Chap 7.1 - Qủa là đấng trượng phu...
Tình hình là hiện tại là Au hơi bị lười, nếu không có ai hối chap Au Au rất dễ sinh ra trạng thái mọc mầm, ngâm giấm~
Từ Chap này về sau Au sẽ tặng chap tiếp theo cho người giật tem đầu tiên ^^ (Có phong trào cho nó vui vui)
Giờ thì tiếp tục với Nấm và Đậu nào~
Enjoy~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
SeoHyun cùng SooYoung ngồi xe đi một chặng dài lên đến Seoul.
SooYoung đi được nửa đường đã thiếp mắt ngủ mất. Khi ngủ để lộ ra nét xinh xắn như một đứa trẻ trên gương mặt.
SeoHyun thấy bạn ngủ chợt cười.
Những hôm trước cô ấy vốn rất lo cho cô, chăm cô từng chút. Ngay cả hôm qua vẫn nhất mực quan tâm cô. Bao giờ cũng như chị cả trong nhà. Chỉ khi thế này mới thấy được nội tâm cô gái trẻ.
SooYoung thật sự vẫn rất thiếu chín chắn. Nói đạo lí cùng để tâm người khác vô cùng giỏi. Nhưng chuyện gia đình và bản thân chưa một lần giải quyết được...
Có lẽ vì vậy mà không giữ được nhân duyên với cô gái đó... (?!!) ... Để cô ấy rời xa không níu kéo được (?!!) ...
Nghĩ vẩn vơ một hồi lâu, nổi lo lại ập về trong trí óc.
SeoHyun thật sự rất mong gặp TaeYeon. Nhưng lại sợ phải gặp TaeYeon!
Sợ người cô thương thay đổi đến không nhận ra.
Sợ người trong tim đang gặp nguy hiểm.
Sợ người cô ngày nhớ đêm mong đã quên mất mình ở nơi phồn hoa đô hội...
Lo lắng không yên khiến cô không tài nào chợp mắt được...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
---Dinh thự Kim Gia---
Sau khi dùng xong buổi sáng, Kim Gia khôi phục lại sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
HaYeon trước sự thúc giục của cả nhà đã mong chóng rời khỏi, đến trường.
YongHwa một mình vào thư phòng đọc sách. Cậu đã tốt nghiệp nhưng vẫn chưa muốn đi làm. Thời gian rãnh rỗi đều vào thư phòng. Điều này chợt làm TaeYeon bội phục. Cô trăm lần vạn lần đều không thích cái không khí u ám của phòng sách. Đối với cô là vô cùng ngột ngạt!
Nhìn lại trên bàn ăn chỉ còn có ba người: Cô, Tiffany và YunHo.
Tiffany không nói cũng biết lại chăm chăm vào mấy quyển tạp chí.
YunHo thì đọc báo.
Không ai đả động tới ai, cũng dường như không ai muốn dời đi.
Đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng buồn chán, TaeYeon ai oán bức rức hỏi một câu làm chấn động song phương.
_Ông nội đâu rồi?
YunHo một chút nhướn mày. Dẹp tờ báo sang một bên, nửa đùa nửa thật
_Em biết quan tâm đến ông nội từ khi nào vậy?
_Ờ... Hai tuần không gặp... Em rất muốn biết ông có phải trong lòng đã chôn cất em rồi không? Không lấy một lời hỏi thăm... - TaeYeon ra vẻ thật thà
Tiffany ngồi bên khẽ nuốt nước bọt trong cổ họng. Tên đần đại ngốc Kim TaeYeon này thật vô phương cứu chửa. Khi không lại lên tiếng. May thay vẫn còn biết ứng phó mà khôn khéo trả lời... Bằng không cô nhất định một tay bóp chết cô ta!
_Người cha đáng kính của chúng ta họa chăng mới được xem là ruột thịt... Những thứ tạp chủng như bốn anh em ta... Từ lâu đã có sẵn mộ phần trong lòng lão già đó rồi. Nhỉ?
YunHo mỉa mai nói. Thấy TaeYeon im lặng, Tiffany bên cạnh cũng như ngày thường không xen vào câu chuyện của bốn anh em với Dong Won, YunHo lại tấm tắc cười. Đoạn đứng lên, dời đi
_Em thật may mắn vì vẫn còn giá trị trong mắt ông ta. Tiffany em cũng còn có một người cha chống lưng... Anh đây, chỉ có tiến, vốn không thể thủ được nữa! - YunHo vừa đi vừa nói
TaeYeon nghe lấy làm khó hiểu. Nhưng cũng không dám hó hé thêm.
Tiffany đóng lại quyển tạp chí, ngồi lặng một lúc.
Lời YunHo nói, cô nghe hiểu. Cũng lấy làm lo ngại. YunHo như đã ra lời tuyên chiến, bất cứ một ai cản đường sẽ không nể tình nương tay.
Một chút ngưỡng mộ vị soái ca trong nhà này,Tiffany cười nhẹ. Nếu là đàn ông, cô chưa chắc có lá gan to như YunHo.
_Qủa là đấng trượng phu...
_Hả? Tôi không hiểu?
_Cô không cần hiểu. Giờ thì đến S.I.C thôi, có rất nhiều việc ở đó chồng yêu à. Cả ông nội mà chồng hỏi.
Tiffany nói rồi cười. Thong thả đứng dậy, xách túi bước ra ngoài. TaeYeon đi theo sau.
Ra đến sân đã thấy YunHo lái xe, phong độ rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top