Cuộc gặp gỡ định mệnh(End )
Shinichi có một thói quen là lạ, ấy là ngồi trên xe bus dạo quanh thành phố vào những ngày mưa. Mưa mùa hạ ở Tokyo thường bất chợt ào xuống, bất chợt đi, thật đỏng đảnh! Trong mưa, cậu ngồi xe bus khẽ hướng đôi đồng tử xanh dương sâu thăm thẳm ngắm thành phố bộn bề với bao người tất tả tìm chỗ trú mưa, với những hàng ăn quán uống, với những tia nắng le lói trong làn mưa dìu dịu.
Shinichi quen Ran, cũng trong một ngày lang thang cùng xe bus dưới trời mưa.
* * *
Ran bước lên từ một trạm bus có dây trường xuân leo trên mái. Ấn tượng đầu tiên của Shinichi về Ran chỉ là "ướt nhẹp", vô cùng ướt! Cô ấy tựa như một con mèo lấm lem sau cơn mưa đang nhớn nhác tìm đường về. Cậu buồn cười lắm, và thế là cậu đứng lên nhường chỗ. Cô mỉm cười tỏ ý cảm ơn, còn mọi người trên xe thì nhìn Shinichi bằng ánh mắt khó hiểu.
-Ừm, nói sao đây nhỉ? Bởi vì tớ là tinh linh của mưa và chỉ có những người thực sự yêu mưa mới thấy được tớ. Còn xiếc bao cá thể vô tâm khác thì nhất định không thể nào nhìn thấy tớ. Họ chỉ nghĩ tớ là một vũng nước nho nhỏ. Tớ theo cậu về là vì tớ biết cậu yêu những cơn mưa, vậy thôi!
Ran ngồi khoanh chân trên thảm sàn, hồ hởi sau cả một quãng đường cùng Shinichi về nhà. Tới giờ thì cậu đã hiểu ánh mắt ngạc nhiên của mọi người khi cậu dành chỗ cho cô và hiểu vì sao cô gái ấy nhất định theo cậu về nhà.
- Tớ đã thấy cậu ngắm mưa rất lâu rồi! Từ hôm cậu trú mưa ở quán cà phê gần công viên Tropical Land ấy, cách đây chắc chừng nửa năm. Ừm, tớ nói "chừng" là bởi vì các linh hồn không có cảm giác về thời gian, bọn tớ chỉ ước chừng thôi, hiểu chưa?
* * *
-Ừm, thực ra là tớ còn một việc muốn nhờ cậu. Cậu biết mà, linh hồn không có cảm giác, vì thế tớ muốn tìm một người nào đó giúp tớ cảm nhận được những cơn mưa vây quanh mình, rơi xuống tóc, xuống má, vậy đó. Tớ có thể điều khiển được mưa nhưng lại không cảm nhận được, buồn lắm!
- Đồng ý đi mà, được không? Tớ đã đi tìm một người thực sự yêu mưa để giúp tớ hoàn thành tâm nguyện này từ rất lâu rồi...
Không để cậu kịp trả lời, từ chối hay đồng ý. Ran cứ huyên thuyên một hồi lâu như thể chỉ cần một mình nghe là đủ, dẫu cho cái chất giọng của cô có chút gì đó khẩn cầu.
-Ừ, thôi...được rồi, tớ đồng ý! - Shinichi nói, giọng ngập ngừng.
----------------Ta là dãy phân cách thời gian-----------------
Việc "đồng ý" vốn cực kì đơn giản theo cách Ran nói - Chỉ là Shinichi cần tìm và đợi cho đến khi có một cơn mưa nào rơi xuống. Sau đó cậu sẽ cất tiếng gọi Ran với tiếng gọi thật tình cảm - Tiếng gọi từ trái tim - để linh tinh mưa xuất hiện.
Tuy nhiên, "công đoạn" tiếp theo là cậu phải nhường tát cả mọi cảm xúc của mình cho linh tinh mưa nhập thể trong cơn mưa thì không dễ dàng chút nào! Mọi cảm giác thường nhật cậu về cơn mưa vừa phải lắng đi vừa phải luôn ở đó để cô có thể nhận ra từng giọt, từng giọt mưa thấm vào tóc, vào má và vào cả trái tim vốn mong manh và nhạy cảm của cô bạn.
Haizz... việc tưởng cỏn con như vậy mà cũng khiến cậu vừa băn khoăn vừa hồi hộp thế chứ! Trước đây, mỗi khi những cơn mưa đến cậu vẫn đón nhận nó bằng một cách nhẹ nhàng và bình thản nhất có thể. Vậy mà từ khi Ran xuất hiện, và từ khi "lời hứa" được thoả thuận, việc chờ đợi một cơn mưa đến cứ khiến cậu thấp thỏm không yên. Có một điều gì đó chắc chắn sẽ xảy ra , sẽ khác, sẽ mơ hồ...nhưng...rất thật mà cậu không sao hình dung nổi. Càng muốn nắm bắt thì những cảm xúc ấy lại càng như cái bóng lùi xa!
Tuy nhiên, điều khiến cậu phải thấp thỏm ấy chưa đến. Mà việc đầu tiên cũng gây ra không ít phiền toái là cậu phải làm quen việc để Ran lẽo đẽo đi theo khắp mọi nơi. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình có thể để một "linh hồn" theo đuôi khắp mọi nơi như thế: Khi đi trên xe bus, Ran chiếm một ghế ngồi bên cạnh Shinichi và huyên thuyên đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Trường hợp xe đông quá thì cậu phải nhích sang một bên trước ánh mắt khó hiểu của mọi người xung quanh. Hay đi siêu thị, đi ăn kem hay đọc sách, Ran điều lẽo đẽo đi theo, hỏi han đủ mọi thứ trên đời...Ví dụ như:"Cái máy tính bản này dùng ra sao? Kia là thứ gì vậy?...bla...bla...". Có lần, cậu sơ ý để cô nhân viên siêu thị hét ầm lên khi chiếc iPad trưng bày bỗng dưng xuất hiện một vệt nước.
Ran cũng theo Shinichi về nhà. Cô thích thú nhìn cậu nấu nướng, ngấu nghiến đọc những quốn truyện trinh thám mà cô cho là"rắt rối", chat hay lên mạng tìm kiếm thông tin. Ran cực kì thích nghe những bài nhạc có giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng...và mang những niềm vui, nỗi buồn riêng. Không hiểu vì sao? Tự dưng cậu cũng nhiễm tính của Ran. Thích nghe những bài nhạc có giai điệu nhẹ nhàng mà trước đây, cậu cho là "dở tệ". Cậu bình thản thưởng thức từng câu chữ êm dịu...
Nhưng mà, Tokyo dạo này bỗng vắng bóng những cơn mưa!
* * *
-Shinichi này, cậu có biết tớ chết như thế nào không? - Ran bắt đầu huyên thuyên.
-Không.
-Tớ dầm mưa suốt một ngày, cảm lạnh rồi tớ trở thành vô hình như vậy đó! Khi nhận ra mình đã trở thành một linh tinh của mưa, tớ đã rất vui mừng...Cho đến khi tớ biết, tớ...sẽ không bao giờ cảm nhận được những cơn mưa thêm một lần nào nữa! - Nói đến đây, đôi mắt Ran rưng rưng:
-Như một sự trừng phạt vậy! Tớ có tất cả những gì tớ muốn, tớ có thề đi khắp mọi nơi, làm bất cứ điều gì mà tớ muốn, tớ tồn tại được mà không cần ăn, không cần uống. Nhưng thiếu hơi thở, thiếu hình hài tớ chỉ tồn tại ở dạng một sinh thể mà thôi. Đam mê như một ngọn lửa sống, nhưng để ngọn lửa đam mê ấy giết chết thân thể mình thì đó là một mất mát không bao giờ lấy lại được...Nên tớ vẫn còn lang thang ở đây. Tớ chỉ muốn nói với cậu điều đó: "Cậu đừng như tớ! Đừng bao giờ vì đam mê mà quên đi bản thân mình, cậu hứa với tớ thế đi." - Nói xong, Ran bật khóc nức nở.
-Thôi mà, cậu đừng buồn nữa! Hãy quên hết những chuyện đau buồn đi và sống một cách tốt đẹp hơn! Bởi vì, tớ sẽ giúp cậu cảm nhận nó thêm một lần nữa. - Cậu nói chắc nịch
-Cám ơn cậu nhé! Vì cậu mà tớ có thêm động lực để tiếp tục tồn tại rồi! - Ran mỉm cười trước lời khẳng định của người bạn mới quen.
* * *
- Ran này, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có mưa nhiều đấy! Cậu và tớ sẽ ra sao vào ngày mai nhỉ? - Shinichi lên tiếng sau một hồi phân vân.
- Shinichi, tớ muốn dầm mưa ở công viên Tropical Land - Nơi mà tớ và cậu đã gặp nhau ấy! Có được không?
-Sao vậy? - Cậu ngơ ngác.
-Đó là lần đầu tiên tớ gặp cậu trong mưa! Và tớ thấy một kẻ yêu mưa một cách "điên rồ" như tớ! Tớ muốn kết thúc tất cả vào ngày mai tại chính nơi đó! Mà tớ đã nói cho cậu biết chưa nhỉ? Khi tớ cảm nhận được mưa cũng chính là lúc tớ sẽ tan biến khỏi thế giới này!
* * *
Chiều mưa hôm ấy, có một linh tinh mưa đã an trú trong hình hài của cậu. Tận hưởng những giọt nước rơi trên mái tóc, rơi trên khuôn mặt, trên những ngón tay, chân...Nhướn chân lên, cô nhận thấy thân thể mình dần dần tan biến vào không gian.
Mưa tạnh, Ran biến mất. Cậu biết! Cảm giác cô vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Shinichi nhẹ nhàng khép mắt lại, để cảm nhận một giọt nước vẫn còn bịn rịn trên má mình vừa ấm vừa nóng một cách kì lạ! Cậu rảo chân bước vào quán cafe kêu một cốc gừng nóng phòng cảm lạnh - Giống như lời Ran nhắc trước lúc lên đường.
Cậu trầm ngâm ngẫm lại những chuyện đã xảy ra theo một cách logic...Nhớ lại những khoảng thời gian cùng Ran trải qua những niềm vui lẫn nỗi buồn.
-"Tạm biệt cậu nhé, Cơn mưa!"_Hình như một tiếng thì thầm đã cất lên từ sâu thẳm trong tim của cậu thật dịu dàng!
....
..
End Fic
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top