Chương 10: One last night.
Mẹ nàng bắt chéo chân trên ghế. Không hấp tấp vội vã mà vào thẳng vấn đề, bà kín đáo đảo mắt dò xét ý tứ trên mặt của cả hai thì thấy Tiffany khuôn mặt đang rất căng thẳng, đôi tay nàng bấu chặt trên đùi của mình, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên. Cẩn thận nhìn sang phía Taeyeon, cũng không bất ngờ gì khi cậu rất thẳng thắn nhìn mình, tựa hồ như muốn nói chuyện bà nhìn thấy trong kia không hề khiến cậu sợ hãi, một chút cũng không.
Chuyện này thật kinh hoàng, Tiffany sợ hãi nghĩ. Nàng chưa hề chuẩn bị tâm lý cho điều này. Chưa hề chuẩn bị tâm lý cho việc bị mẹ nàng bắt gặp. Nàng chỉ đơn giản nghĩ là mình sẽ chấp nhận tình yêu của Taeyeon và cùng cậu đắm chìm vào nó mà quên mất rằng chỉ cần bước một chân vào thì đã là lún sâu, lún sâu vào tình yêu của Taeyeon và không sớm thì muộn nàng cũng phải đem tình yêu này thông báo cho mẹ mình biết. Nàng quên mất điều đó. Thần kinh của nàng bây giờ trở nên rất căng thẳng, căng thẳng đến mức chỉ cần đụng một chút liền có thể đứt ngay. Nếu bây giờ mẹ nàng lên tiếng bắt nàng chọn giữa mẹ và cậu thì Tiffany không biết bản thân mình phải cư xử như thế nào để cho trọn vẹn đôi bên.
Bên nào cũng là thịt, cắn đứt bên nào cũng đau hết cả mà.
Còn đối với Taeyeon, chuyện này quá đỗi bình thường. Đây là chuyện dĩ nhiên sẽ xảy ra nên cậu vốn đã có chuẩn bị tâm lý từ trước. Từ lúc bước chân vào nhà Tiffany thì cậu đã hiểu, biến cố này chắc chắc sẽ đến với mình không sớm thì cũng muộn, nhưng không sao cả, cậu có Tiffany rồi mà. Chỉ cần Tiffany nắm tay cậu thì Taeyeon cũng không còn gì lo lắng nữa, nàng là dũng khí của cậu, là động lực cho cậu, là tình yêu của cậu, nó không hẳn là cả cuộc đời của cậu nhưng nó là tất cả ở hiện tại của cậu. Chỉ cần có nàng, mọi sự sợ hãi cũng vì vậy mà tan biến.
Chỉ là, Taeyeon liếc nhìn sang Tiffany. Nhìn nàng sợ hãi như vậy thì bàn tay của cậu nàng có dám nắm mà bước tiếp hay không?
"Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"
Tra tấn cả hai đứa nhỏ ngồi trước mình bằng một ánh mắt dò xét nhưng khá kín đáo thì qua một hồi lâu bà cũng từ tốn hỏi. Ngữ khí không nhanh không chậm nhưng Taeyeon lẫn Tiffany đều biết bà bên trong không được bình tĩnh như bên ngoài bà đang thể hiện. Làm gì có người mẹ nào bình tĩnh được trước chuyện này, chẳng qua bà từ biến cố của chồng mình nên mới trở thành người hay che giấu cảm xúc của bản thân vậy thôi. Phải trở nên thật mạnh mẽ và kiên cường vì chỉ có như vậy mới che chở được con gái Tiffany của bà.
"Là từ lúc con chuyển đến đây sống."
Chuyện này khơi nguồn là cậu thì trả lời cũng hãy để cậu làm đi. Taeyeon bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt mẹ nàng, đáp. Tròng mắt không hề lung lay chứng tỏ những gì cậu sắp nói rất kiên định.
"Vậy là từ ba tháng trước?"
"Dạ vâng."
"Tiffany, sao con lại không nói cho mẹ biết?" Bà thay đổi người hỏi, quay sang Tiffany.
"Dạ.." Tiffany đang cúi đầu không dám ngẩng đầu, bị mẹ hỏi tới liền giật bắn mình. Hai tay cũng vì vậy cấu chặt lên đầu gối nhiều hơn.
Chỉ cần một hành động nhỏ nhoi cũng đủ làm Tiffany cảm thấy can đảm. Cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên tay nàng, nói.
"Chỉ cần nói những gì em đang suy nghĩ thôi."
Đứa trẻ này không hề tầm thường một chút nào. Bà nheo mắt lại nhìn Taeyeon. Chuyện yêu đương như vậy thì Tiffany chắc chắn sẽ không thể nào là người bắt đầu trước. Cho nên con gái bà có sa đọa vào tình yêu này thì khởi nguồn không ai khác ngoài Taeyeon được.
Tiffany nhìn sâu vào ánh mắt của cậu, thấy được chỉ có duy nhất một bóng hình mình trong đó. Tình cảm này nói chối bỏ có thể chối bỏ sao? Thôi nếu như đã đi đến bước này rồi thì chi bằng đâm lao theo lao, Tiffany tuy rất sợ hãi nhưng mất Taeyeon mới là điều mà nàng sợ hãi nhất.
"Con rất sợ, cho nên con mới không dám nói." Nàng nói với mẹ, nhưng bây giờ nàng đã nói rồi vì vậy nàng sẽ cố gắng không sợ hãi nữa.
"Vậy tại sao con lại sợ?" Bà chất vấn Tiffany. Taeyeon ở bên cạnh, nheo mắt lại đầy khó chịu. Cậu là đang biết bà đang vạch ra một cái hố cho Tiffany, chỉ cần nàng trả lời vì sao nàng lại sợ hãi thì bà chắc chắn sẽ bám vào đó và uy hiếp nàng rời xa mình vì bà biết, cậu căn bản có bị bà uy hiếp như thế nào cũng không hề sợ, còn nàng chính là con gái bà, ngoài lý do làm nàng sợ hãi là bà ra thì còn lý do nào khác nữa chứ.
"Con sợ mẹ sẽ đau lòng." Tiffany cúi đầu nói, hoàn toàn đã lọt hố do chính mẹ mình tạo ra mà không hề biết.
"Con biết chuyện này là sai, chuyện này sẽ khiến mẹ đau lòng nhưng con vẫn làm?"
Taeyeon ở bên cạnh nhịn không được liền nhảy vào, quyết không để bà ép Tiffany phải từ bỏ mình, cậu đã rất vất vả mới làm cho Tiffany mở lòng thì làm sao có thể để bà cướp nàng khỏi tay cậu dễ dàng như vậy.
"Thưa cô, tình yêu không có tội."
"Vậy con nghĩ rằng hai người con gái yêu nhau là hợp đạo lý?"
"Tình yêu là công bằng với tất cả mọi người. Chúa tạo ra tình yêu để khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc, vậy chúng con hạnh phúc với nhau chính là một điều sai lầm hay sao?"
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì ngày hôm đó đã không đồng ý cho Taeyeon bước vào nhà mình. Bà mệt mỏi tựa lưng vào ghế rồi đưa một tay lên và phủ kín mặt mình bằng nó. Taeyeon nói đúng. Tình yêu được cấu thành từ hai người và chẳng cần biết hai người đó có là nam hay là nữ đi chăng nữa, chỉ cần họ yêu nhau và họ cảm thấy hạnh phúc thì đó là một điều hoàn toàn đúng.
Tiffany lo lắng nhìn mẹ mình. Hơn ai hết, nàng chính là người không muốn mẹ mình chịu những tổn thương này, bà là người đã sinh ra nàng, nuôi nàng khôn lớn cho nên nàng hiểu cái cảm giác thất vọng cùng cực này của bà. Sự lo lắng càng lúc càng lớn hơn khi mẹ nàng im lặng thở mạnh trong lòng bàn tay của bà. Tiffany cắn môi nhìn mẹ mình, liệu mẹ sẽ bắt mình rời xa Taeyeon hay chỉ là đơn giản như vậy chấp nhận? Nàng gần mẹ từ nhỏ nên nàng hiểu, mỗi lần bà im lặng chính là những lần bà thật sự trở nên đau đớn cùng tức giận nhất. Đó chính là điều nàng đã học được từ đám tang của ba.
"Mẹ.." Tiffany lên tiếng trước, hi vọng bà đáp lại mình.
"Tiffany. Con có biết ba trước khi mất đã nói gì với mẹ không?" Bà thở hắt ra một hơi rồi bỏ tay xuống, để lộ ra đôi mắt đỏ hoe làm Tiffany ngạc nhiên tột độ. Bà, chưa bao giờ khóc cả, nhưng bây giờ bà đang khóc.
Bàn tay nàng liền giật ra khỏi tay cậu. Taeyeon biết rằng, tổn thương đã bắt đầu gọi tên mình.
"Ba đã nói gì hả mẹ?"
Tiffany cảm thấy lòng mình nhói lên trước những giọt nước mắt của mẹ. Là nàng đã đi sai đường rồi sao? Đi sai đường nên mới làm cho người yêu thương nàng nhất phải khóc đến độ như vậy? Tiffany sai thật rồi sao?
"Ba đã nói rằng phải nuôi con sống thật tốt. Không được cho con chịu bất kì tổn thương nào. Mẹ nghĩ rằng, mười tám năm qua mẹ đã làm thật tốt. Nuôi con khôn lớn, trở nên thật xinh đẹp. Cho con đến trường mà không ngại ngần sự khó khăn về vật chất trong gia đình, nhưng đến bây giờ chính con lại là người phá vỡ những điều tốt đẹp mà ba muốn nhất cho con, công bằng sao Tiffany? Con sẽ sống dưới ánh mắt của người khác thế nào đây?"
Một nước đánh, quá hoàn hảo. Tiffany vỡ vụn dưới từng lời của mẹ nàng nói. Người bên cạnh nàng, tim đập thình thịch bởi vì đây là lần đầu tiên cậu đã biết sợ hãi là gì, nỗi sợ hãi cơ hồ còn lớn hơn cả lúc biết người khác lừa dối mình. Cậu nắm chặt lấy tay Tiffany, khẩn cầu nói.
"Lời của người khác không quan trọng, quan trọng là cách nhìn của em về vấn đề này. Tình yêu của chúng mình không sai, em tuyệt đối phải tin tưởng Tae, tin tưởng Tae có thể khiến em sống hạnh phúc hơn bất kì cô gái nào trên thế giới này đang dựa dẫm vào một người đàn ông, hãy tin tưởng Tae."
"Con bây giờ sự nghiệp còn không có, lấy đâu ra khả năng bảo vệ người khác. Taeyeon, ngay cả bản thân của con cũng là con gái, lấy gì cô tin tưởng để giao Tiffany cho con. Con bé chỉ hợp với một người đàn ông mạnh mẽ và con thiếu nhất chính là điều ấy."
Cuộc khẩu chiến đã dần biến thanh sự giao tranh giữa mẹ nàng và cậu, hoàn toàn bỏ lơ Tiffany sang một bên. Nàng trơ mắt đứng nhìn hai người nàng yêu thương nhất đấu khẩu với nhau mà không biết làm cách nào để làm dịu đi sự nặng nề này.
"Ai nói với cô rằng chỉ có đàn ông mới có thể mạnh mẽ. Con không có bờ vai rộng, cũng không có cánh tay vững chắc nhưng con có tình yêu mà, tình yêu khiến con mạnh mẽ và sự mạnh mẽ của con sẽ lớn hơn nữa khi cùng với cô ấy. Thưa cô, con thật sự cho đến bây giờ chưa yêu ai quá sâu đậm đến mức như vậy nhưng con rất thật lòng. Và nếu cô cho con cơ hội thì con sẽ chứng minh cho cô thấy một người con gái cũng có thể làm một người con gái khác hạnh phúc."
"Con nghĩ rằng hạnh phúc thì chỉ cần có tình yêu là đủ. Vậy những điều tiếng bên ngoài con có thể dùng sự mạnh mẽ của con để che lấp hết nó hay không? Sẽ làm cho người phụ nữ của con cảm thấy an toàn dưới miệng lưỡi người đời hay không? Mạnh mẽ, điều này trong giai đoạn đang yêu nồng cháy thì có thể nói ra rất rõ ràng nhưng ai dám đảm bảo sau khi tình yêu trở nên nhạt nhẽo trở đi thì con sẽ không làm con gái cô đau khổ. Thời gian là kẻ thù của tình yêu. Cô sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này vì vậy con đừng cố gắng nữa."
Taeyeon ghét nhất ai nói cậu thay lòng đổi dạ, vì hơn ai hết, Taeyeon hiểu rõ giá trị của tình yêu, rằng khó khăn lắm bạn mới tìm được đúng một người trong bảy tỉ người để làm bạn hạnh phúc thì làm sao bạn có thể rời đi được. Taeyeon là loại người như vậy, một khi đã yêu ai thì nhất nhất sẽ cứng đầu cùng tình yêu đó ở bên nhau mãi mãi, cậu không thích ai chen ngang tình cảm của mình cho dù người đó có là thánh thần đi hay chăng nữa.
"Con sẽ không ngừng cố gắng và không bao giờ ngừng lại. Cô muốn cấm cũng không cấm được, con yêu Tiffany, con sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy."
"Vậy con nghĩ Tiffany có hay không theo con? Con bé không đủ kiên trì cũng chẳng đủ mạnh mẽ, nếu như đồng ý rồi thì chưa chắc sau này con bé sẽ không thay đổi, con có đủ can đảm để thề rằng sau này mỗi khi Tiffany trở nên sợ hãi trước mọi lời dị nghị của những người khác thì con sẽ không trở nên phát cáu mà an ủi con bé. Kim Taeyeon, con có thể trưởng thành hơn con bé nhưng con tóm gọn lại vẫn là một đứa con nít mà thôi, con không hiểu những gì ở bên ngoài kia đang chờ đợi cả hai đứa với cái tình yêu đầy vô lý như vậy cả."
"Tình yêu chân chính cần phải được rèn qua lửa, không có lửa thì làm sao hiểu được giá trị của tình yêu. Ngay bây giờ con chưa thể chứng mình cho cô được điều gì nhưng chỉ cần cô cho con thời gian thì con sẽ chứng mình cho cô ấy, làm ơn, con thất sự không thể sống thiếu Tiffany được."
Lần này, cậu thực sự đã bị dồn vào thế bí. Tiffany yếu đuối, cậu biết. Cho nên cậu phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ nàng, nhưng tình yêu được cấu thành từ hai người, một mình cậu chống đỡ với mẹ nàng cũng đã dần dần đuối sức. Chẳng ai đủ mạnh mẽ để can đảm bảo vệ người mình yêu trước sự phản đối lớn nhất là mẹ của người đó cả, cái cậu cần bây giờ nhất chính là một cái nắm tay của nàng để tiếp thêm sức mạnh cho cậu nhưng những gì nàng làm tất cả chỉ là ngồi ở một chỗ.
"Đừng nói những lời nhảm nhí. Không thể sống thiếu Tiffany? Chắc con cần một cái bóp cổ để có thể biết không khí mới là tối quan trọng phải không?" Bà nhướng mắt, bộ dáng đã hoàn toàn khác lúc nãy. Từ khóc lóc chuyển sang cường ngạnh không thua cậu. Taeyeon nhìn Tiffany, khẩn khoản cầu xin trong đáy mắt, em chỉ cần nói gì thôi Tiffany, nói gì để cho Tae không cảm thấy sợ hãi như lúc này.
"Tiffany, mẹ cho con hai chọn lựa. Một là Taeyeon, hai là mẹ. Nếu con chọn Taeyeon thì từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, còn nếu con chọn mẹ thì từ lúc này phải đoạn tuyệt cái tình cảm kia với Taeyeon ngay."
Tiffany chưa bao giờ đứng trước những quyết định mang tính hệ trọng như vậy. Nàng nhìn vào Taeyeon, thấy cậu ánh mắt đang nhìn mình hết sức chân thành cùng khẩn khoản, tựa như là đang cầu xin nàng ở lại bên mình. Hai tay cậu nắm lấy thật chặt tay nàng, chặt đến mức nàng cảm thấy cậu nắm có chút phát đau. Bàn tay cả hai đỏ tấy lên, đỏ như mắt cậu bây giờ, rực rỡ màu đau thương.
"Xin em đấy Tiffany. Em tuyệt đối không được lựa chọn rời xa Tae, em biết em yêu Tae mà, em cũng biết Tae yêu em mà, Tae đủ sức để làm em hạnh phúc vì vậy xin em đừng.."
Nàng chưa từng muốn rời xa cậu, là chưa từng, nhưng nếu lựa chọn cậu thì chẳng phải nàng sẽ phản bội mẹ nàng sao? Người đã nuôi nàng khôn lớn bằng tất cả tình cảm lẫn xương máu của mình. Mang thai chín tháng mười ngày, nuôi nàng mười tám năm. Tiffany thầm nghĩ, sẽ chẳng có người mẹ nào chịu nỗi cú shock này cả.
Đứng giữa những lựa chọn mang tính đau thương như thế này, con người ta hay sinh ra túng quẫn dẫn đến lựa chọn mang tính sai lầm.
"Con chẳng lẽ muốn lựa chọn Taeyeon, chẳng lẽ con muốn mẹ chết trong tức tưởi hay sao Tiffany. Ba nếu còn sống cũng chắc chắn không muốn thấy con trở nên như vậy, Tiffany. Con có biết thế nào gọi là sống hiếu thuận với ba mẹ không?"
Nhưng đây là hạnh phúc của con mà mẹ ơi ..
Mắt mẹ nàng bắt đầu đỏ lên khi trông thấy cảnh tượng trước mắt. Tay con gái bà siết chặt tay người yêu của nó, lại còn nhìn nhau tựa như đây là lần gặp nhau sau cuối. Bà đoán định được Tiffany sẽ lựa chọn ai rồi, chỉ là tại sao khi nhìn thấy con gái mình khóc thương tâm như vậy thì bà lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ?
"Không .. Tiffany, em không thể nào đối xử với Tae như vậy được .. " Taeyeon bật khóc, đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt nàng. Bao nhiêu kí ức chạy ùa vào trong tâm trí cậu, điều này thật sự không công bằng, Tiffany thật không công bằng đối với cậu một chút nào cả. Những gì cậu làm cho nàng chẳng lẽ không lưu lại trong kí ức của nàng một chút gì sao? Khoảng thời gian vui vẻ bên nhau vừa qua cũng chỉ là không khí phảng phất qua hay sao? Tại sao Tiffany lại có thể nhẫn tâm với cậu như vậy.
"Về đi .. Về nhà đi Tae ... tụi mình hết rồi .. " Tiffany cắn răng cố gắng để bản thân mình không khóc nhưng thật tệ, nước mắt nàng cứ dâng lên rồi rớt ra ngoài, càng lúc càng nhiều hơn. Nàng không thể ngừng khóc.
"Tụi mình không hết .. em còn chưa nói yêu Tae nữa mà, tại sao chứ, em yêu Tae mà phải không? Nếu yêu Tae thì làm sao lại từ chối đẩy Tae đi chứ?"
Cậu biết rằng cuộc đời mình đến đây thực sự là hết rồi. Có đôi khi Taeyeon nghĩ hình như mình không có duyên với ai hết, người trước thì lừa dối, người sau thì sợ hãi, toàn bộ đều rời xa Taeyeon. Làm cho cậu tim toạc máu mới vừa lòng họ. Chẳng lẽ đường tình duyên của cậu tệ vậy sao, sợi dây tơ hồng sinh ra để làm kiểng à? Sao cứ thích chơi đùa với cậu như thế?
"Em không thể lựa chọn Tae được, em còn mẹ nữa, em không thể làm mẹ thất vọng .. làm ơn đi về đi .. đừng có khóc trước mặt em nữa .. "
Bởi vì nàng sợ rằng chỉ cần cậu khóc một chút nữa thôi thì tim nàng rồi sẽ lại bùng lên đánh đổ tất cả..
"Vậy còn Tae thì sao em .. em đối xử với Tae như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Làm ơn nhìn cậu đi, đừng cúi đầu, cũng đừng để ý lời người khác, Taeyeon nắm thật chặt tay nàng, gọi tên nàng khẩn khoản, trong giọng hàm chứa nhiều sự cầu xin nhưng Tiffany chỉ biết cúi đầu và trốn tránh, thật sự chỉ biết lấy trốn tránh đối trả lại cậu mà thôi.
Nhìn khung cảnh níu kéo thương tâm kia thì bà hiểu rằng, nếu mình không ra tay trước thì Tiffany sẽ ngã lòng mình về phía người con gái kia. Bà vội đứng dậy, đi tới bếp cầm lấy con dao trước đôi mắt sưng húp của nàng lẫn cậu.
"Tiffany, chọn đi con, hãy dứt khoát, đau một lần rồi thôi, đừng dây dưa nữa."
Đã bị dồn ép tới mức phát điên, Tiffany phát hoảng loạng choạng đứng dậy nhưng Taeyeon nắm chặt tay nàng, nhất quyết không cho nàng rời đi. Cậu hiểu rằng nếu lần này nàng rời đi thì sẽ chính là rời đi mãi mãi.
"Buông em ra Taeyeon!" Tiffany hoảng hốt vùng vẫy. Mẹ của nàng sắp tự tử vì nàng, nàng không thể nào đứng yên như vậy được.
Taeyeon biết được, những gì mẹ nàng đang làm chỉ là diễn kịch mà thôi, bà chắc chắn sẽ không dám cứa dao vào tay mình. Chẳng qua bà chỉ muốn dồn nàng vào đường cùng, cố gắng muốn ép nàng phải rời khỏi cậu một cách mau chóng nhất mà thôi.
"Mẹ em sẽ chẳng dám làm gì đâu, tin Tae đi! Cô ấy sẽ.."
"MẸ!" Tiffany hét lên trong lúc Taeyeon đang nói. Cậu dừng lại và quay đầu. Mẹ của nàng ngã quỵ xuống đất, trên cánh tay bà bị rách một đường nhỏ, nhưng lại không phải rách ngay cổ tay. Rõ ràng là muốn ép nàng phải rời xa cậu nên mới làm điều này. Nếu bà muốn tự tử, căn bản phải chọn cổ tay mà cắt đứt động mạch của chính mình kìa.
Tiffany chạy lại đỡ mẹ nàng trong sự hối hận không thể nào tả được. Tất cả là do nàng, nếu nàng không lựa chọn gần gũi Taeyeon thì mẹ nàng sẽ không như thế này, nếu nàng không dây dưa với cậu thì Taeyeon cũng sẽ không đau khổ như vậy, chung quy tất cả cũng đều là do nàng, Tiffany tự chất vấn bản thân, tự động mắng nhiếc nàng mà không cần ai phải chì chiết. Nàng bị mặc cảm tội lỗi đè nén, nặng như thể có hàng ngàn tấn thép lạnh đè lên người. Đối với người con gái mười tám tuổi như Tiffany thì điều này là quá mức chịu đựng.
Máu từ tay mẹ nàng chảy ra, không nhiều, nhưng đủ làm tâm Tiffany chết đi lạnh lẽo, nàng không thể sai như vậy được, đi từng bước đều là nàng sai, nàng phải sửa ngay lập tức mà thôi, phải sửa, nhất định phải sửa!
"Em .. "
"Đi đi .." Tiffany thở khóc nhọc, thốt lên hai từ đắng nghét cả cuống họng lẫn toàn thân.
"Đừng mà .. Tiffany .. " Taeyeon run rẩy đi từng bước lại gần nàng nhưng Tiffany liền hét lên.
"ĐI ĐI ... ĐÃ BẢO ĐI ĐI MÀ .. TÔI KHÔNG HỀ YÊU CẬU NGHE RÕ CHƯA .. ĐI ĐI!!!!"
Em yêu Tae nhiều lắm. Đừng đi, xin Tae đừng đi, giữ em lại đi, nói với em rằng cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi chăng nữa thì Tae cũng không bao giờ bỏ em ra đi.
Những lời thật tâm sẽ chẳng bao giờ được nói ra khi Tiffany quyết định hét toáng lên mấy câu kia làm lòng Taeyeon lẫn tim cậu đều trở nên tan nát. Taeyeon buông thõng hai tay đưa về phía nàng, cậu nhếch môi, vậy ra đây là tất cả những gì cậu nhận lại từ lúc quyết tâm theo đuổi nàng hay sao?
"Con nghĩ cô đã thành công rồi." Taeyeon nở ra một nụ cười nói với mẹ nàng, nụ cười đó trông rất gượng gạo.
Taeyeon cũng không hiểu tại sao ngay trong lúc này mình còn có thể cười được nữa. Chắc có lẽ khi nỗi đau lên đến đỉnh điểm thì nước mắt sẽ chẳng còn đủ khả năng để giải bày những cảm xúc được mà thay vào đó chính là nụ cười. Cười trên nỗi đau của chính mình, còn cái nào chua chát hơn cái này nữa đây?
Bao nhiêu sự ấm áp mới đó liền tan đi. Tiffany nhìn ra được trong mắt cậu bây giờ chỉ còn lại toàn là sự lạnh giá, lạnh như lần sinh nhật hôm đó lúc cậu nhìn nàng, ngoài tia khinh bỉ ra thì chẳng có lại tình cảm ấm nồng nào đã từng bao bọc nàng nữa.
Nàng đã làm rồi, và nàng cũng chết luôn rồi, theo một nghĩa nào đó, khi tâm chết đi, trái tim cũng chẳng còn lẽ sống, nó nguội lạnh và rã rời, không còn nhịp đập vồn vã, cũng chẳng cần khẩn khoản cầu xin yêu thương. Nhìn thấy Taeyeon nhìn mình bằng một ánh mắt vô hồn như vậy thì còn tệ hơn là đi chết.
Mẹ nàng nằm trong lòng nàng, bà lúc nãy lúc cứa dao vô tay cũng rất biết nhẹ tay với chính mình. Bà bán thịt ngoài chợ, căn bản biết cách cứa nông sâu như thế nào, cho nên lúc tự tay cứa mình, bà đã cứa đủ sâu nhưng không sâu quá nhiều để gây nguy hiểm tới tính mạng và Tiffany thì đã hoàn toàn tin tưởng những gì mà mẹ mình đang bày ra.
Chỉ là bà muốn con mình hạnh phúc, nhưng hạnh phúc theo kiểu bà nghĩ, không phải hạnh phúc theo kiểu Tiffany muốn nên cả ba người mới tạo ra một kết cục sai lầm như thế này.
Chỉ là, khi bà đã hoàn toàn thành công trong việc kéo cô con gái về phía mình thì bà lại đau lòng, là người mẹ, không ai không muốn con mình hạnh phúc, nhìn Tiffany như vậy làm cho bà không nỡ chia cắt cả hai.
Nhưng việc đã làm, tựa như đá đã ném đi, lời đã nói ra, mãi mãi cũng không thể lấy lại được. Tiffany đau khổ như vậy chưa chắc sau này con bé sẽ mãi đau khổ, chỉ là tình yêu thôi mà, không có tình yêu nào trường tồn mãi mãi với thời gian cả. Bà tự đặt ra cho mình một lý do để chứng mình rằng những việc mình đang làm là đúng, rằng biết đâu sau này Tiffany sẽ cảm ơn bà vì ngăn nàng đúng lúc mà không biết rằng, khi một con người cần lý do để minh chứng cho hành động sai trái của mình thì cũng là lúc họ biết rằng chính mình đã sai, sai hoàn toàn.
"Tiffany." Cậu gọi nàng. Nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn cậu trong làn nước mắt.
"Đây là những điều cậu muốn, làm tổn thương cậu và tổn thương cả tôi, cậu thực sự muốn như vậy sao Tiffany?"
Cắn răng cho nàng một cơ hội lần cuối cùng, nếu như lần này Tiffany không nắm lấy thì mãi mãi Taeyeon cũng không để cho nàng có cơ hội gặp lại mình.
"Tiffany, ba của con không muốn điều này đâu.." Bà nằm trong lòng nàng, lay nhẹ người nàng, đã đi đến bước này rồi thì phải đi tới cùng. Tiffany sau này khi có con rồi thì sẽ hiểu được nỗi lòng bà, bà tin như vậy.
"Cậu đã quyết định rồi phải không?"
Cậu hiểu nàng nhiều bao nhiêu thì bây giờ đều ước rằng mình không hiểu nàng bấy nhiêu. Nàng chỉ cần chớp nhẹ mắt, nâng nhẹ lông mày hay gầm gừ thở nhẹ thì cậu liền biết nàng đang phiền não chuyện gì. Tiffany bây giờ, đang nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe cùng hàm răng cắm chặt vào môi. Cậu hiểu rồi, cậu biết nàng quyết định chọn ai rồi.
"Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu lại làm tổn thương tôi lần nữa. Tiffany, như cậu muốn, sau này gặp nhau chúng ta sẽ xem nhau như là người xa lạ."
Khoảnh khắc nói câu này ra, tâm cả hai đều như nhau vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Hô hấp liền ngưng trệ khó thở. Tưởng như ba rời xa mình là điều đau đớn nhất nhưng xem ra nỗi đau này không hề kém cạnh chút nào. Nó giống như có ai đang chọc thẳng tay vào lồng ngực nàng rồi moi tim nàng ra vậy. Taeyeon đi rồi, Tiffany sẽ sống đoạn tiếp theo như thế nào đây?
Bây giờ nhìn thấy nàng chính là đang thấy nỗi đau của mình, Taeyeon xoay người rời đi, còn đem luôn chuyện mình đã giấu trong lòng ra nói với cho hai mẹ con nàng.
"Cô đừng lo lắng về việc gặp lại. Một tuần nữa con sẽ đi du học ở đại học luật Harvard, sẽ không làm phiền con gái cô nữa."
Rốt cuộc nàng đã hiểu lý do vì sao Taeyeon muốn nàng giảm cân nhanh chóng như vậy, muốn nàng mau mau nói lời yêu với cậu như vậy, thì ra cậu sắp rời đi, là đi sang tận đâu đâu Harvard, nơi xa nàng hàng ngàn hàng ngàn cây số.
"Cậu đi thật sao ... ?" Nói giữa hơi thở đau thương đứt quảng, Tiffany ánh mắt chất chứa đau thương rất nhiều, vừa bị mẹ phản đối, lại còn bị người yêu bỏ rơi, nỗi đau này .. Tiffany không chịu được! Nó quá to lớn đối với nàng! Đừng đày đọa nàng như vậy nữa.
"Đó chẳng phải điều cậu muốn sao?" Taeyeon nở ra một nụ cười. Tiffany nhìn thấy. Đau lại càng đau, là chính mình biến cậu thành như vậy thì còn trách ai được nữa đây?
Em không hề muốn điều này, em chưa từng muốn Tae rời đi ..
"Xin lỗi.." Ngoài câu này ra, nàng thật không biết phải nói gì khác.
"Đừng nói xin lỗi, người có lỗi là tôi khi lôi cậu vào tình huống khó xử như thế này."
Bỏ lại cho nàng một câu, cậu nhanh chóng rời đi, còn chẳng thèm đem theo đồ đạc, cứ như vậy nhanh chóng đi ra cửa. Tiffany thẫn thờ nhìn theo, đôi chân tự nhiên theo những gì con tim điều khiển đột nhiên đứng dậy.
"Đi đâu!" Mẹ nàng bắt lấy tay nàng, nhất quyết không cho nàng đi. Bà hiểu được rằng tình yêu giữa hai đứa nhóc này không phải là nhẹ nữa, khó khăn lắm mới chặt đứt được thì hãy nhẫn tâm một chút bứt luôn cả gốc, Tiffany có thể sẽ đau khổ bây giờ nhưng thời gian sẽ mau chóng làm nàng nguôi đi thôi.
"Taeyeon .. mẹ ơi .. Taeyeon .. con cần cậu ấy .. " Khi cậu khuất bóng ngoài cánh cửa, Tiffany mới trở nên hoảng hốt cực độ. Nàng cố gắng giãy dụa khỏi cái giữ chặt tay của mẹ mình, cầu xin nói.
"Mẹ, con biết điều mà một người mẹ muốn nhất cho con gái của mình là gì, là hạnh phúc. Vậy thì mẹ ơi Taeyeon chính là hạnh phúa của con, mẹ hãy thử một lần tin tưởng vào con được hay không? Tin tưởng con có thể hạnh phúc với Taeyeon mà mặc kệ lời người đời nói gì, tin tưởng cậu ấy có thể vì con mà hạnh phúc, được không mẹ?"
"Tiffany, con biết rằng đây là sự lựa chọn của con mà, mẹ không hề ép con. Con gái, xã hội bây giờ không đơn giản như con nghĩ, con nghĩ rằng con sẽ chẳng quan tâm tới người ta nói gì nhưng một người thì không sao, mười người vẫn không sao, nhưng trăm người thì làm sao lại có thể không sao? Nước miếng của người đời chính là thứ lợi hại nhất để đè chết chúng ta đấy con à, mỗi người chỉ cần một ngụm là có thể đem con đè chết rồi, con vẫn không đủ kinh nghiệm để hiểu sau tình yêu màu hồng của tụi con có bao nhiêu là vấn đề cần phải đối mặt đâu."
"Mẹ, nếu không biết tại sao lại không thể thử. Cho dù là thất bại con cũng sẽ không hối hận. Còn nếu không con sẽ mãi mãi sống trong sự hối tiếc khi đánh mất một người mà mình yêu đến mức như vậy. Tại sao con phải bận tâm về những chuyện tương lai khi mà hiện tại con đã và sống quá đau khổ chứ, hiện tại con không hạnh phúc thì mẹ nghĩ rằng tương lai của con có thể sẽ hạnh phúc được sao? Con không cần, con cần Taeyeon, con cần cậu ấy, mẹ làm ơn buông tay đi mà mẹ ơi ... " Tiffany thổn thức cầu xin mẹ mình buông tay khỏi mình. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng xe rồ lên, Tiffany phát hoảng giật mạnh tay mình khỏi tay mẹ mình, tông cửa một cách điên cuồng rồi rồ dại chạy theo.
Làm ơn dừng xe lại, làm ơn dừng xe lại đi mà. Tiffany điên cuồng chạy theo, chạy nhanh như thể nàng chưa từng được chạy bởi vì chỉ chậm một chút Taeyeon sẽ mãi mãi đi mất.
Như một mùa đông hết rồi sẽ có một mùa xuân khác tới gõ cửa. Taeyeon vẫn ngồi im trong xe và để nó lặng lẽ lăn bánh cho dù từ gương chiếu hậu cậu nhìn rõ được nàng đang chạy theo mình. Rồi sẽ có một người làm Tiffany hạnh phúc sao? Taeyeon chưa từng bao giờ nghĩ như thế, cậu mới chính là người làm cho nàng hạnh phúc nhất nhưng nàng thì từ đầu tới cuối, ngay lúc quyết định quan trọng nhất lại làm cho cậu đau lòng. Taeyeon không đủ can đảm để dừng xe lại nữa rồi, không đủ can đảm để chịu đựng nàng làm tổn thương mình nữa rồi.
Đã từng nói rằng nàng chỉ cần nắm tay mình mà thôi nhưng bây giờ mọi việc xem ra là cần nhiều hơn thế, Taeyeon cũng là con người, cũng cần sự xoa dịu như ai, trái tim cậu đang rỉ máu, hoàn toàn không thể khiêm nhường nỗi đau của mình để rồi phải gồng mình lên biến thành bờ vai mạnh mẽ cho nàng dựa vào.
Cậu cũng sống, cũng biết suy nghĩ, cũng biết hít thở, cũng biết đau mà.
"Taeyeon! Dừng xe lại! Kim Taeyeon!"
"Cô chủ, tiểu thư Tiffany."
"Cứ chạy tiếp đi."
Xe vẫn chạy như rằng không hề nghe thấy. Tiffany đuối sức, bước chân chạy chậm dần hơn rồi ngã quỵ quỳ xuống nền xi măng lạnh ngắt. Ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, chiếc xe màu đen vẫn không hề dừng lại và rồi nó biến mất vào màn đêm mất hút. Và đó cũng chính là lúc Tiffany òa khóc thật lớn.
"Cô chủ không thể nghe tiểu thư Tiffany giải thích sao?" Tài xế không nhịn được hỏi nhỏ, ông là người chứng kiến tình cảm của cô chủ từ lúc cô chủ bước vào nhà cô Tiffany sống cho đến bây giờ. Tình cảm giữa hai người họ rất sâu đậm, nay mọi chuyện lại xảy đến bước này. Ông hiểu cô chủ đang phải chịu đau đớn không ít nhưng cô chủ chẳng phải đã thấy cô Tiffany đuổi theo mình hay sao, tại sao lại không thể cho cả hai cơ hội giải thích?
"Tôi đã cho, nhưng cô ấy không nắm lấy."
"Ai cũng có một lần sai lầm trong đời." Ông đáp lại.
"Sai lầm thứ nhất sẽ có sai lầm thứ hai. Tôi không đủ can đảm để cho cô ấy tổn thương tôi lần nữa."
Taeyeon đáp, mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa kính. Tên của nàng ở trên cửa kính vẫn còn đọng lại vì sương đêm bên ngoài khá lạnh, làm cho chữ khó có thể phai mờ đi. Cậu nâng tay, ngay lập tức xóa đi tên nàng.
Tạm biệt Tiffany, người mà Taeyeon đã từng yêu nhất.
.....
"Cho tôi vào được không?" Tiffany lên tiếng hỏi, cố gắng chen thân mình vào giữa hai tên cảnh vệ cao to đang gác trước nhà của Taeyeon.
"Cô chủ đã dặn, ngoài cô ra, ai cũng cho vào."
Tae thật sự nhẫn tâm như vậy sao. Nước mắt lại không kìm được mà chảy ra. Từ lúc Taeyeon đi thì đêm nào Tiffany cũng bầu bạn với nước mắt, đến khi chịu không nỗi thì sẽ chạy đi tìm cậu. Mặc cho trời đêm rất lạnh, mặc cho nàng rất sợ ma thì nàng vẫn chạy đi tìm. Cô đơn có đêm đen bầu bạn, Tiffany sẽ mặc định xem nó là bạn mình mà không sợ hãi chạy đi tìm cậu. Nhưng mỗi lần tìm đến nhà cậu thì sẽ bị cảnh vệ gác trước cửa đuổi đi, năm lần bảy lượt, lần nào cũng bị đuổi đi không thương tiếc. Tiffany biết rằng da mặt mình rất dày nhưng xem ra giới hạn dày cũng đã gần đi hết, tổn thương này làm sao chịu nỗi đây khi ngày mai là Taeyeon đã đi rồi. Nàng sẽ chẳng còn gặp được cậu lần nào nữa.
"Cho tôi vào đi, ngày mai Taeyeon đi rồi, các người thật sự không biết thương cảm con gái chạy bộ cả một quãng đường xa sao?!" Tiffany tức giận hét lớn. Nếu hôm nay không gặp được Taeyeon thì mãi mãi cũng không thể đem tình yêu nói thật với cậu được. Nếu đi, hãy đi với trái tim mang câu trả lời thật sự của nàng, rằng nàng rất yêu cậu, rất rất yêu cậu.
"Không được, mời cô về cho!"
"Cho tôi vào đi mà!"
"Thưa cô, xin cô về đi!"
"TÔI MUỐN VÀO! BỎ TAY RA!"
"THƯA CÔ! OÁI!"
Tức giận vì bị ngăn cản, Tiffany nhe nanh cắn cho một trong hai tên một cái vào bàn tay, làm cho hắn ta la lên oai oái. Nhân cơ hội ngon ăn này, nàng chuồn lẹ vào trong dưới sự đuổi theo ráo riết của hai tên lính cảnh vệ.
Dựa vào hình thể nhỏ con nên Tiffany nhanh chóng luồn lách vào những nơi nhỏ nhất của nơi này làm cho đám cảnh vệ không thể nào tìm được. Nhà Taeyeon được thiết kế như nhà của Tổng Thống vậy đó, trước nhà có rất nhiều vườn hoa, ở giữa thì là đường đi dành cho xe oto. Tiffany chỉ cần nhảy vào vườn hoa và chạy loạn xạ một cái thì đã có thể làm người khác không thể tìm ra vì hoa ở đây cao quá đầu, loại nào loại nấy cũng đều khác lạ, đoán chắc là được mua từ nước ngoài về.
Tiffany chạy lộn xộn một hồi rốt cuộc tự đem bản thân mình đi lạc.
Nàng đi lững thững trong vườn hoa rực rỡ sắc màu, bối rối không biết tiếp theo bản thân mình phải nên đi đâu. Dàn hoa sắc đỏ vàng tím xen kẽ nhau, làm Tiffany nhìn có chút ngơ ngẩn. Lần trước đến đây không chịu nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại thì quả thực rất đẹp. Nàng đi đến bên một bông hoa rồi nâng tay chạm vào nó và len lén ngửi mùi hương, hoàn toàn quên mất luôn lý do mình đến đây là gì. Mùi hương thật mê hoặc lòng người, Tiffany hít thật sâu mùi hương của nó.
"Cậu đến đây làm gì?"
Giọng nói từ đâu cất lên khiến Tiffany giật mình xoay người. Taeyeon đứng ngay sau nàng, trên người đang bận một bộ Pijama màu xanh nước biển, đúng bộ mà cậu mang lúc ngủ ở nhà nàng lần đầu tiên.
Tiffany không quên lý do nàng đến đây. Nhìn thấy Taeyeon, tâm trí nàng bỗng dưng liền trở nên kích động.
"Em đến để gặp Tae."
"Tôi hình như đã cấm người không cho cậu vào mà, sao cậu lại vào được?"
"Em cắn anh ta."
Taeyeon nhếch môi "Giở thói sư tử ra rồi sao?"
"Em sẽ làm tất cả để được ở cạnh Tae."
Cậu nghiêm mặt nhìn nàng, nếu nàng chịu nói sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
"Muộn rồi Tiffany."
"Chưa muộn mà Taeyeon, hãy cho em cơ hội."
"Tôi đã từng cho cậu cơ hội nhưng cậu đã hất đổ nó. Tình yêu không phải cứ hất đổ đi rồi sẽ có lại liền được, tựa như chiếc gương đã nứt, vĩnh viễn cũng không thể khiến vết nứt ấy phai mờ đi."
Hoàn cảnh đảo ngược, tình thế oái ăm. Bây giờ Tiffany mới hiểu cảm giác chạy theo một người mà người đó vĩnh viễn cũng không cần mình. Nếu yêu mình thì sẽ cần mình, điều này nàng đã không cảm nhận được ở Taeyeon nữa rồi, hay là cậu đã thay lòng? Nhanh vậy sao?
"Em biết tất cả là do em, rằng do em quá nhu nhược không dũng cảm để nắm chặt tình yêu của chúng mình mà làm Tae đau khổ, nhưng con người ai cũng phạm sai lầm mà phải không? Taeyeon có thể nghe em lần này được không, rằng hãy tin em cũng có khả năng làm cho Tae hạnh phúc?"
Taeyeon bỗng nhiên bật cười trước những số phận trái ngang. Ngày trước mong câu này bao nhiêu thì bây giờ lại chỉ thấy chán ghét bấy nhiêu. Tiffany có biết rằng khi trái tim bị toạc đi một vết thương lớn thì thật rất lâu sau mới có khả năng liền vết thương lại được hay không? Nàng chưa từng nghĩ như vậy, nàng chỉ nghĩ tới bản thân nàng, nếu nàng không muốn cậu nữa, nàng sẽ đá cậu đi. Còn lúc nàng muốn cậu gần bên mình thì nàng sẽ chạy tới và cầu xin cậu, nghe nàng cầu xin bao nhiêu, tim Taeyeon lại đau bấy nhiêu, tại vì những gì nàng làm như đang nhắc cho cậu nhớ đêm đó nàng có bao nhiêu là hành động lẫn lời nói làm mình đau lòng.
Con người chung quy làm bản thân mình đau khổ cũng chỉ vì bỏ xuống không được những sự ích kỉ của chính bản thân mình mà quên mất rằng, chỉ cần ta chẳng ích kỉ cho bản thân nữa thì bờ hạnh phúc ở gần ngay trước mắt kia thôi.
Nhưng là con người, không ai là không ích kỉ, càng không ai ngu ngốc đứng trơ ra nhìn cảm xúc mình bị chà đạp mà không đứng dậy phản kháng lại cả.
"Tiffany."
Cậu gọi tên nàng, không da diết cũng không lạnh lùng, làm Tiffany khó đoán định được trong ánh mắt của cậu là đang ẩn chứa những điều gì.
"Tôi đi du học, ngành của tôi chính là luật sư và thời gian học là bảy năm."
Tiffany biết khoảng thời gian sau này của mình sẽ chịu tương tư không ít.
"Tôi sẽ cho cậu cơ hội nhưng thời gian sẽ dài lắm, cậu chịu được không? Nếu chịu được thì hãy nghe tôi nói tiếp còn nếu không hãy quay lưng đi đi." Taeyeon nói. Cậu yêu bản thân cậu, yêu sự ích kỉ của cậu nhưng xem ra cậu vẫn còn nặng tình với con người này lắm.
"Em nguyện ý."
Taeyeon mỉm cười.
"Chờ tôi bảy năm, sau bảy năm nếu cậu còn yêu tôi, còn đủ dũng cảm vì tôi thì chúng ta sẽ tiếp tục."
Tiffany thoáng có chút ngần ngại trước lời đề nghị này. Và Taeyeon đã nắm bắt những suy nghĩ phân vân của nàng trên gương mặt xinh đẹp ấy.
"Cậu có thể đi về." Nếu không được thì hãy đoạn tuyệt từ ngay trong trứng nước. Taeyeon xoay người, bỏ đi.
"Em chỉ có một thắc mắc."
Chân cậu dừng lại "Nói đi."
"Bảy năm quá dài, đến lúc đó Taeyeon thực sự vẫn còn yêu em chứ?"
Điều nàng sợ không phải là bảy năm mà chính là tình yêu của hai người. Những người yêu nhau sâu đậm và ở gần nhau vẫn có thể chia tay thì nàng và cậu chỉ mới yêu nhau được mấy tháng lại phải cách xa nhau bảy năm, đánh cược như vậy, Tiffany cảm thấy như không cần đánh mà mình vẫn thua. Không thua ở sự dũng cảm, chỉ thua vì người thứ ba chen ngang.
"Còn cậu sẽ vẫn còn yêu tôi chứ?"
"Em ... "
Ngay chính bản thân nàng cũng không biết nàng phải trả lời làm sao. Bảy năm, quá dài cho sợi dây tình cảm mỏng tanh.
"Ngay cả cậu còn không trả lời được thì tôi biết trả lời làm sao đây Tiffany? Hãy coi như đây là một sự đánh cược, nếu sau bảy năm chúng ta vẫn còn yêu nhau thì đây rõ ràng là định mệnh của chúng ta rồi, còn nếu ngược lại thì cũng chẳng còn gì phải hối tiếc cả vì chúng ta không phải sinh ra là dành cho nhau."
Không hiểu sao khi nghe Taeyeon nói không phải dành cho nhau, Tiffany lại cảm thấy khó chịu, có lẽ, nàng khó chấp nhận cái việc Taeyeon sẽ có một người phụ nữ nào khác ngoài nàng.
"Em đồng ý."
Sự chân thành trong mắt nàng cùng với sự kiên định trong giọng nói của nàng làm tâm cậu lay động. Lén nở nụ một nụ cười hiếm hoi mà không để cho nàng thấy, Taeyeon tiếp tục.
"Được rồi, bây giờ thì cậu về đi. Trời đã khuya rồi đấy."
Tiffany không nghe theo cậu, chân nàng như có nam châm, tự động chạy theo Taeyeon đang đi từng bước chậm rãi rời xa khỏi nàng. Tay vung lên, choàng ngay cổ cậu từ sau choàng tới, cằm đặt lên vai cậu, thủ thỉ nói.
"Sau bảy năm nếu không thay lòng thì chúng ta sẽ lấy nhau nhé. Em sẽ đợi Tae."
Một lời kiên định nói ra. Tay siết chặt cổ cậu, Tiffany khẽ nhoài người tới, đặt nhẹ môi mình lên má tên ngốc đằng trước như một dấu ấn kí riêng, đóng dấu rằng cậu chỉ dành cho mỗi nàng.
Dưới đêm hè và hàng triệu vì tinh tú. Các loài hoa thi nhau khoe sắc thắm của chính mình hòng lấy được sự chú ý của hai người kia nhưng xem ra chúng đã thất bại. Xa xa nhìn lại giữa những khu vườn hoa đẹp mắt, lọt thỏm trong đó, có hai người hôn nhau.
.....
Một ngày hai chương thật là daebak.
Cái này không phải chuyên drama mà cho nên nó nhẹ nhàng là được rồi.
Ngủ ngon.
Ôi gần tới chương M rồi mí má ơi TvT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top