1

Ai nói công chúa phải có hoàng tử, ai nói soái ca phải đi với cô gái ngây thơ hồn nhiên? Ai nói giàu là được yêu, nghèo là bị ghét?

Và ai dám nói....cuộc sống hệt ngôn tình?

.

Mùa đông, tuyết rơi dày đặc tạo thành nhiều đống lớn trên mặt phố chẳng có lấy một bóng người qua lại. Cây cối um tùm, ánh đèn đường mờ nhạt phản xạ lại vẻ ảm đạm của mùa đông năm nay. Thật sự mùa đông năm nay rất lạnh, lạnh cắt da cắt thịt.

Ngôi nhà nhỏ ấm cúng này trái hẳn với nhiệt độ ngoài kia. Nó đầy ắp tiếng cười khúc khích của trẻ thơ, tràn ngập mùi thức ăn mẹ nấu. Tấm vải voan treo trên tường được trang trí thêm vài ngôi sao nhỏ, thoạt nhìn giống hệt một vũ trụ bao la.

Một người phụ nữ trẻ trung đặt đĩa thức ăn lên bàn, hướng tới người đàn ông đang đọc báo nói:

- Em nghe nói nhà Lưu Luân sắp về thì phải.

Người đàn ông khẽ gật đầu, tay nhẹ nhàng gấp tờ báo in đầy những dòng chữ nhỏ:

- Họ nên về thôi. Dù sao Trung Quốc mới là quê hương của họ. Gia đình ấy xa xứ sang Pháp được những bảy năm rồi đấy.

Người phụ nữ khẽ nhoẻn miệng cười như nghĩ đến một viễn cảnh tương lai tốt đẹp. Bàn tay của bà khẽ mân mê vạt áo:

- Nếu vậy Hiên nhi có thể kết bạn mới rồi!

Gia đình Lưu Luân mang quốc tịch Hoa nhưng định cư tại Pháp đã bảy năm. Họ là người bạn tốt nhất của Tống Á Khiêm thời niên thiếu. Vì một số công chuyện nên gia đình họ mới phải định cư bên kia nhiều năm. Nhưng dù khoảng cách địa lý có xa thế nào chăng nữa, thì tình cảm của họ vẫn hệt thời còn trẻ, nhiệt tình và đáng trân trọng.

Hai nhà tuy quen biết đã lâu, nhưng lại chưa có cơ hội gặp mặt hai đứa con trai đầu lòng của nhau. Lưu Luân có một cậu con trai tên Lưu Diệu Văn đã 6 tuổi được một tháng. Còn nhà Tống Á Khiêm lại sinh được cậu quý tử Tống Á Hiên, năm nay tròn bảy tuổi. Cả hai người đều tin chắc rằng khi lũ trẻ gặp nhau sẽ vô cùng vui vẻ.

Tống Á Khiêm tay xách một vali cỡ trung mang vào nhà, đi theo sau đó là gia đình ba người quen thuộc. Mẹ Tống mừng rỡ ôm chầm lấy từng người một, vẻ mặt xúc động sắp khóc. Họ nói chuyện rôm rả với nhau, quên đi sự hiện diện của cậu bé đứng bên cạnh.

Lưu Diệu Văn cảm thấy mình bị lạnh nhạt liền phi thường mà giận dỗi, quyết định chơi trò trốn tìm với cha mẹ. Cậu nhanh nhẹn trèo lên tầng hai, đôi chân tinh nghịch vừa đi vừa nhảy nhót. Bỗng cậu dừng lại trước cửa căn phòng màu xanh da trời vô cùng đẹp, tay chân không tự chủ mà mở cửa bước vào luôn.

" A " - Một tiếng hét nhẹ vang lên. Lưu Diệu Văn cảm thấy khó chịu ra mặt. Nguyên nhân là giọng nói ấy cao vút như cá voi, nghe bình thường sẽ vô cùng hoàn mỹ nhưng khi sử dụng trong trường hợp tấn công lại vô cùng nguy hiểm, khả năng gây điếc là rất cao.

Diệu Văn rất tự nhiên mà ngồi xuống giường, mặt nghiêm nghị:

- Này, con gái không nên hét như vậy đâu. Mẹ tôi nói thế sẽ không lấy được chồng.

Con người trên giường giương đôi mắt to tròn chứa hàng ngàn vì tinh tú nhìn cậu. Bàn tay mập mạp mũm mĩm khẽ vuốt lên cái mũi hồng hồng, dùng giọng mũi đáp lại:

- Tớ không phải con gái. Tớ là nam. Mà nam thì không lấy chồng a~~

Lưu Diệu Văn hoài nghi nhân sinh. Nam? Một thằng con trai lại sở hữu gương mặt baby xinh xắn, môi nhỏ hồng nhuận, bàn tay phi thường xinh đẹp cùng với chất giọng như đang mè nheo kia? Cuộc đời cũng quá vi diệu đi.

Lưu Diệu Văn vẫn cố chấp:

- Cậu có gì chứng minh cậu là con trai?

Giọng nói nũng nịu vang lên đánh thẳng vào tâm can ai đó:

- Tớ có chú chim nhỏ nha~~

Diệu Văn á khẩu. Rồi, có thứ đó chắc chắn là nam rồi.

Cậu bé đáng yêu kia ngồi trên giường khẽ khịt khịt cái mũi nhỏ:

- Lần đầu tiên tớ thấy cậu nha.

Lưu Diệu Văn sau quá trình tiếp thu thông tin thì não tạm thời mới hoạt động lại.

- Tôi mới tới nhà cậu. Mà tôi là Lưu Diệu Văn, 6 tuổi rồi, còn cậu?

Cậu bé cười thật ngọt ngào làm Diệu Văn bất động trong vòng vài giây:

- Mình là Tống Á Hiên nha, mình 7 tuổi rồi đó!

Tống Á Hiên tự hào đưa tay vỗ ngực, bộ dạng chẳng khác nào một cục bông trắng trắng mềm mềm cả. Lưu Diệu Văn bắt đầu thấy không ổn, liền ho khù khụ vài cái rồi lách sang luôn chủ đề khác:

- Nhìn cậu hệt đứa ngốc vậy.

Tới khi cậu phát giác được cái miệng lỡ đi chơi xa của mình thì bạn nhỏ Tống đã mang hai viền mắt đỏ ửng. Diệu Văn tay chân luống cuống không biết làm sao. Cũng đúng thôi, chưa ai dạy một đứa trẻ mới 6 tuổi phải đi dỗ một người lớn tuổi hơn mình cả.

Khẽ dùng bàn tay nhỏ vuốt dọc theo sống lưng Á Hiên, Lưu Diệu Văn bắt đầu công kích:

- Ngoan. Đừng khóc, cậu muốn gì tôi đều thực hiện.

Tống Á Hiên nghe cậu nói xong thì ngước nhìn cậu với dáng vẻ nghi hoặc nhất định. Lưu Diệu Văn khẽ gật đầu như ngầm đồng ý. Á Hiên vui như đứa trẻ được cho kẹo, hoàn toàn đẩy sự ủy khuất vừa rồi bay thật xa.

Bố mẹ Tống Lưu đột ngột xông vào, nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi ngoan ngoãn trên giường thì thở ra một hơi. Mẹ Tống nhìn Á Hiên:

- Hiên nhi, đây là Diệu Văn, hai đứa làm quen với nhau rồi đấy hả?

Tống Á Hiên một bộ dạng ngọt ngào khẽ gật đầu xuống, hai cái má bánh bao khẽ đung đưa theo. Lưu Diệu Văn lúc này nghĩ đến một hành động không đứng đắn lắm a, cậu muốn cắn cặp má phúng phính đó. Mà con trai hệt búp bê như Tống Á Hiên khiến cậu cảm thấy vô cùng thần kì, trong suy nghĩ non nớt ấy dần dần hình thành một sự yêu thích, sủng nịnh với con người kia.

Hôm hai đứa trẻ gặp nhau, ánh nắng long lanh hơn mọi hôm, không khí rộn ràng hơn bao giờ hết.

Sau này, em mới biết hai ta gặp nhau là do duyên phận, nhưng càng về sau lại càng nhận ra duyên cũng chỉ đến một lần, một người. Nếu không giữ chặt, kết quả sẽ là diều đứt cánh mà bay.



# Vương Dịch Nguyệt.










.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top