thể làm cho em ấy dù không nhiều nhưng đều trong khả năng."
"Người nổi tiếng chúng ta, ở một thế giới khác với Hoành ca. Mỗi một fan đều là một điều đáng quý, một người chúng ta trân trọng. Những gì chúng ta cho họ, chỉ có thể dừng ở mức này. Nhiều hơn nữa, chúng ta không thể." Vương Nguyên lên tiếng.
Thiên Tỉ dừng lại, đứng ngây người nhìn xuống mặt đất.
"Thiên Tỉ."
"Tuấn Khải, em vẫn muốn thử." Thiên Tỉ hít một hơi rồi tiếp tục. "Những gì chúng ta không thể, những gì chúng ta có thể. Em vẫn muốn thử, đem đến hạnh phúc và niềm vui cho Hoành ca. Những gì anh ấy muốn, em muốn thử, đem đến cho anh ấy."
Bên nhau ngần ấy năm, lần đầu thứ ba Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn thấy vẻ kiên định như vậy từ Thiên Tỉ. Trước là lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên cùng nhau bước lên sân khấu.
"Haiz...Tùy em vậy. Đừng hối hận nhé nhóc!"
Thiên Tỉ mắt lóe sáng nhìn đội trưởng, vừa chuẩn bị bay tới hôn một cái nồng thắm liền nhìn thấy thiếu niên bên cạnh đã lột dép cầm tay sẵn sàng. Ahaha, chúng ta có qua bao nhiêu năm vẫn như ngày xưa cũ nhỉ.
"Thôi nào! Vương Nguyên đừng ích kỉ như vậy, cho tớ hôn cả hai người một cái luôn đi nào ~"
"Dịch Dương tiểu tử mau tránh ra! Anh không cần! Ghê muốn chết!!"
"Thiên Tỉ chết tiệt có ngon nhào vô! Đừng trách huynh đệ vô tình nghe chưa ~~"
"BA ĐỨA BÂY CÒN TÍNH Ở DƯỚI LOẠN ĐẾN BAO GIỜ HẢ!!!" Tiểu Mã ca cùng Nhất Lân đứng trên ban công gào xuống. Một người tay còn cầm sẵn dao bổ dưa hấu, nước dưa đỏ đỏ còn đọng trên lưỡi dao, người kia thì bị nước dưa vẩy khắp mình mẩy, tạo một hình ảnh ghê rợn cấp độ 10 x n.
"DẠ!!!!!!! Bọn em lên liền đây!!!"
Bởi vậy mới nói, thật ra Tiểu Mã ca cùng trợ lý Lân chính là trùm cuối của bộ truyện này đó. :v
---
End part 1...TBC
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top