Chương 6: Là cậu.

Khuôn mặt nàng đỏ lên tựa như cái mông của con khỉ đít đỏ sống ở vùng nam phi đầy nắng gắt. Không thể lường trước được toàn bộ những mưu kế mình bày ra rốt cuộc lại làm cho nàng tự mình gánh chịu, đây gọi là gậy ông đập lưng ông, một gậy rõ đau. Nàng chớp chớp mắt nhìn Taeyeon, sau đó giả bộ nhìn sang xung quanh, kéo dài thời gian để nàng có thể tự mình tìm ra một câu trả lời hợp lý trong tình huống này. Quyến rũ Taeyeon lộ ra chân tướng không thành, lại còn bị cậu nói mình là động dục, Tiffany này sống tới bây giờ còn chưa biết yêu thì lấy đâu ra động dục được cơ chứ?!

"Hey!" Taeyeon lấy tay bẹo má nàng, gọi nàng nhìn vào mắt mình.

Tiffany nhướng mày, ý hỏi gì đấy, nhìn cái mặt Taeyeon cứ cái kiểu cời cợt ấy càng làm Tiffany thấy ghét thêm.

"Hết động dục chưa?" 

Đùa dai luôn luôn là ưu điểm của Taeyeon. 

Nàng nhăn mặt, sau đó đứng dậy không trả lời Taeyeon mà đi vào nhà tắm mang lại đồ ngủ Pijama của mình. Taeyeon bên ngoài cũng ngồi lại ngay ngắn trên giường một cách đàng hoàng, nhìn nàng nghiêm túc thế kia coi bộ là đã bị cậu chọc đến thẹn không còn đường nói lại nữa rồi.

Nàng bước ra trong bộ đồ ngủ hình Pucca, Taeyeon nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới và cười thầm. Cậu ngồi khoanh tay trên giường, hai chân thòng xuống đất trông thật giống những anh chồng nóng lòng được bồng vợ mình lên giường cho đêm tân hôn, nhếch môi hỏi.

"Thay đồ rồi, vậy là hết động dục rồi sao Tiffany?"

Tiffany lườm cậu, đi qua phần giường bên kia rồi ngồi lên và trả lời.

"Không có vui đâu Kim Taeyeon."

"Vui mà, cậu chẳng phải rất vui khi lúc nãy tập tành quyến rũ tôi sao?" Taeyeon thích thú hỏi, xoay người lại, khuỷa tay trái đặt lên gối và dựa toàn thân của mình lên đó, nghiêng người hỏi nàng.

"Cậu biết gì không Kim Taeyeon, tôi chẳng qua chỉ là muốn kiểm tra cậu thôi, đừng vọng tưởng tôi quyến rũ cậu, cậu tưởng cậu có giá lắm chắc?" Tiffany cũng nghiêng người lại với Taeyeon, mắt đấu mắt trả lời rất cứng, làm ơn đi, Tiffany tôi có quyến rũ thì người tôi quyến rũ cũng không phải là cậu!

"Giá của tôi?" Taeyeon nhếch mép "Là vô giá. Tiffany, không có giá trị nào có thể sánh ngang với tôi." Taeyeon tự tin trả lời.

"Oh, vậy hãy ôm cái giá trị vô giá của cậu đi ngủ và đừng làm phiền tôi nữa nhé." 

Thứ người tự tin cao ngất như Taeyeon tốt nhất là nên gửi cậu ta đến hành tinh sao Hỏa sống luôn đi, loại người luôn đặt người khác dưới tầm mắt của mình như cậu ta quả thật chỉ làm cho Tiffany chán ghét. Nàng xoay người lại, lấy chăn kéo lên phủ cả đầu mình, quyết định không nói chuyện nhảm với Taeyeon nữa.

"Nhưng mà, tại sao cậu lại cần kiểm tra tôi?" Taeyeon nhận rõ thái độ chán chường của Tiffany khi nói chuyện với cậu, điều này làm cho Taeyeon cảm thấy buồn một chút, nhưng nếu bỏ cuộc nhanh chóng chỉ vì buồn một chút như vậy thì không phải là Kim Taeyeon.

Nàng ló đầu ra từ chiếc chăn, trả lời "Lạy chúa, rốt cuộc cậu cũng nói một câu giống người rồi."

"...." Taeyeon trợn mắt "Tôi nói gì nãy giờ chẳng lẽ cậu đều không hiểu?"

"Cậu vô giá như vậy thì người có giá thấp như tôi làm sao hiểu?" Tiffany bắt đầu nhe nanh cắn lại Taeyeon.

"Cũng đúng nhỉ, giá trị bèo bọt như vậy làm sao có thể nhận ra những điều vĩ mô trong lời nói của tôi chứ?"

"Vĩ mô là gì vậy?" Tiffany thắc mắc.

"Hãy trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi đi Tiffany." Taeyeon hoàn toàn thất bại trong việc nói chuyện cao siêu với Tiffany.

Tiffany nghe cậu nhắc đến việc kia thì liền ngồi dậy, sau đó hít lấy một hơi trông rất căng thẳng, nàng căng thẳng cũng đúng thôi bởi vì chẳng có cô gái nào thích bị người khác nói mình là đồng tính đâu.

"Lúc nãy tôi như vậy là muốn kiểm tra cậu có phải là người đồng tính hay không." Tiffany thú nhận.

"Kết quả thế nào?" Không ngờ là Tiffany còn nghĩ ra được chiêu này, cái đầu óc đậu hũ của nàng coi bộ cũng có tư duy lắm, chẳng qua tư duy của nàng nếu đem đi so với sự thông minh của Taeyeon thì chắc chắc đã dùng nhầm người rồi. Taeyeon giỏi nhất chính là đóng kịch cùng đùa giỡn với người khác.

"Thì như cậu thấy đấy, cậu không đồng tính và tôi thì bị cậu xem như là một con ngốc đang tới thời kì động dục. Ple~" Tiffany lè lưỡi sau khi kết thúc câu trả lời. Nói ra rồi nàng cũng nhẹ nhõm hẳn đi, mắt nàng chăm chăm nhìn vào Taeyeon, lo sợ rằng cậu sẽ nổi điên.

Taeyeon chăm chú nhìn nàng trong lúc nàng đang nói. Thực sự mà nói cậu chẳng quan tâm tới những gì nàng đang thổ lộ bởi vì đôi mắt cậu đang bận. Bận nhìn ngắm đòn bánh tét trước mặt cậu, khuôn mặt nàng đỏ đỏ hồng hồng vì đang nói những điều khiến nàng xấu hổ. Từ nàng toát ra loại cảm giác chân thành, mộc mạc, và giản dị như đúng con người nàng và điều này nãy giờ hoàn toàn đã thu hút cậu. Taeyeon thừa nhận mình dường như là càng lúc càng thích con người này, mập thì có sao chứ, cậu sẽ làm cho nàng ốm lại, thay đổi người khác không hề có, thay đổi bản thân mình mới khó.

"Hey!" Taeyeon đột ngột ngồi dậy sau một khoảng thời gian Tiffany đã ngưng nói, cậu tiến sát người nàng, kề đôi môi mình vào vành tai của nàng, đột ngột như cách cậu thích đùa với nàng trong rất nhiều ngày qua và hỏi.

"Nếu tôi là người đồng tính thật thì sao?" 

Mặt nàng liền xoay lại khi nghe cậu hỏi câu đó, vừa vặn đầu mũi của hai người chạm nhau, Taeyeon nắm chặt drap giường, điều này là quá sớm.

Tiffany căng thẳng đến mức chóng mặt, sau đó giật lùi thân mình ra, Taeyeon len lén thở mạnh qua mũi mình, chỉ một chút nữa thôi là cậu đã mất đi sự kiểm soát của chính bản thân mình.

"Tôi .. tôi sẽ giết cậu thật đó." Tiffany lắp bắp, nàng không hề kì thị người đồng tính gì cả nhưng cái việc có người đồng tính ngủ trên giường nàng, điều đó làm cho đứa con gái thẳng như cây sậy là nàng cảm thấy choáng váng.

"Giết tôi?" Taeyeon khoanh tay hứng thú hỏi nàng "Giết tôi như thế nào?"

"Tôi không giết được cậu, nhưng tôi sẽ nói mẹ của tôi đá đít cậu ra khỏi nhà!"

"Aigoo, nhưng mẹ cậu thích tôi lắm đấy, hơn nữa cậu nói tôi đồng tính thì bà ấy sẽ tin sao, xem này Tiffany." Taeyeon hất tóc, sau đó nằm xuống, cằm hơi ngửa lên một chút để lộ bờ ngực phập phồng trong cổ áo Pijama màu xanh dương đã bị tháo đi hai nút, nhoẻn miệng cười với Tiffany một nụ cười rất câu dẫn và nói "Cậu có thấy người đồng tính nào hấp dẫn như tôi chưa, tôi cá là cậu sẽ không nói với mẹ cậu đâu bởi vì cậu bây giờ đang chảy máu mũi kìa."

Tiffany trợn mắt trước những điều Taeyeon vừa nói, nàng ngay lập tức đưa tay lên chùi mũi mình, quả đúng như lời Taeyeon nói, mũi nàng đang chảy máu mà còn chảy nhiều nữa kìa.

"Còn xem tôi đồng tính là sai nữa sao, ngay đến cả bản thân cậu còn chảy máu mũi nữa kìa, vậy tại sao không mau đến với tôi để tôi làm chiều lòng cậu đi." Taeyeon đùa dai đến mức bức Tiffany xấu hổ đỏ rực toàn bộ thân thể. Tiffany bối rối chùi chùi mũi của mình, mấy cái lời của Taeyeon thật sự quá mức càn rỡ và phóng đãng, tựa như việc aa bb cc xx trước kết hôn là mấy cái chuyện rất bình thường vậy đó.

Đã đùa là không hề có điểm dừng, nhìn thấy người khác vì mình mà bối rối mà phát điên, điều này thật khiến cho Taeyeon thỏa mãn. Cậu ngay lập tức ngồi dậy nắm lấy tay Tiffany kéo về phía mình rồi đảo người. Gọn gàng nằm dưới thân cậu như một miếng salad ngon lành và Taeyeon là một miếng thịt bít tết rực lửa nằm đè lên, ánh mắt cậu nóng rực nhìn nàng, bức Tiffany nằm dưới cậu cứ trồi lên trồi lên, trồi đến khi đầu nàng đụng vào cạnh giường thì nàng mới chịu dừng lại. Cổ họng nàng khô khốc, thần kinh nàng ngưng trệ, sợ hãi nhìn Kim Taeyeon đang nằm trên người mình. Ánh mắt cậu cứ như đang nói với nàng rằng, tôi muốn ăn tươi nuốt sống cậu, ăn sống nuốt tươi cậu, vậy đó.

"Cậu đừng có làm bậy nha, tôi sẽ hết lên thật đó."

Taeyeon nhếch miệng "Những gì tôi thể hiện ra không quá rõ ràng sao? Tôi muốn ăn cậu, ăn tươi nuốt sống cậu, ăn sạch sẽ, ăn sạch xương cậu luôn."

Nghe đến đây thì Tiffany chính thức sợ hãi ở level một trăm. Môi nàng bặm vào nhau rồi dùng hết sức bình sinh mở miệng để hét lên.

"C--uhmmmmmmmmmm."

Bị Taeyeon bịt lại mồm rồi, có muốn hét cũng hét không được.

"Suỵt, Tiffany, bây giờ đã là đêm khuya, cậu hét như vậy tính không cho mẹ cậu ngủ sao?"

"C..ậ...u..." Tiffany mặt mày đỏ như xôi gấc, gần như là ngạt thở khi Taeyeon bịt miệng của mình.

"Ah, hình như cậu để sextoy trong phòng đó phải không, tôi lấy nó ra và chiều chuồng cậu nhé." 

Nhắc đến cái phòng lúc sáng thì đó quả là một câu chuyện thú vị, Tiffany hành xử như vậy rõ ràng là trong phòng đó có cái gì không bình thường rồi nên Taeyeon đã lấy điểm yếu này của nàng ra và trêu nàng một lần nữa. Căn phòng đó không quan trọng bởi vì cậu chưa muốn đụng vào nó, nếu như cậu muốn thì có mười Tiffany cũng không ngăn được cậu. Cậu chỉ là muốn dùng nó để chọc nàng mà thôi.

"kbuhbjfkabfoqy8rwhfjkasbvkan!!" Tiffany tuôn một tràng tiếng Irac, đại để là rủa xả Taeyeon, thân thể nàng vặn vẹo dưới thân cậu hòng được thoát ra. Bây giờ nàng mới hiểu những người mập thật sự là những không hề mạnh mẽ gì mà ngược lại họ rất yếu, vì vậy nàng có giãy cỡ nào thì cũng không thể nào thoát ra khỏi chiêu lấy thịt đè mỡ của Taeyeon.

Taeyeon mỉm cười vui vẻ nhìn nàng, thật ganh tị với người nào trước kia được nhìn qua dáng vẻ đáng yêu này của Tiffany. Không nghĩ có người giận lên cũng đáng yêu như vậy được, Taeyeon tự hứa với mình rằng sau này mỗi ngày đều làm cho nàng cười vì mình và tức điên lên cũng vì mình.

"Cậu thích nó đặt vào điểm nào trên cơ thể cậu? Ở đây..." Tay Taeyeon lả lướt trên người Tiffany và cố tình lướt qua điểm đó trên người nàng, nhưng chỉ là sượt qua thật nhẹ nhàng và nhanh chóng, đủ làm Tiffany nửa xấu hổ nửa rạo rực.

Cậu cũng là con gái mà, cậu hiểu điểm yếu của một người con gái nằm ở đâu.

"Hay là ở đây ..." Taeyeon luồn tay xuống dưới drap, nhẹ nhàng để mu bàn tay mình đụng chạm vào cái mông tròn của nàng.

Bị bức đến đường cùng, con người ta nếu không tức giận thì cũng sẽ trở nên yếu đuối van xin, Tiffany hoàn toàn đã bị đẩy đến vế thứ hai. Mắt nàng bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên, nước mắt theo những tia đỏ trong nhãn cầu cũng vì vậy dâng lên, nhanh chóng dồn về hốc mắt rồi thi nhau chảy xuống, Tiffany lúc này cũng thôi giãy dụa nữa bởi vì nàng đã khóc.

Nhận ra thân thể căng cứng của đối phương bỗng trở nên mềm nhũn, Taeyeon thôi nhìn vào phần mông tròn đáng yêu của nàng mà ngẩng đầu lên, ngay lập tức tâm trùng xuống đáy cốc.Cậu không hề muốn điều này xảy ra.

Cậu nhanh chóng gỡ bàn tay ra khỏi miệng nàng rồi lăn qua bên cạnh, dùng tay kề cạnh nàng nhất luồn xuống cổ nàng, kéo nàng vào một cái ôm dịu dàng.

"Này, tôi giỡn thôi mà, đừng khóc Tiffany." Taeyeon không nghĩ rằng nàng có thể vì vậy mà khóc được, thật là một cô gái thật thà và quá mức mềm yếu.

Nàng vẫn đang khóc rấm rức trong lòng cậu. Làm sao nàng có thể không sợ hãi khi nghĩ đến việc có người sắp ăn sạch mình chứ, người đó còn là con gái nữa. Nàng đã nghĩ rằng nếu như mình bị cậu ăn sạch ngay đêm nay thì có làm ma nàng cũng bám theo cậu trù ẻo cả đời nhưng ngay lúc cậu ngừng lại mọi hành động đùa giỡn trên người nàng rồi lăn sang bên cạnh, bàn tay dịu dàng len lỏi dưới cổ nàng rồi vỗ lên lưng nàng thì mọi ý nghĩ trù ẻo cậu của nàng đều bị tiêu thất. Tiffany tự ghét mình vì cái gì, vì cái gì chỉ cần Taeyeon dịu dàng một chút thì nàng sẽ buông bỏ mọi vũ khí và tha bổng cho Taeyeon.

"Đồ điên." Tiffany vẫn còn tức một chút nên phun ra câu chửi cậu cho thỏa lòng.

"Uh đúng, đúng là điên rồi nên mới ăn cậu, tôi thật không muốn bị mỡ trong máu đâu." Taeyeon đùa một chút cho không khí bớt căng thẳng, bàn tay vẫn như cũ đặt trên lưng nàng xoa nhẹ. 

Nàng không thể không thừa nhận nàng thích cái ôm này tuyệt đối, cảm giác an toàn cùng ấm áp rất kì lạ trào dâng trong mỗi tế bào của con người nàng. Nhưng những thắc mắc lại dấy lên ở trong đầu, nàng tự hỏi mình vì sao lại thích, vì sao lại dễ tha thứ cho cậu, vì sao mỗi lần cậu mắc lỗi thì mình ngoài miệng tuy chửi nhưng thật chất trong lòng vẫn chưa một lần ôm hận với cậu. Nếu nàng hận cậu, thật sự hận cậu thì nàng sẽ đá đít cậu đi mặc kệ mẹ nàng có thích hay không, nhưng nàng đã không làm. Vậy, thì nàng vì cái gì chứ?

Taeyeon thấy nàng im lặng thì tưởng nàng đã ngủ nên cậu rời ra một chút, nhẹ nhàng kéo bàn tay của mình ra rồi cúi xuống nhìn nàng.

"Nhìn cái gì?" Tiffany hỏi trống không.

"Tôi tưởng cậu ngủ rồi." Taeyeon cười đáp.

"Tôi chưa có ngủ."

"Vì vậy tôi mới bất ngờ, bởi vì cậu chỉ có ngủ mới im lặng như vậy thôi."

"Ý cậu là tôi là cái máy nói?"

"Còn là cái máy bào thức ăn nữa kìa." Taeyeon trề môi châm chọc.

"Còn cậu là đồ mất nết!" Tiffany giận dỗi xoay người qua bên kia, không thèm trả lời Taeyeon.

Taeyeon cười cười, mất nết sao? Cậu sau này còn mất nết nhiều hơn nữa nếu như cậu thật sự yêu nàng. Taeyeon trở mình nhìn vào đồng hồ, đã là mười một giờ khuya, thì ra bọn họ đã đấu mồm hơn một tiếng rồi.

Nhẹ nhàng nằm xuống phần giường bên cạnh, Taeyeon với tay tắt đèn nhưng Tiffany bên cạnh lại lên tiếng.

"Cậu xuống dưới nằm cho tôi."

"Hả?" Taeyeon bật dậy, ngạc nhiên hỏi.

"Nghe không hiểu hả, xuống dưới nằm, còn không thì lăn xuống phòng khách ngủ đi." Tiffany ra lệnh, nàng không quen có người nằm trên giường của nàng một chút nào. 

"Cậu đùa hả? Tôi chưa bao giờ nằm dưới đất lần nào hết nha." Taeyeon trợn mắt nói, cái nhìn nguy hiểm của cậu như muốn xuyên thủng người nàng nhưng Tiffany chẳng quan tâm cho lắm.

"Ở đây là nhà tôi, không phải là biệt thự của cậu đâu." 

"Nhưng tôi không quen nằm dưới đất!" Taeyeon cố gắng năn nỉ Tiffany.

"Vậy thì cuốn gói đi về biệt thự của cậu đi." Tiffany không nóng không lạnh nói. Taeyeon bất lực nhìn nàng, được, nằm dưới đất thì nằm dưới đất! Để coi sau này Tiffany có còn đủ cứng rắn để nói ra mấy câu lạnh lùng đó nữa hay không khi cậu đã làm Tiffany yêu cậu. Không chừng còn là năn nỉ ngủ cùng và "ngủ" thật nhiều lần nữa cho coi!

Taeyeon bực dọc nhảy khỏi giường và tự tìm cho mình một chiếc chăn mới, may là còn một cái được để trong tủ của nàng. Cẩn thận trải xuống bên cạnh giường Tiffany, Taeyeon lấy gối cùng một chiếc chăn khác đặt lên rồi với tay tắt đèn.

Khung cảnh liền chìm trong bóng đêm. Tiffany len lén trở mình, dưới ánh trăng được chiếu rọi ở bên ngoài cửa sổ, tay Tiffany nhẹ nhàng đặt lên tim mình, nghe rõ những nhịp tim đang đập rất mạnh mẽ.  Mặt nàng đỏ lên, và thẹn thùng nhắm mắt.

Nếu không đuổi cậu xuống, Tiffany sợ mình sẽ nổi điên mất, nàng hình như đã có cái gì đó với cậu rồi.

"Tiffany." Cậu gọi nàng.

"Chưa ngủ sao?" Tiffany hỏi lại.

"Chưa. Cậu ngủ chưa?" 

"Chuẩn bị."

"Tôi nói cái này cậu đừng đánh tôi nhé."

"Tôi sẽ ném gối vào mặt cậu nếu cậu dám nói mấy điều mất nết." Nàng đe dọa cậu.

"Cậu ngủ đừng có lăn xuống đây nha." Taeyeon hai tay đặt dưới đầu, mỉm cười nói. Khung cảnh tối om cho nên chả nhìn thấy được gì nhưng cậu cảm nhận được sự yên bình đang lan tỏa xung quanh, hoàn toàn quên mất chính mình đã bực bội như thế nào khi bị nàng đuổi xuống lúc nãy.

"Tôi sẽ lăn xuống đè chết cậu." Tiffany hùng hổ tuyên bố, nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười dịu dàng nhất.

"Tôi sẽ chết đó."

"Cậu tốt nhất chết luôn đi."

"Cậu sẽ buồn lắm nha Tiffany, không có người quậy cậu nữa."

"Càng tốt."

"Cậu thật vô tình." Taeyeon bĩu môi.

"Có tình với cái tên dâm đãng như cậu á? Tôi chết chắc."

"Sướng mà." Taeyeon thành thật trả lời.

"Im đi!"

"Haha! Không đùa nữa, ngủ ngon nhé Tiffany!" Taeyeon cười lớn rồi thoải mái trở mình và lăn vào giấc ngủ ngay lập tức.

Lời chúc văng vẳng bên tai, chủ nhân của nó cũng đã lăn vào giấc mộng. Tiffany nằm im trên giường, trống ngực vẫn đang đập rất vồn vã. Ngọt ngào nghĩ về khoảng thời gian bàn tay dịu êm của Taeyeon đặt trên lưng mình. Nàng không thể hiểu cảm giác này là gì nhưng nàng có đủ thời gian để tìm hiểu nó. Chỉ là nàng có chịu chấp nhận nó hay không mà thôi.

"Ngủ ngon Taeyeon."

Biển trời đêm chớp nhóa những vì tinh tú, từ đằng xa chạy đến một ngôi sao băng, xẹt ngang cửa sổ của cả hai rồi biến mất vào biển đêm xa tít.

......

"Dậy, dậy đi học, Tiffany!" Taeyeon bất lực lay lay người nàng, đã là mười lăm phút từ khi cậu dậy nhưng nàng vẫn ham ngủ như một con heo. Cậu dậy nàng chưa dậy, cậu đánh răng xong nàng cũng chưa dậy, thậm chí bây giờ cậu đã thay đồ xong rồi nhưng Tiffany vẫn chưa dậy.

"Uhmmm...  ahh... Dậy gì .. chứ .. ngủ miếng nữa. .. " Tiffany giọng nhừa nhựa đáp lại, hôm qua người ta mười một giờ mới ngủ, cho ngủ miếng nữa đi.

"Sáu giờ mười lăm rồi, dậy thôi Tiffany, nếu cậu ngủ nữa thì tôi và cậu sẽ bị trễ học đó." 

"Hả ... Mới sáu giờ mười lăm hả .. Cậu bị điên sao Taeyeon .. giờ này lên đó chơi với ma à?" Tiffany bực bội trở người, rúc sâu người vào chiếc chăn ấm, lạy chúa, sáu giờ mười lăm mà lên trường rồi, Taeyeon này có phải là người hay không thế.

Cũng thông cảm cho Tiffany, nàng từ lúc đi học luôn đến trường đúng chuẩn bảy giờ. Nào là sáu giờ ba mươi dậy, năm phút lề mề đánh răng, năm phút lề mề thay đồ, hai mươi phút còn lại là dùng hết sức bình sinh phóng thẳng đến trường. Tiffany quan niệm, chỉ cần đến đúng giờ không cần trễ, vậy là được rồi, ai lại như Taeyeon sáu giờ mười lăm đã đến trường chứ, đến sớm như vậy đúng là chỉ có chơi với ma mà thôi.

Taeyeon thở dài nhìn Tiffany, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả hai sẽ trễ mất. Taeyeon chưa bao giờ đi học trễ bởi vì Taeyeon là hội trưởng hội học sinh, chức vụ này có nhiều việc rất cần cậu giải quyết, trên hết, cậu là hội trưởng hội học sinh đương nhiên phải làm gương cho người khác, cậu không thể nào thảnh thơi như Tiffany được, lúc nào cũng tới trường đúng lúc chuông reo.

Taeyeon trầm tư nhìn xung quanh, sau cùng nở ra một nụ cười rồi đi xuống nhà bếp lấy hai cái nắp xoong rồi đi lên lại phòng Tiffany. Cô nàng vẫn còn đang nằm banh càng và ngáy o o, chưa biết Taeyeon chuẩn bị sắp làm nàng lủng cả màng nhĩ.

Cậu nhếch nhếch khóe môi đầy thú vị, tự hỏi Tiffany sẽ như thế nào nếu bị cậu đánh thức kiểu này. Cậu khom người xuống, dang tay đang cầm nắp xoong ra hít một hơi thật mạnh rồi dùng hết sức bình sinh vỗ hai cái nắp vào nhau.

"CHOANG!!!!!!!!!!!!!"

"TIFFANY CHÁY NHÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!" Taeyeon hét lớn.

Tiếng động vang lớn đến nỗi tài xế ở dưới nhà Tiffany cũng có thể nghe thấy chứng tỏ nó không hề nhỏ một chút nào. Tiffany đang ngủ ngon thì bị tiếng động của Taeyeon làm ra mà giật cả mình bật người dậy, hoảng hốt lăn xuống giường rồi lòm còm ngồi dậy, đầu tóc bù xù hoảng loạn nói.

"Cháy hả, cháy ở đâu, cháy đâu cháy đâu???"

Rồi nàng nhận ra mình đã bị cậu trêu đùa ngay lúc mới sáng. Kim Taeyeon từ khi xuất hiện đã biến cuộc đời bình dị của Tiffany trở nên ồn ào mọi nơi mọi lúc.

"KIM TAEYEON! TÔI SẼ GIẾT CHẾT CẬU!!"

"HÁ HÁ HÁ!!" Taeyeon ôm bụng cười, cậu buồn cười đến mức chảy cả nước mắt. 

"Cậu còn cười sao? Tôi sẽ đánh chết cậu!" Tiffany tức giận leo lên giường rồi nhảy qua phía Taeyeon nhưng cậu đã nhanh chóng né đi chiêu võ lấy mỡ đè người của nàng.

"Mau đi đánh răng và thay đồ đi Tiffany. Nếu không thì sẽ bị trễ học đó nha~" Taeyeon lè lưỡi trêu lại rồi nhanh chóng chạy bén ra khỏi phòng trước khi Tiffany có thể ném gối về phía cậu. 

"HỪ!" 

Bực mình vì bị phá giấc ngủ vào một buổi sáng thế này làm cho tâm trạng của nàng thật tệ. Tiffany đi vào nhà tắm, tay gãi gãi đầu, mắt nhắm mắt mở lấy bài chải răng nhưng lạ là nó lại không có ở nơi vẫn thường hay ở. Tiffany thắc mắc nhìn quanh, đâu rồi nhỉ?

Bàn chải răng màu hường, hường như tính cách của nàng đang tọa lạc ngay trên một cái ly với bên trong ly đựng đầy nước. Tiffany cầm lên xem xét, tự hỏi mình có phải bị mộng du nửa đêm đi quẹt kem lên bàn chải rằng hay không khi trên bàn chải răng đã có sẵn kem. 

 

"Nè, thấy tôi ngọt ngào chưa? Đánh răng nhanh đi, tôi đợi cậu ở dưới nhà."

Dòng note to bự chảng được cậu viết lên trên gương mà bây giờ nàng mới chú ý. Tiffany nhếch môi, đào đâu ra ba cái trò này vậy không biết. Nàng mỉm cười đánh răng, sau đó lấy nước xóa hết dòng chữ trên đó rồi thay đồ và ra ngoài. Bao nhiêu bực bội cũng vì những chuyện cậu làm mà tiêu tan hết.

Tự hỏi hạnh phúc là gì, nhưng sợ là hạnh phúc đến rồi nhưng người vẫn chưa hề hay biết.

Nàng đi xuống dưới lầu và mang giày rồi nhảy ra ngoài. Taeyeon chào đón nàng bằng một nụ cười đầy kiêu ngạo khi trông thấy Tiffany nhảy chân sáo ra ngoài như vậy, đoán chừng là vui vì những hành động của cậu. Taeyeon ngọt ngào nhìn Tiffany một cách giấu diếm, cậu sẽ từ từ, từ từ làm cho cuộc sống của Tiffany ở từng ngóc ngách đều có hình bóng của cậu, sẽ làm cho nàng mãi mãi không thể rời xa cậu.

Tiffany vừa bước ra thì đã trợn mắt thật to khi trước mặt nàng là Taeyeon, tầm bậy, Taeyeon không đủ trình để làm ngạc nhiên nữa đâu. Cái làm nàng ngạc nhiên là Taeyeon đang ngồi trong một chiếc xe Mercedes màu đen bóng lưỡng và đầy sang trọng, sang trọng y như Taeyeon vậy.

"Nhìn cái gì? Còn không mau lên xe?" Taeyeon hai chân bắt chéo nhau hỏi nàng, tư thái lộ rõ vẻ sang trọng cầu kì khiến Tiffany nhìn thật có chút chướng mắt.

"Tôi không đi xe của cậu đâu!" Ngoan cường nói, có trễ cũng không thèm đi, trước kia chẳng phải cũng đi học bằng cách đi bộ hoặc chạy thì nàng cần gì đến xe chứ.

"Được thôi." Taeyeon đáp gọn lỏn rồi đóng cửa, sau đó cậu hạ cửa sổ xuống, cố ý để Tiffany nghe thấy những gì mình sắp nói. "Đi đi tài xế Oh."

"Vâng, thưa cô chủ." 

Tiffany chưng hửng đứng nhìn Taeyeon, vậy là đi thật đó hả, nè tôi chỉ là làm giá thôi mà!

Chiếc xe lăn bánh bỏ lại Tiffany đang đứng không biết phải làm gì ở đằng sau. Taeyeon nhếch môi nhìn về phía kính chiếu hậu rồi nói với tài xế Oh.

"Đi chậm một chút."

"Dạ vâng." Chiếc xe lăn bánh chậm lại, Taeyeon đan hai bàn tay vào nhau chờ đợi Tiffany và cậu đã đúng. Qua chừng mười giây thì đã nghe tiếng Tiffany hét rõ to từ đằng sau truyền tới.

"KIM TAEYEON! ĐỒ CHẾT DẪM! CẬU ĐỐI XỬ VỚI BẠN BÈ NHƯ THẾ SAO!? ĐỨNG LẠI CHO TÔI!"

Nàng lạch bạch chạy theo Taeyeon như một con vịt, cái mông đít ngúng nguẩy qua lại khiến nàng trông buồn cười không thể tả nỗi, Taeyeon khịt mũi ngoái nhìn về phía đằng sau, dám chê xe tôi, để xem tôi đùa với cậu thế nào.

"Tài xế Oh, lui xe, thật nhanh lên."

"Dạ vâng!"

Chiếc xe đột ngột chuyển bánh lui lại rất nhanh, Tiffany thấy xe lui về phía mình còn tưởng Taeyeon đổi ý muốn chở nàng nhưng hình như có điểm kì lạ. Chiếc xe lùi rất nhanh, lùi đến mức hình như muốn tông luôn cả nàng, Tiffany trợn mắt nhìn cái mông xe cong vút nhắm thẳng mình mà chạy tới, hoảng hốt há mồm thật to thật to.

"KET!"

Ngay lúc mông đít xe chỉ cần một milimet nữa là đụng vào cái bụng tròn tròn của nàng thì chiếc xe đã dừng lại. Tiffany sợ hãi ngồi bệt xuống đất, chơi kiểu này đúng là chỉ có Kim Taeyeon mà thôi!

Taeyeon mở cửa bước ra, cho nàng thấy tư thái của một người chiến thắng trở về rồi ngạo nghễ ngồi xuống, nâng cằm nàng bằng một ngón tay của cậu và hỏi.

"Thấy thích không?"

"Cậu nghĩ tôi cảm thấy thích không?"

"Tôi nghĩ cậu sợ muốn tè trong quần." Taeyeon đắc ý nói.

"Cậu thích đùa giỡn với người khác như vậy lắm sao đồ chết bầm." Tiffany tức giận hỏi, nàng ghét nhất là ai đem mình ra làm trò đùa nhưng Taeyeon cứ cố tình làm mấy cái điều mà nàng ghét nhất.

"Không, tôi chỉ muốn làm với cậu thôi."

Tiffany bỗng dưng tim lại đập thình thịch ngay tại giây phút ấy, cái kiểu của Taeyeon nói cứ như nàng là nguyên nhân duy nhất trên đời này mà cậu chỉ muốn đùa vui, là duy nhất, là duy nhất đặc biệt. 

Bởi vì yêu nàng rồi nên mới muốn đối xử đặc biệt duy nhất với một mình nàng, chỉ duy nhất một mình nàng mà thôi.

Tiffany né đi ánh mắt của Taeyeon, nàng cảm nhận được có cái gì nóng bỏng tồn tại trong đó và nàng sợ hãi khi bản thân mình bắt đầu đã hiểu được chúng. Nàng đứng lên, thuận tiện bỏ lại một câu cho Taeyeon, nhưng chính xác hơn là câu này nó mang tầm trấn áp bản thân nàng nhiều hơn.

"Bị điên, tôi không thích cậu đùa giỡn chút nào."

Taeyeon nhếch mép, thật sự không thích tôi đùa giỡn sao, rõ ràng là cậu đang lúng túng mà. Nhưng không sao cả bởi vì thời gian còn rất dài, thời gian còn lại tôi sẽ từ từ làm cho cậu không thể sống thiếu tôi. Taeyeon tự tin suy nghĩ, chân chạy tới bên chiếc xe mở cửa cho Tiffany bước vào.

Nửa thân người chui vào dễ dàng, tới cái mông liền bị mắc kẹt..

"Sao còn không vào đi?" Taeyeon vỗ vỗ tay lên mông Tiffany, biết rõ ràng nàng vì cái gì mà không vào được. Chúa ơi đòn bánh tét của lòng cậu, cậu phải đốc thúc nàng giảm cân nhanh thôi. Nàng phải mau mau giảm cân thì mới sống tốt được, cậu tự tin là cậu có thể làm được điều đó cho nàng.

"Bộ cậu tưởng tôi không muốn vào chắc!" Tiffany hét lớn từ trong xe, xấu hổ khi nhìn đến chú tài xế đang ngồi ở ghế lái kia rồi nhúc nhích qua lại, mong cái mông không biết nghe lời của nàng mau chóng lọt vào trong.

"Không vào được vì mông to quá hả?" Taeyeon lẫn tài xế Oh đều len lén nhìn nhau lén cười, nhìn cái mông của nàng ngọ nguậy qua lại trước mắt mình không khác gì mấy con lăn quăn làm Taeyeon buồn cười muốn chết. Từ ngày gặp Tiffany, cậu không biết bản thân mình vì nàng mà cười mấy trăm lần rồi, nàng quả thực đúng là rất đặc biệt.

"Cậu nói ít không có chết đâu Taeyeon!" 

"Haha, tám mươi kí đặc biệt của tôi, để tôi giúp cậu!" Taeyeon bóp bóp hai bàn tay vào nhau rồi đặt nó lên mông Tiffany.

"Taeyeon! Tôi cấm cậu làm bậy nha!" Tiffany lo lắng nói vọng ra ngoài.

"Chà chà bự quá, tôi thích mông bự nhưng cỡ này bự quá, giảm đi nha Tiffany." Taeyeon cười lớn rồi dùng hết sức đẩy vào. Tiffany có thể cảm nhận được hai bàn tay của Taeyeon đang ịn lên mông mình, cố đẩy nàng vào trong. Sau một lúc khó khăn thì Taeyeon cũng đã đẩy được nàng vào và an tọa luôn trên ghế ngồi bằng cách nằm. Taeyeon chui vào, đóng cửa lại rồi vỗ vỗ vào mông Tiffany.

"Hey cưng, dậy đi nào!"

Cái mông nhìn cưng muốn chết, sau này khi nàng yêu mình rồi thì mình sẽ bóp mông nàng mỗi ngày mà không sợ bị nàng đánh, nghĩ đến thôi là đã thấy phấn khích, Taeyeon hứng thú nghĩ.

Nàng mệt nhọc trở mình rồi ngồi dậy. Len lén nhìn tài xế Oh và cắn môi cúi đầu. Nàng thật tình xấu hổ muốn đào đất rồi trốn luôn trong ấy luôn, mới sáng sớm đã làm trò trước mặt người lớn thì thật không hay một chút nào.

"Ông ấy không cười cậu đâu mà." Taeyeon an ủi, rõ ràng là ban nãy hai người đã cùng nhau cười lén nàng mà giờ cậu còn trợn mắt nói xạo. Tài xế Oh cũng nhanh chóng hòa vào vở kịch, lên tiếng giúp cô chủ của mình.

"Đúng vậy tiểu thư Hwang, chuyện này rất là bình thường."

"Đừng có nói nữa mà.." Tiffany đỏ mặt cúi đầu, Taeyeon nghiêng đầu nhìn theo động tác cúi của Tiffany, bỗng dưng thấy nàng thật ngọt ngào trong một buổi sáng đầy nắng.

"Xấu hổ sao?" Taeyeon nhích sát lại gần hỏi.

"Một chút." Thật hiếm khi thấy Tiffany thừa nhận một cái gì đó với Taeyeon như vậy, lại còn dùng giọng mũi nữa, biến cho giọng nàng phát ra thút thít cứ như một chú cún con. Chất giọng đó rót vào lòng cậu, làm cho lòng cậu ngưa ngứa và cậu tin rằng mình không thể nào để cho người khác có thể nghe thấy loại giọng này của Tiffany nữa đâu.

"Tôi sẽ giúp cậu giảm cân nhé, được không?" Taeyeon đặt một tay cậu lên tay nàng, vỗ nhẹ để làm nàng dịu bớt sự xấu hổ.

"Bộ cậu tưởng dễ lắm hả, tôi đã cố ba lần và bỏ cuộc cả ba đó." Tiffany lè lưỡi, nhớ lại khoảng thời gian mình thử giảm cân đúng là không khác gì địa ngục cả. Nhìn ăn, còn nhịn cả uống và bệnh viện đã chào đón Tiffany, ban tặng cho nàng một bình nước biển cùng lời khuyên.

"Thôi đừng cố gắng nữa cháu à.."

Chuyện là thế đấy.

"Có tôi thì mọi chuyện đều dễ, đừng lo lắng." 

"Sao tôi thấy cậu làm cái gì cũng tự tin hết vậy, bộ không có cái gì khiến cậu sợ hãi chùn bước được hả?" 

Nàng hỏi cậu, quả thật là từ lúc quen Taeyeon thì nàng chưa bao giờ thấy cậu thất bại trước bất cứ điều gì. Ngay cả tính cách cậu cũng như lời cậu nói vậy, rất quyến đoán và bình tĩnh, Tiffany ước mình được như Taeyeon, có thể như cậu mà không sợ hãi bất cứ cái gì, mình muốn gì cũng có thể làm mà không cần để ý đến người khác.

"Có chứ." Taeyeon nhìn nàng, cười đáp. Làm gì có chuyện con người không hề sợ hãi trước điều gì được.

"Vậy điều đó là gì?" Nàng tò mò hỏi lại.

"Là cậu."

Tôi sợ rằng bản thân mình yêu cậu, sợ rằng bản thân mình yêu cậu rồi đánh mất vẻ điềm tĩnh vốn có của bản thân mà lao đầu vào cậu, biến cậu thành của mình mà không quan tâm cậu có sợ hãi hay thích thú hay không. 

"Là tôi?" Tiffany lặp lại câu nói của Taeyeon, không hiểu được cậu đang nói về cái gì. Từ bao giờ Tiffany lại là lý do khiến cho Taeyeon sợ hãi? Nàng cũng không biết nữa.

"Tôi có gì mà cậu phải sợ?"

Trái tim của tôi.

Đoạn nói chuyện dở dang khi chiếc xe đã thôi lăn bánh. Taeyeon nhìn vào ngôi trường ở phía bên ngoài cửa kính rồi quay lại nhìn Tiffany. Sự dũng cảm không cho phép cậu chùn bước chân, ngôi trường này đã cho cậu gặp nàng thì cậu sẽ cho nó nhận lại một món quà xứng đáng với công sức mà nó đã bỏ ra. Taeyeon tiến lại gần sát người Tiffany, cậu thì thầm, hơi thở cậu bám lên trên cửa sổ tạo thành những vệt hơi nước ẩm ướt. Ẩm như cách thân thể Tiffany phản ứng trước lời nói của cậu.

"Nhưng tôi sẽ sớm làm được điều đó thôi, Tiffany."

Và lại một lần nữa những cảm xúc kì lạ len lỏi vào tận trong tim. Tiffany bối rối cúi đầu rồi xoay người đẩy cửa phóng ra ngoài, may mắn là lần này cái mông của nàng không bị mắc kẹt lại phía bên trong một lần nữa.

Nàng cắm đầu chạy vào trong trường, không quan tâm là cái bao nhiêu ánh mắt kì lạ đang nhìn mình, nàng chỉ biết nếu nàng không chạy thì điều đó, cái cảm xúc đó lại một lần nữa ập đến, nàng phải tránh xa, phải tránh xa Kim Taeyeon ngay thôi!

.....

Tán tỉnh kiểu này má nào không đổ? Cộp mác độc quyền của Kim Taeyeon =)) Thật là cool :x

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top