7.
Những đợt tuyết trắng cuối cùng cũng kết thúc nhường chỗ cho màu hồng phấn của hoa anh đào lấp ló trên từng cành cây, báo hiệu cho một năm mới sắp tới. Như đúng bản chất của xuân, khắp ngõ ngách của thành phố Seoul hoa lệ dường như thơ mộng và dịu dàng hơn hết khi đôi lúc sẽ có những cánh hoa hồng nhạt thổi tới, cuộn quay mình trong từng làn gió thoảng qua. Mang cả sắc màu lẫn cái hương thơm dịu nhẹ khiến người khác yên lòng.
Jungkook vẫn đang loay hoay với cái sân đầy cánh hoa đào của cửa hàng. Cũng không ngờ nhanh như vậy mà một năm đã qua rồi. Nhìn qua Namjoon đang dọn dẹp kế bên, cậu lại không thể kìm được tính tò mò mà bắt chuyện
_ Hyung này! Anh quen người kia sao?
Jungkook chỉ về một vị khách có mái tóc màu bạc hà thanh mát. Nước da trắng ngần càng làm vẻ ngoài người kia thêm nổi bật với cái áo da đen của mình
_ A... Có thể nói như vậy? - Namjoon cười nhẹ, nhưng hai lúm đồng tiền đều lộ rõ
_ Em thấy anh ta có hơi đáng sợ đấy! - Jungkook bĩu môi, nhớ có lần đem cà phê lên, thì bị vị khách này nhìn chằm chằm chỉ vì cậu vô tình ngẩn ngơ nhìn người ở chỗ đối diện của anh ta
_ Là do em nhìn chằm chằm người ta trước mà!
_ Nhưng người kia rất đẹp mà! Em cũng chưa từng thấy ai đẹp vậy!
_ Hơn cả Taehyung sao???
_ Uhm. À không. À... Em không biết nữa! Nhưng mà em thấy người đó quen lắm! Cũng không biết đã thấy ở đâu nữa!!
_ Đứa trẻ ngốc! - Namjoon cười trừ, anh không biết là do Jungkook quá ngây thơ hay não của cậu hoạt động chậm mà chẳng nhận ra điều gì cả. Đứa trẻ này, đúng là có chút ngốc thật đấy.
Thắc mắc chưa được giải đáp, Jungkook có chút khó chịu, bỗng nhiên từ xa, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy tới. Trong lòng có chút vui mừng, cứ nghĩ là sẽ được an ủi, ai ngờ đâu, bóng dáng đó liền chạy vụt qua cậu mà xông thẳng vào quán. Đúng là xông thẳng vào đấy. Jungkook nhìn bộ dạng hớt hải của Taehyung, lại thấy anh cũng không thèm chào mình một tiếng, chỉ gọi hẳn một ly Americano đá rồi bước nhanh vào trong, liền khó hiểu nhíu mày. Sự bực bội lại tiếp tục tích tụ. Đây là thái độ gì đây? Chào người ta một tiếng, cũng khó vậy hả? Mà sao lại chạy như ma đuổi thế kia?
Jungkook vừa bước vào quán thì đã nghe tiếng Taehyung gọi lớn "HYUNG!!!" với vị khách xinh đẹp mà cậu khen lúc nãy
Đại não Jungkook lại như có chút mờ mịt. Hai người họ quen nhau sao???
Bên này Seokjin nhìn Taehyung tới cũng có chút bất ngờ, tuyệt nhiên không hề biết tiếng kêu lúc nãy đã thành công lôi kéo sự chú ý của mọi người thế nào. Đợi đến lúc Yoongi hắng giọng bảo Taehyung ngồi xuống thì cũng không ai quan tâm nữa
"Hyung, em nghe Hoseok hyung nói rồi!" Taehyung vừa ngồi liền làm một loạt cử chỉ tay với Seokjin, vẻ mặt vẫn khẩn trương mà chẳng thoái mái chút nào "Tại sao anh lại dễ dàng đồng ý như vậy?"
"Tae, bọn anh quen nhau cũng lâu rồi mà! Chuyện này cũng là sớm muộn thôi!"
"Nhưng bây giờ có phải sớm quá không? Lỡ hai người xảy ra chuyện gì thì sao? Cũng đâu biết anh ta sẽ làm chuyện gì có lỗi với anh chứ?"
_ Này! Tôi có học ngôn ngữ hình thể đấy nhé! - Yoongi lập tức trừng mắt với Taehyung
"Tae! Nhưng cậu ấy rất thật lòng với anh, anh cũng vậy!"
"Nhưng mà hyung...." - Taehyung bĩu môi giận dỗi. Đáng lẽ một việc lớn thế này Seokjin phải bàn với cậu trước chứ. Dù sao cả hai đều cùng cha cùng mẹ, cùng là anh em, sổ hộ khẩu ghi thế còn gì. Tại sao lại tự mình quyết chứ?
"Tae, anh biết em muốn anh luôn vui vẻ, và với Yoongi, anh cảm thấy rất hạnh phúc, em phải mừng cho anh chứ?"
Seokjin nhẹ cười xoa đầu Taehyung, thấy em trai cũng thôi giận hờn liền bắt đầu lên thái độ của anh trai lớn, bắt thóp cậu
"Em chỉ biết nói anh! Thế cậu nhóc nãy giờ vừa pha ly cà phê cho em vừa
lầm bà lầm bầm, mặt trông khá tức giận là ai thế kia? Cậu ấy nhìn em suốt!"
"À, là Jungkook, khoan,.... " Mặt Taehyung liền biến sắc, trong phút chốc, mọi sự việc diễn ra 10p trước đều tua lại trong đầu. Trời ơi, cậu bơ Jungkook, cậu thế mà lại bơ Jungkook. Hèn chi, cảm giác xung quanh cứ lạ lạ, cứ lạnh lẽo và rợn người thế nào ấy. Taehyung nhìn người đang cầm ly cà phê tới cho mình, lòng lại thấy có lỗi
"Cạch"
_ Chúc quý khách ngon miệng! Theo đúng yêu cầu, một Americano ĐÁ! - Mặt cậu nhóc lạnh tanh, liếc nhìn Taehyung một cái rồi mới quay mặt đi
Taehyung thầm nghĩ mình tiêu rồi, nhìn ly nước toàn đá là đá, cà phê chưa tới nửa ly liền buồn rầu ủ dột. Đã vậy, bên cạnh, Yoongi còn khúc khích cười, tỏ vẻ hài lòng hơn bao giờ hết
_ Nhóc này được, xứng đáng được tăng lương!
Taehyung nghe vậy càng thêm sầu, cũng chẳng hứng thú nấn ná lại đây nhìn anh mình và Yoongi phát cẩu lương miễn phí liền chạy vội đi tìm Jungkook. Khó khăn lắm hai người mới tiến triển một chút. Không thể để mọi thứ bay theo chiều gió như vậy được.
"Yoongi, em cũng đừng chọc thằng bé nữa! Cả hai định cứ như thế suốt sao?"
Seokjin nhìn Taehyung đang cố gắng xin lỗi cậu bạn phục vụ kia, liền lấy sổ ra mà "nói chuyện" với Yoongi, anh luôn nhớ cậu nói thích giao tiếp thế này hơn. Còn việc đi học ngôn ngữ tay đó thì Yoongi giải thích chỉ là muốn biết Taehyung và Hoseok có nói xấu gì mình cho Seokjin nghe không thôi.
"Là em của anh chọc em trước! Với lại cậu ấy cũng không muốn giao anh cho em!"
"Yoongi, Taehyung chỉ lo cho anh thôi mà! Cũng tại anh không nói trước cho nó là đã nhận lời của em rồi" - Seokjin lại cười, tay phải xoay xoay chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa tay trái, rồi lại nhìn sang chiếc bên tay Yoongi, nửa kia một cặp với nhẫn của anh
"Không cần nói, người em lấy, cũng không phải nó"
"Thế lỡ anh không đồng ý thì sao?"
"Em không nghĩ tới. Nhưng nếu có thì bắt cóc anh tới một nơi không ai biết vậy!" - Yoongi nhún vai, mặt tỉnh như không, cũng chẳng biết đang thật hay đùa
"Yoongi, Namjoon nói em đọc hơi nhiều tiểu thuyết, không phải bị ảnh hưởng rồi chứ?"
"Namjoon??? Thằng nhóc đó nói gì với anh vậy chứ? "
"Không, không, chỉ là..." - Seokjin chưa kịp ghi xong đã bị Yoongi giành lấy quyển sổ
"Ngốc, nếu anh không đồng ý thì em lại hỏi. Hỏi đến khi nào an chịu thì thôi!"
Nhìn khuôn mặt người đối diện có chút ửng hồng xấu hổ, Yoongi có chút vui vẻ nhẹ nhàng đan tay của mình vào Seokjin, nắm chặt nó như lúc cậu nắm chặt tay anh sau lời tỏ tình vậy.
-------------------
Chút lời muốn nói:
Đầu tiên thì mình cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình, dù nó chưa được hoàn thiện cho lắm. Và bản thân mình đôi lúc cũng cảm thấy nhiều điều không ổn.
Thứ hai là cũng xin lỗi các bạn vì đã bỏ bê bộ này một thời gian khá dài. Nên mình sẽ cố gắng hoàn thành nó sớm nhất có thể.
Một lần nữa! Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!! 💜💜💜💜
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top