Chap 2
Nghe được tiếng gọi của Sehun, JoonMyeon cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra. Rõ ràng là cơ thể vừa bị xe đâm trúng nhưng không hiểu sao anh ngay cả một chút đau cũng không có chỉ là đến khi nhìn thấy hình ảnh Sehun tóc tai bù xù, mặt mũi phờ phạc trước mắt thì tim anh như thắt lại.
_Em xin lỗi, là em không nghe lời, nếu em không gọi điện cho anh thì mọi chuyện sẽ không như vậy có đúng không?
_Không, không phải lỗi tại em mà... Sehunnie...
JoonMyeon vẫn như mọi khi, đưa tay lên vuốt tóc an ủi cậu nhưng bàn tay anh lại xuyên qua người cậu khiến anh vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.
_Tại... tại sao lại như vậy?
Anh sợ hãi nhìn cả cơ thể đang dần trong suốt của mình, JoonMyeon hét lên đầy kinh ngạc nhưng lại không một ai có thể nghe thấy tiếng anh.
_JoonMyeonnie em xin lỗi, anh mau mở mắt ra nhìn em đi, nhìn em đi.
_Sehunnie, Sehunnie...
JoonMyeon không ngừng lập đi lập lại tên cậu nhưng anh lại không có cách nào để cậu biết anh vẫn đang ở cạnh cậu.
_JoonMyeonnie, anh đang gọi em đúng không?
Đôi mắt bi thương của JoonMyeon chợt ánh lên một tia lấp lánh, vậy là Sehun vẫn có thể nghe thấy tiếng anh nói sao? Nhưng không quá một giây sau anh liền nhận biết mình đã sai lầm khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cậu.
Sehun đặt cánh tay đã lạnh ngắt của JoonMyeon xuống sau đó nhanh chóng chạy lên sân thượng, các thành viên thấy cậu như vậy cũng sợ hãi chạy theo sau.
Tim JoonMyeon như muốn ngừng đập lần nữa khi thấy Sehun trèo lên lan can, trong khi anh không thể làm gì để ngăn cản cậu.
_Sehun, em bình tĩnh một chút, mau xuống đây đi
JongDae nhẹ nhàng bước đến chỗ Sehun, anh từ từ đưa tay về phía cậu.
_Là em, em đã hại chết anh ấy, là lỗi tại em.
Sehun hét lên sau đó xoay lưng về phía mọi người, cả đôi mắt cậu ngập tràn trong đau thương, từ lúc gặp được JoonMyeon đến nay, cậu chưa từng nghĩ đến một ngày không có anh mình sẽ sống sao?
_Không được, JoonMyeon rất sợ lạnh, sợ cô đơn nên em không thể để anh ấy một mình được. Em phải tìm anh ấy.
_Đừng!!!
Sehun nói xong thì cả cơ thể liền đổ rạp về phía trước, JoonMyeon sau khi hét lên một tiếng liền ngồi thụp xuống dùng tay che đi đôi mắt của mình, anh không dám đối diện với hiện tại này.
_Bộ em bị điên hả, em nghĩ mình mang bộ dàng này đến gặp JoonMyeon thì anh ấy sẽ vui mừng lắm sao?
Khi nghe thấy tiếng xô xát, JoonMyeon mới từ từ ngẩng mặt lên, thì ra ChanYeol đã kịp thời ôm lấy cậu, sau khi lôi được Sehun xuống thì anh không ngừng đánh vào khuôn mặt hoàn hảo của cậu nhưng Sehun thì lại dường như không cảm nhận được bất cứ cơn đau nào từ những cú đấm của ChanYeol.
_Buông ra, em phải gặp được JoonMyeonnie.
ChanYeol và JongIn dùng sức đè mạnh Sehun xuống đất. Cậu là người mà ChanYeol yêu thương và cưng chiều nhất nhưng nhìn cậu như vậy khiến anh không nhịn nổi phải giáng lên người cậu vài cú đấm phẫn nộ để mong sao cậu có thể bình tĩnh lại.
_Kim JoonMyeon, em hận anh, anh là người không giữ lời hứa.
Tiếng gào thét đầy thống khổ của Sehun như đang xé tan màn đêm tịch mịch và cả trái tim của JoonMyeon.
_Ông trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ. Xin hãy trả lại một Oh Sehun hoàn hảo như ngày nào trên cõi đời này. Dù tôi có đánh đổi tất cả cũng được xin ông đừng dày vò Sehunnie nữa.
JoonMyeon bất lực hét lên sau đó lần nữa vùi mặt vào đôi bàn tay mình, anh thật sự không thể tiếp tục nhìn Sehun như thế này thêm một chút nào nữa.
.
.
.
JoonMyeon khó khăn động đậy mi mắt, một loạt ánh sáng trắng tràn vào khiến mắt anh nhất thời không thích nghi được nên hơi nheo lại.
_Myeonnie em tỉnh rồi, thật tốt quá.
Đến khi đôi mắt đã thích ứng được ánh sáng bên ngoài thì JoonMyeon nhận ra được người đang nói và ôm lấy mình chính là MinSeok.
JoonMyeon thấy anh kích động như vậy nên cố gắng đưa cánh tay đang tê rần lên vuốt lưng anh, sau đó mới an ủi nói với anh rằng mình không sao nhưng chẳng hiểu sao lời nói lại không thể phát ra bất kì loại âm thanh nào.
_Myeonnie anh sao vậy?
Thấy JoonMyeon có điều gì đó không ổn nên KyungSoo nhanh chóng hỏi thăm, thấy anh dường như không nói được nên lập tức chạy đi gọi bác sĩ.
Lần đầu tỉnh dậy thì thấy bản thân đã chết, lần thứ hai tỉnh dậy thì phát hiện bản thân không nói được nên khó trách tâm trạng anh bị sốc, do đó mà bác sĩ phải tiêm thuốc an thần để anh có thể ngủ một giấc.
"Ông trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ. Xin hãy trả lại một Oh Sehun hoàn hảo như ngày nào trên cõi đời này. Dù tôi có đánh đổi tất cả cũng được xin ông đừng dày vò Sehunnie nữa."
JoonMyeon đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, không lẽ những chuyện phi lí này thực sự có thể xảy ra.
\Cốc cốc\
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của JoonMyeon, anh định nói "mời vào" nhưng rất nhanh lại chợt nhớ mình không nói được nên đôi mắt có chút đượm buồn.
_Em đã khỏe hơn chút nào chưa?
Cánh cửa tự động mở ra, một người con trai cao lớn bước vào, JoonMyeon nhận ra người này chỉ là hơi bất ngờ.
_Sao lại nhìn anh ngờ nghệch như vậy? Đừng nói em không nhận ra anh luôn nha.
JoonMyeon vội vàng lắc đầu sau đó lấy mảnh giấy ở cạnh giường viết lên vài chữ đưa anh xem. Đôi mày thanh tú của người con trai vì mấy dòng chữ khó hiểu của cậu mà nhíu lại.
[YiFan, sao anh lại ở đây?]
_Em có chuyện không lẽ anh không đến thăm em được sao?
YiFan lo lắng nhìn JoonMyeon, sự quan tâm của YiFan khiến anh hơi lo lắng, có lẽ là anh nghĩ quá nhiều nhưng thái độ YiFan đối với mình khiến JoonMyeon nghi ngờ hai người có phải đơn giản chỉ là bạn không?
_Anh biết chuyện lần trước anh tỏ tình cùng em khiến em sốc nhưng em cũng đừng vì thế mà đối với anh trở nên cứng nhắc vậy có được không?
[Em ổn mà, không sao đâu, chỉ là mới tỉnh dậy đầu óc có chút choáng, anh đừng lo lắng.]
Nhận thấy trong mắt YiFan ánh lên vẻ tổn thương thì JoonMyeon liền mềm lòng, dù giận anh đến cỡ nào cũng hí hoáy viết vài chữ an ủi anh.
[YiFan có thể cho em mượn điện thoại được không?]
Đột nhiên JoonMyeon chợt nhớ, trong quá khứ YiFan cũng từng tỏ tình cùng mình nhưng lúc đó anh đang quen với Sehun nên đã thẳng thừng từ chối YiFan chỉ là mọi chuyện đều diễn ra vào năm 2013.
[Hiện tại là 2013?]
Ngày tháng hiển thị trên màn hình điện thoại làm JoonMyeon hiểu ra phần nào thực trạng của mình, không lẽ trên đời thực sự có chuyện xuyên không sao?
[YiFan có thể cho em mượn điện thoại xem tin tức một chút được không?]
_Tất nhiên là được, chỉ là đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, anh xuống căn tin mua chút gì đó cho em dùng.
[Cám ơn!!!]
Sau khi YiFan đi rồi, JoonMyeon liền lên twitter xem mấy bài post của fan, không một bài nào nói về anh và Sehun, tất cả mọi bài đăng đều xoay quanh HunHan.
Sau khi bỏ ra nửa giờ tìm hiểu thì JoonMyeon cuối cùng cũng biết được tình hình thực tại. Sehun và anh không có mối quan hệ gì ngoài đồng nghiệp, Sehun đối với anh hoàn toàn không có chút tình cảm nào mà ngược lại trong các bài phỏng vấn cậu vẫn luôn úp mở đề cập việc mình thích LuHan.
"Không lẽ đây là cái giá mà mình phải đánh đổi sao?"
Ngước nhìn căn phòng, JoonMyeon nhận ra từ lúc mình tỉnh lại đến giờ cậu vẫn chưa đến thăm anh lần nào. Sự đánh đổi này rốt cuộc là mở đầu hay chính là kết thúc cho cuộc đời anh.
Quay về làm Kim JoonMyeon của bốn năm trước, phải mất đi giọng nói và cả tình yêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top