( Tuấn Triết) Quên em, cũng không sao.
THÂN TẶNG BẠN Hunie Si !
Cảm ơn bạn đã giới thiệu cho tui shortfic này.
------------------------------------------------------------------
( Tuấn Triết) Quên em, cũng không sao.
*rps, he, không đặt lên người thật
* Góc nhìn của Cung Tuấn
Tôi thích gọi anh ấy là Trương lão sư, bởi vì đây là xưng hô độc nhất vô nhị thuộc về riêng tôi. Tôi thích gọi các diễn viên đóng phim cùng là lão sư, diễn viên họ Trương cũng không ít, nhưng Trương lão sư của tôi chỉ có một, tôi cũng chỉ gọi một người.
Sau khi bệnh viện chuẩn ra kết quả chính xác, tôi liền nói cho anh ấy, bởi vì tôi biết, không giấu được anh ấy, bản thân tôi cũng không muốn gạt anh ấy. Khi anh ấy biết mình mắc bệnh Alzheimer, cũng không phản ứng quá lớn, anh ấy kiên cường hơn tôi nghĩ rất nhiều, anh ấy kéo tay tôi nói, "Tuấn Tuấn, chúng ta ra ngoài chơi đi. Đi hết những nơi thời trẻ chúng ta từng đi."
Nhìn đi, anh ấy là lão bà cả đời mạnh mẽ của tôi, cho dù bị bệnh, cũng muốn tự vẽ cho mình một dấu chấm viên mãn .
"Được." Chỉ cần anh nói, em đều nguyện ý làm tất cả cùng anh.
Chúng tôi chọn Hoàng Điếm- nơi gặp nhau lần đầu tiên làm trạm xuất phát, cùng nhau nắm tay đi qua cầu nhỏ năm đó quay phim, buổi tối cùng nhau ăn xiên nướng từng ăn qua , thậm chí chúng tôi còn đi đến nhà hàng lẩu năm đó tôi mời khách, anh ấy ăn đến mức ói, nhìn nhau cười, đi vào tùy tiện gọi một nồi "Trương lão sư, lần này ăn từ từ, không ai giành với anh đâu, sau bữa lẩu kia, em còn mời anh rất nhiều bữa ăn khác mà."
Buổi tối trở về khách sạn, tôi thấy anh ấy viết nhật ký, anh ấy sửa cho tôi, nói rằng trẻ con mới viết nhật ký, anh ấy viết là tùy bút. Tôi thấy anh ấy chăm chú ghi lại hành trình một ngày của chúng tôi, thậm chí tôi khom lưng giúp anh ấy buộc dây giày, anh ấy cũng ghi lại, tôi biết anh ấy sợ một ngày kia bản thân đột nhiên quên mất, thực ra anh ấy không cần sợ hãi, tôi sẽ thay anh ấy nhớ kỹ.
Sau đó chúng tôi cùng đi La Mã. Năm đó khi chúng tôi đã bên nhau hơn 1 năm, cuối cùng cả hai mới có thời gian rảnh cùng nhau ra ngoài chơi, anh ấy đã nói muốn đi La Mã "Anh đã ước trên một chương trình là đưa người mình yêu đến La Mã lãng mạn, tiền xu giúp anh tìm được người yêu rồi, anh muốn trở lại cảm ơn nó."
Chúng tôi tay nắm tay dạo bước nơi đất khách quê người, giống như những cặp bạn đời khác, chúng tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chúng tôi đều không sợ, chúng tôi có đủ dũng khí, chúng tôi tin tình yêu của đối phương.
Du lịch trở về, tôi phát hiện những thứ anh ấy quên ngày càng ngày càng nhiều, lúc trước chỉ không nhớ được lời vừa nói, sau này, anh ấy bắt đầu một mình ra ngoài không tìm được đường về nhà, người qua đường giúp anh ấy gọi vào số điện thoại của tôi, tôi nghe được giọng nói vừa mờ mịt vừa ủy khuất của anh "Tuấn Tuấn, anh không biết anh đang ở đâu, em nhanh đến đón anh đi."
Tôi hỏi người qua đường địa chỉ cụ thể, vội vàng ra ngoài, anh ấy nói với tôi ra ngoài mua hoa quả, tôi men theo tuyến đường đi chợ hoa quả, vừa chạy vừa gọi "Trương lão sư? ! Trương lão sư? !" Cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy ở bên kia đường lớn, anh ấy sững sờ nhìn dòng xe cộ, không dám đi qua, tôi băng qua đường, kéo lấy anh ấy, "Trương lão sư, đừng sợ, em dẫn anh về nhà, em đã nói rồi, cho dù anh ở đâu, em đều sẽ tìm được anh."
Anh ấy hiếm khi im lặng như thế, về đến nhà, liền đi vào phòng ngủ, cầm quyển "Tuỳ bút" đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn cho tôi, "Tuấn Tuấn, sau này nếu anh không nhớ được, em đọc cho anh nghe đi." Tôi nhận lấy nó với tâm trạng phức tạp, nặng nề gật đầu "Được."
Từ đó về sau, tôi không dám để anh ấy ra ngoài một mình, nhưng có lúc tôi cần phải mua đồ, dẫn anh ấy theo, tôi sợ không thể nhìn chằm chằm anh ấy mọi nơi mọi lúc được. Anh ấy sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn tôi, nói "Tuấn Tuấn em phải về sớm nhé, anh không đi đâu hết, ở nhà chờ em."
Khi ấy, anh ấy còn gọi tôi là "Tuấn Tuấn."
Sau đó nữa anh ấy bắt đầu quên bạn bè, anh ấy mặt mày hớn hở nói với tôi rằng bạn thuở nhỏ của anh ấy sẽ tới nhà chơi, nhưng khi Tiểu Vũ và Tô Tô xách theo đồ bước vào nhà, hỏi anh ấy bọn họ tên gì, anh ấy lại ấp úng không đáp được.
Không biết từ lúc nào, loài hoa anh ấy thích nhất đã trở thành hoa hồng, mỗi lần dẫn anh ấy đi siêu thị đi ngang qua cửa hàng hoa, anh ấy đều nói muốn mua hoa hồng trở về trag trí nhà. Tôi nghĩ có thể là năm đó khi theo đuổi anh ấy, mỗi ngày tôi đều tặng anh ấy hoa hồng, dẫn đến mọi người, kể cả anh ấy đều cho rằng anh ấy thích hoa hồng.
"A, xin lỗi, anh vừa mới nói tới đâu" loại câu hỏi này mỗi ngày anh ấy hỏi tôi rất nhiều lần, anh ấy luôn áy náy nhìn tôi, anh ấy biết rõ tôi sẽ không trách anh ấy.
Tôi đặt một tấm bảng đen ở vị trí bắt mắt nhất trong nhà, trên đó tôi viết cẩn thận mọi chuyện, mọi vấn đề tôi lo lắng anh ấy sẽ gặp phải. Tôi không thể thay anh ấy chịu đựng đau khổ của việc quên mọi thứ, nhưng có thể cùng anh ấy nhớ lại.
---- Tìm không thấy Cung Tuấn đừng lo lắng, em chỉ đi ra ngoài mua thức ăn
---- Đồ điện trong nhà không được đụng lung tung, muốn xem ti vi kêu Cung Tuấn mở.
---- Chuyện nào không biết hỏi Cung Tuấn.
---- Số điện thoại Cung Tuấn: 15211291314
...
Tôi dùng hết mọi sức lực, tận dụng mọi khả năng để lưu lại vết tích của tôi ở trong nhà, chỉ hy vọng người cuối cùng anh ấy quên. . .là tôi
Trên bảng đen có rất nhiều chuyện lớn nhỏ, thậm chí còn có dòng chữ thật to nhắc nhở bản thân
---- đừng tức giận, đừng nổi cáu, có chuyện gì từ từ nói.
Nhiều lần anh ấy quấn lấy tôi, nhắc đi nhắc lại những lời trước sau không thống nhất, tôi phiền muộn trong lòng không thể nào xả, liền cáu với anh ấy, tôi đã quên tôi nói những gì, nhưng biểu cảm áy náy của anh ấy, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, anh ấy im lặng một lúc, nhỏ giọng nói "Anh chỉ nhớ rõ em. . . ." Nước mắt tôi không kìm được chảy xuống, tôi nhào tới ôm anh ấy, ý thức được rằng cho dù anh ấy trở thành thế nào, tôi vẫn luôn yêu anh ấy. Từ đó về sau, tôi không tức giận với anh ấy nữa.
Khi chúng tôi còn trẻ, anh ấy dành hết tất cả sự dịu dàng và cưng chiều cho tôi, bây giờ sao tôi không thể nuông chiều anh ấy như một đứa trẻ ?
Hôm nay là ngày thứ 2071 anh ấy bị bệnh.
Tôi vẫn cảm thấy, ngày tháng cứ tiếp tục như vậy, cũng rất tốt. Cuộc sống chỉ có hai người chúng tôi, cũng rất vui vẻ.
Cho tới hôm nay, anh ấy dùng ánh mắt mờ mịt và thận trọng nhìn tôi, ngập ngừng nhìn tôi hết lần này đến lần khác, hỏi tôi "Cậu là ai?" Tôi biết, ngày này cuối cùng đã tới. Tôi đã nhiều lần nghĩ làm sao đối mặt với ngày này, tôi nghĩ tôi nhất định phải kiên cường, cười dỗ dành anh ấy, không ngừng nhắc đi nhắc lại tôi là lão công của anh ấy, bảo anh ấy không quên được nữa. Nhưng khi giây phút này thực sự đến, nước mắt của tôi tuôn rơi không khống chế được, mức độ quá lớn khiến tôi bất ngờ không kịp đề phòng. Tôi thật sự không có tiền đồ mà.
Tôi nhìn ánh mắt ngơ ngác của anh ấy, nhìn anh ấy tay chân luông cuống khi thấy tôi rơi nước mắt, "Đừng . . Đừng khóc" tôi nghe được anh ấy mở miệng, tôi đã hoàn toàn mất khống chế, tôi bỏ chạy. Tôi xông tới cửa, lấy tay che mặt, nhưng vô ích, nước mắt không chặn nổi, rơi dọc theo kẽ tay tôi. Tôi mở mắt ra, trước mắt đã sớm mơ hồ không rõ.
Tôi rõ ràng đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng anh ấy quên tôi, nhưng khi giờ phút này thật sự đến, thì quá mức tàn nhẫn.
Tôi nhớ kỹ sau khi đến bệnh viện kiểm tra, trong thời gian đợi kết quả, chúng tôi đã cùng lên mạng tra tài liệu, cùng ngồi xem phim giáo dục phổ cập khoa học về bệnh Alzheimer, khi xem đến giai đoạn cuối của bệnh, người trên màn hình nói "Bệnh nhân ở giai đoạn này, bạn không nên hỏi họ có nhớ bạn hay không, họ ngay cả bản thân còn không nhớ được, họ sống như hòn đảo cô đơn."
Tôi lần đầu tiên thấy anh ấy hoảng sợ, anh ấy nắm chặt tay tôi "Tuấn Tuấn, anh không nhớ được em thì làm sao, em có thể đến hòn đảo cô đơn tìm anh về không." Trong lòng tôi rất khó chịu, tôi biết tôi phải kiên cường anh ấy mới có thể yên tâm, tôi nắm tay anh ấy, nhìn ánh mắt anh ấy "Em sẽ, dù anh đi đâu, em đều sẽ tìm được anh, ở bên anh." Tôi biết anh ấy không sợ chết, chỉ sợ quên tôi.
Tôi cầm "Tuỳ bút" anh ấy đưa cho tôi, mỗi buổi tối đều đọc cho anh ấy nghe, lên mạng tìm hình ảnh, chỉ cho anh ấy xem "Trương lão sư, anh xem này, chúng ta đã cùng đi rất nhiều nơi đẹp như vậy, em thực sự rất thỏa mãn, cho dù anh quên em, cũng không sao."
"Tuấn Tuấn, nếu anh không nhớ được gì, cũng sẽ không quên em "
"Nếu anh không nhớ được em, mỗi ngày em đều phải nói cho anh biết, có được không ? nói cho anh biết em là Cung Tuấn, là lão công của anh."
Từng câu từng lời anh ấy đã nói tràn vào đầu tôi, tôi biết, tôi hiểu, ngay cả khi ký ức của anh ấy biến mất từng ngày, anh ấy vẫn đang nỗ lực nhớ kỹ tôi, hết lần này đến lần khác.
May mà anh chỉ quên mất tên em, nhưng vẫn nhớ rõ em là người yêu của anh.
Lại một ngày bình thường khác, hôm nay anh ấy hình như rất vui vẻ, khi tôi hỏi anh ấy tôi tên gì, anh ấy trả lời tôi, còn giống như ngày trước vỗ vỗ đầu tôi, nụ cười cũng rạng rỡ và xinh đẹp hơn thường ngày.
Thậm chí anh ấy còn. . .kêu tôi một tiếng Tuấn Tuấn, tôi nghĩ nhất định là kiên trì của tôi cảm động trời cao, để Trương lão sư khỏe mạnh trở về thăm tôi, xem Tuấn Tuấn thân ái của anh ấy có ăn ngon và sống tốt không.
Tôi nói cho anh ấy nghe rất nhiều chuyện trước đây của hai chúng tôi, anh ấy nghe rất vui vẻ. Tôi thậm chí đã tìm ra bộ phim truyền hình đầu tiên chúng tôi cùng hợp tác nhiều năm về trước, chiếu cho anh ấy xem, tôi mong muốn Trương lão sư này có thể nhớ nhiều hơn, nhớ lâu hơn.
Buổi tối, tôi vẫn như trước ôm anh ấy nói "Em yêu anh", tôi ôm anh ấy rất chặt, sợ Trương lão sư còn chút ký ức về tôi chạy mất. Có thể do tâm trạng hôm nay lên xuống, tôi đã nhanh chóng ngủ say.
Bây giờ tôi quen dậy sớm hơn anh ấy 1h đồng hồ, điều tốt là cho dù anh ấy không nhớ rõ thế giới này, mọi vật xung quanh vẫn luôn như cũ. Đêm qua tôi mơ hồ cảm nhận được cánh tay để vào khoảng không, nhưng cũng không lâu lắm lại ấm áp trở lại. Tôi đứng dậy rời giường, liếc mắt liền thấy được tờ giấy được ly nước chặn lại trên bàn. Tôi không kịp chờ đợi vọt tới, thấy trên tờ giấy dòng chữ nắn nót "Phải vĩnh viễn vui vẻ nhé, Tuấn Tuấn." Tôi giống như đang ở trên thiên đường, hồi ức ba năm qua ùa về trong lòng tôi, vui vẻ, khổ sở, đau lòng, khối đá đè nặng trong lòng tôi thoáng cái như bị lấy đi, tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tình yêu của tôi đã đợi được hồi đáp, tôi biết, anh ấy cũng đang nỗ lực để không quên tôi, ông già ngốc này, đối với anh, em chưa bao giờ cần hồi báo, cho dù anh quên em, cũng không sao. Em vẫn sẽ luôn bên anh.
Bây giờ tôi không khóc trước mặt anh ấy nữa, tôi biết, anh ấy muốn nhìn cún lớn Cung Tuấn mỗi ngày đều tươi cười, vui vẻ,, chỉ cần tôi vui vẻ, anh ấy mới không phải lo lắng cho tôi.
Tôi ổn định xong tâm tình, đi phòng bếp làm bữa sáng. Đoán chừng thời gian sắp tới, liền trở lại phòng ngủ, tôi muốn Trương lão sư mỗi sáng sớm mở mắt ra là có thể thấy tôi, tôi ở bên giường ngồi, nhìn anh ấy từ từ thức dậy.
Tôi dịu dàng nhìn anh ấy, tôi thấy anh ấy liếc về phía cái bàn, "Trương lão sư? Trương Triết Hạn? Anh còn nhớ rõ em là ai không?"
"Cung Tuấn, em là Cung Tuấn, là lão công của anh."
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói mắt và đẹp đẽ như vậy, giống như nhân vật Ôn Khách Hành tôi diễn năm đó, tôi vươn tay ra bắt được ánh sáng của tôi. Dù bao nhiêu năm qua đi, ánh sáng ấy vẫn vĩnh viễn lấp lánh trong lòng tôi.
---- toàn văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top