[SHORTFIC]Resident evil 1 (cư dân ma quỉ)|YulSic
Author: Po
Rating: G
Category: Horror, action
Note: ai không thích kinh dị thì click back
Prologue
Mọi người đều chết ngay trong căn phòng đó
Ở phần phản chiếu của rìa khung ảnh, một cái bóng nào đó lướt ngang qua sau lưng cậu
_Có cái gì đó đang giết họ trong đó!
_Các người sẽ chết ở dưới này
Một con chó người dính đầy máu, nhe răng nanh ra, gầm gừ với họ
_Ngay cả trong cái chết, cơ thể vẫn hoạt động, tóc và móng
vẫn tiếp tục mọc, các tế bào mới sản sinh và chính bộ não
vẫn giữ một ít năng lượng phải nhiều tháng sau mới chết, vi
khuẩn T thúc đẩy sự phát triển cả của tế bào và của năng
lượng đó, nói một cách đơn giản, nó hồi sinh cơ thể…
End prologue
Chap 1:
Vào đầu thế kỉ 21, tổng công ty SM đã trở thành tập đoàn thương mại lớn nhất ở Hàn Quốc
9 trên 10 gia đình dùng sản phẩm của công ty.
Ảnh hưởng chính trị và tài chánh của SM hiển hiện khắp nơi
Trên thị trường, đó là nhà cung cấp hàng đầu về công nghệ vi tính, sản phẩm y học và chăm sóc sức khỏe hàng đầu
Chính nhân viên cảu tập đoàn… có khi còn chưa biết… Lợi nhuận khủng khiếp của nó là từ công nghệ quân sự
Các cuộc thử nghiệm gen và vũ khí sinh học
Một người đàn ông mặc đồ bảo hộ đang điều khiển một cái máy để lấy từng lọ chứa dung dịch màu xanh lam và xanh lục cho vào một cái vali bằng sắt
Phải cẩn thận nếu không muốn bị những chất dung dịch đó ngấm vào người
Trong vali, có nhiều lọ chứa hai dung dịch đó và một cây súng tiêm
“Cạch”
Chiếc vali đóng lại và tự khóa
Phòng thí nghiệm riêng được mở ra, người đàn ông lấy chiếc vali, bỏ vào balo, cầm một ống nghiệm màu xanh lam, quăng vào cạnh bàn
“Choang”
Ống nghiệm vỡ ra, những chất khí bốc hơi từ ống nghiệm đó, bay vào lỗ thông gió, chất khi bay vào một phòng vi tính
_Nhân viên tập đoàn SM phải luôn mang bảng tên, huy hiệu chống phóng xạ sẽ được thu hồi lúc 5h chiều – tiếng từ máy tính chủ điều khiển tập doàn vang lên
Dong Ha cầm li capuchino đi về phía thang máy thì bị người đàn ông lạ mặt đụng phải, li café bị đổ hết lên áo Dong Ha
_Cảm ơn nhé! – Dong Ha nói giọng mỉa mai
_Nhiều người thật… - Eun Mi đứng ngay cạnh lắc đầu
_Ừ – Dong Ha cười
Thang máy được mở ra, mọi người đi vào trong
“Tít… tít… tít…”
Trong thang máy, mọi người thắc mắc khi nghe tín hiệu của chữa cháy
_Gì thế? – Dong Ha hỏi
_Tín hiệu chữa cháy – Eun Mi nói với anh
_Sao cửa thang máy không mở vậy? – Dong Ha nhấn vào những con số trong trong máy
_Nó sẽ đưa ta lên tầng gần nhất
“Phụp”
_Cúp điện rồi
_Phải ra khỏi đây
_Trước đây từng có chuyện này chưa? – Dong Ha nhấn lien tục vào những con số, cầu mong nó sẽ mở ra
_Phải ra khỏi đây nhanh – Dong Ha hoảng loạn
_Bình tĩnh – một người lên tiếng
_Làm sao mà bình tĩnh được
_Im lặng – Eun Mi nghiêm mặt, nhìn lên trần thang máy
“Lạch cạch”
_Tiếng gì vậy?
“Rầm”
Phía bên kia, có một thang máy bị đứt dây, rơi xuống
_Chúa ơi, đó là tiếng rơi của thang máy
“Xịch” – thang máy trượt xuống
_Aaaa – mọi người hét lên
Trên bảng điện tử, con số từ 12 nhảy xuống còn 3
“Kétttt” – thang máy dừng lại
“Cạch” – một người đẩy thang máy ra một phần nhỏ
_Đề tôi xem nào – Dong Ha nhìn ra bên ngoài và anh thấy những xác người nằm la liệt trên sàn nhà
_Chúng ta phải ra khỏi tòa nhà này – giọng Dong Ha run run
_Giúp tôi đẩy cánh cửa chết tiệt này ra nào
Cánh cửa được đẩy rộng ra thêm một chút nhờ những người bên trong thang máy
_Cũng đủ rộng… tôi qua được, tôi sẽ kêu cứu – Eun Mi cởi áo khoác ra, từ từ đưa đầu ra khỏi thang máy
_Tôi bị kẹt rồi, đẩy giúp tôi ra một chút
Eun Mi cùng sự giúp đỡ của mọi người, cố gắng chui ra khỏi thang máy
“Cạch”
_Gì vậy? – Dong Ha nhìn lên trần thang máy
_Chúa ơi! Cái phanh, cố gắng ra đi
_Tôi không cử động được
“Cạch” – thang máy di chuyến đi xuống, cả thân người Eun Mi cũng theo đó mà di chuyển theo
_Aaaa – Eun Mi la lên ki đầu sắp chạm nền nhà
“Kịch” – thang máy dừng lại
Eun Mi run run người, nhịch người di chuyển lại vào trong, nhưng bị kẹt
_Kéo tôi trở vào trong! – Eun Mi hét lên
_Cho tôi vào trong – Eun Mi bật khóc
“Cạch” – thang máy di chuyển đi lên
_Aaaa
Phần rìa bên ngoài thang máy đập thẳng vào đầu Eun Mi
“Phập”
Trong một căn phòng, trong lồng, những con chó đen đợt nhiên đứng dậy, sủa inh ỏi từ những lỗ thông hơi
Một chiếc camera nháy đèn, quay khắp căn phòng và lia về phía ống nghiệm bị vỡ
“Phân tích lọ, virus T đang gia tăng”
_Đừng đưa em nữa! – Dasom
_Tại sao không? – Jinwoon
_Vì em bận
Jinwoon cười, cùng với Dasom đi về phía chiếc bàn có những tập hồ sơ
“Tít… tít…. Tít…”
Tại phòng thí nghiệm, những vòi nước tự động phun ra
_Chết tiệt! – Dasom la lên
_Gì vậy trời – Jinwoon nhìn lên những vòi phun đó
_Đậy vi tính lại! Nhanh lên – Dasom chạy về phía chiếc bàn
_Chết tiệt, đang cố đây này!
_Hồ sơ thử nghiệm, nhanh lên!
_Không có lửa cháy, không có lửa – Dasom hét lên trước camera
_Mã không hoạt động, cửa không chịu mở, nước chẳng thoát đi đâu hết – Jinwoon nhấn vào những con số trên cửa
_Sao?
_Đây là phòng hàn kín, giúp anh đẩy cửa đi – Jinwoon cố gắng mở cửa nhưng vô ích
_Phải phá cửa – Jinwoon lấy cây rìu được để trong tủ ra, đập vào cửa kính
Nhưng nó chẳng hề suy suyễn, vì đây là cửa kính an toàn cho nên chỉ có 1 mảnh nhỏ phần cửa kính rơi ra
Trong phòng làm việc, khi nghe tiếng chuông báo động, mọi người đứng bật dậy
_Cái gì vậy? – một người hỏi
_Không có gì, tập chữa cháy thôi – người kia trả lời, nhưng vẫn đứng dậy đi về phía cửa
“Cạch” – cánh cửa đóng lại trước khi mọi người đi ra khỏi
Chiếc camera lại nháy đèn
_Sao thế? - Lee Ra nhìn mọi người
_Cửa không mở
_Cửa phía sau?
_Cũng khóa rồi
“Phụt” – những chất khí được phun ra từ bên trên xuống
_Halon – Lee Ra la lên
Mọi người bị dính phải những chất khí chữa cháy đó, ngã khụy ra sàn
Căn phòng tràn ngập một màu trắng
Ngạt thở, tay của một người trượt dài trên mặt kính
Mọi người đều chết ngay trong căn phòng đó
Mở to mắt, cậu nhìn xung quanh, ôm lấy đầu
“Ar, đau quá”
Vòi nước trên đầu cậu xả thẳng xuống, trên người cậu chẳng còn một thứ quần áo nào cả, chỉ có tấm màn che trên người cậu
Nhấc người dậy, cậu đưa tay lên vai trái mình, lồm cồm bò dậy, cậu đi đến phía tấm kính trong phòng tắm
Đưa tay lên lau những giọt nước trên tấm kính, cậu nhìn thấy ở phần xương đòn gánh một vết thương dài khoảng 8cm, vẫn còn rướm máu
Cậu nhớ ra rằng cậu đang tắm và bị ngất xỉu, lúc đó cậu đã kéo theo tấm màn che
Nhìn về phía phần vai trái, có lẽ khi nãy bị té vai cậu đã đập vào bồn tắm
Cậu cầm lấy cái áo choàng tắm gần đó, mặc vào, đi ra bên ngoài, cậu thấy 1 cái áo đầm ngủ màu đỏ nằm trên giường
“Có lẽ đây là phòng ngủ” – cậu nghĩ
Tiến về phía rèm cửa, cậu mở nó ra thì thấy chỉ có cây cối là hiện diện, cậu bước lùi về sau, thấy trên bàn có một mảnh giấy
“Hôm nay những giấc mơ của em sẽ thành hiện thực”
Cậu cầm cây viết gần đó, viết lên giấy
“Hôm nay tất cả là của anh” – rồi cậu lại gạch đi, đóng nắp bút lại, quăng ở đấy
Đi về phía cái tủ, cậu mở ngăn đầu ra, chỉ toàn là áo thun trắng
Đóng nó lại
Cậu mở ngăn thứ hai, cậu giật lùi lại khi thấy 2 khẩu MP7A với một băng đạn và có MK locked
End chap 1
Chap 2:
Qua chiếc camera, cậu đang bước ra đại sảnh
Cậu nhìn xung quanh, trống không, chẳng có một người nào cả, đi đến một khung ảnh, cậu cầm nó lên, ngạc nhiên khi thấy mình trong đó, mặc áo cưới và bên cạnh là một người đàn ông nào đó
Ở phần phản chiếu của rìa khung ảnh, một cái bóng nào đó lướt ngang qua sau lưng cậu
Cậu quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bức tượng được phủ nilon bên trên, tấm nilon bay phất phơ khi gió lùa vào nhà
_Ai đó? – cậu lên tiếng
Không có tiếng trả lời, cậu đi về phía bức tượng, bên trái bức tượng là một cánh cửa, cậu mở nó ra, nhìn ra bên ngoài rồi cậu quay vào trong, với tay bật công tác đèn, cả căn nhà sáng lên
Đi về phía cửa chính, mở nó ra, cậu nhìn quanh rồi đi dọc hành lang, nơi mà toàn là xác những lá cây trải dọc trên nền nhà mát lạnh
_Xin chào, có ai…
“Quác quác…” – một đàn quạ từ những cái cây bay lên cao, tạo nên âm thanh loạt xoạt của lá, đủ để làm cậu giật mình
Bỗng
Một cơn gió mạnh thổi lên từ phía bên kia hành lang, cuốn tất cả những lá cây bay tứ tung, cậu giật lùi người lại, về phía căn nhà
Chợt một bàn tay kéo cậu vào bên trong
Cậu quay lại
_Anh là ai?
_Đi đi – người đó ôm lấy người cậu, kéo trở vào căn nhà
_Đừng đụng vào tôi! Buông ra – cậu chống cự
“Choang”
Một vật gì đó làm bể cửa kính, rơi gần ngay chỗ cả hai
_Nằm xuống – người đó la lên rồi kéo cậu nằm xuống
“Phụt” – vật đó phát lửa, nổ lên 1 tiếng
Một toán người mặc đồ đặc nhiệm nhảy vào từ những cửa kính của căn nhà
Người đó rút lục trắng ra từ túi, nhưng đã bị những đặc nhiệm đó bẻ ngoặc tay ra phía sau
_Anh làm gì vậy? Tôi là cảnh sát mà – người đó nói trong khi bị đè xuống sàn
Cậu từ từ ngồi dậy
Một người mở cái ổ điện ra, điều chỉnh gì đó
_Anh làm gãy tay tôi rồi – người đó nói giọng bực dọc
“Cạch” – một người dùng chiếc còng khóa tay anh ta lại
Cậu chớp mắt, nhìn người đứng trước mặt mình
_Báo cáo
Cậu vẫn không hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ nhìn người trước mặt
Người đặc vụ đó kéo cậu lên
_Báo cáo ngay!
_Cái gì? – cậu hỏi
Ép cậu vào tường, người đặc vụ nói mà như hét
_Tôi muốn cô báo cáo ngay lập tức
_Tôi không biết anh đang nói gì
_Các biện pháp phòng vệ của tòa nhà đã được khởi động, có lẽ cô ta bị tác dụng phụ – một giọng nữ vang lên
_Còn tên cớm? - người đó quay qua nhìn
_Ok TaecYeon, lí lịch không khớp – một người nữa cầm chiếc máy tính, vừa đi vừa nói
_Anh là ai? – người nữ rút súng lục ra, chĩa vào đầu Taec
_Tôi vừa chuyển đến, chắc hồ sơ chưa có! – Taec vội nói
_Cảnh sát địa phương dở lắm, có thể như vậy – người đặc vụ gật đầu
_Giam hắn ở đây nhé? – người nữ hỏi
Người đặc vụ ban nãy hỏi cậu đã tháo mặt nạ phòng vệ ra - Nickhun
_Không, dẫn hắn theo
_Các người không thể làm vậy – Taec hét lên
Cả người nữ cũng tháo cả mặt nạ, cô ta tên là Bora
_Cãi à – Bora kéo Taec đứng dậy
_Chuẩn bị xuống Tổ ong – Nick nhìn về phía tấm gương đang tự động mở ra, phía sau là một lối đi tối
Nick dẫn cậu đi vào đó, theo sau là những người còn lại
tấm gương tự động dóng lại sau khi tất cả đã đi xuống
Bên dưới, một nơi giống như tầng hầm, đựng những đồ dùng có kí hiệu của SM, hình mặt trên của cây dù, nhưng được vẽ thành 1 hình tròn bên trong có các ô hình tam giác nhỏ, màu đỏ và trắng xen kẽ từng hình tam giác
Những người đặc nhiệm kia đi trước xem tình hình
Cậu cũng đi vòng quanh quan sát
Phía bên kia, có một tàu lửa, kí hiệu cũng là của SM, một người đi vào đó, bật công tắc
_Cúp điện rồi
_Sửa đi – Nick nói với Junhyung
_Sửa ngay – Bora ra lệnh
Bỏ súng ra, Bora ngậm lên miệng một cây đèn pin, nhảy xuống tuabin, nơi chứa những mạch điện
Bật đèn pin lên, Bora thấy một phích cắm bị rút ra, cô cắm nó vào và nghe được một tiếng động lạ, thụt người xuốngtrước mặt cô là một cái lưới, một cái lưới bị thủng
Nhìn chằm chằm vào cái lưới đó nhưng không thấy động tĩnh gì, cô đứng lên
“Cạch”
Cánh cửa bên trên mở ra, Jokwon, anh chàng đặc nhiệm thò đầu xuống làm Bora giật mình
_Xong chưa?
Bora liếc Jokwon
_Giật mình à – Jokwon cười
“Xẹt” – Bora cầm một dây điện đưa vào người Jok làm anh chàng rụt đầu lên, Bora cười đểu rồi cũng leo lên bên trên
“Xịch”
Chiếc xe lửa khởi động, tất cả mọi người đi vào bên trong
_Sẵn sàng chưa? – Hyung hỏi
Nhấn vào nút đỏ ngay bên trên, cái nắp bên dưới xe lửa đóng lại, Hyung cho chiếc tàu lửa chạy đi
“Xẹt xẹt” – phần ray quá gần so với thân tàu, đánh vào nhau tạo ra nhiều tia điện trên đường đi
Bora đẩy một cánh cửa nào đó, Taec và cậu nhìn cô
_Nhìn gì
_Cánh cửa đó sao rồi? – Nick hỏi
_Đóng kín
_Để đó cho tôi – Jokwon đi đến, nháy mắt với Bora rồi cạy cửa
“Cạch”
Một người ngã vào từ đằng sau cánh cửa, bất tỉnh
Jokwon giật mình rút súng chĩa về người nằm đó
_Có giật mình không? – Bora cười nửa miệng, nhìn Jokwon
Cậu nhìn người đó, những kí ức hiện về, cậu nhớ cậu cùng người đó kết hôn, hai người chụp ảnh và khung hình cưới của hai người trong căn nhà ban nãy, cậu chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út và nhìn chiếc nhẫn trên tay người đó
Cùng một cặp
Cậu tháo chiếc nhẫn ra, Taec nhìn cậu
Cậu thấy bên trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ
“Property of SM corporation” (tài sản của công ty SM)
_A – người con trai kia chợt tỉnh dậy
_Nằm yên – một người cầm đèn pin rọi vào mắt anh ta
_Nhìn theo ánh đèn
_Bao nhiêu ngón tay đây? – cô ta giơ những ngón tay lên
_3 – anh ta trả lời, chân mày nhíu lại
_Tốt, anh tên gì?
Anh ta chớp mắt, gương mặt như đang cố nhớ ra việc gì đó
Cậu nhìn chằm chằm vào anh ta
_Tôi… không biết
_Tốt rồi, anh ta mất trí nhớ, như cô kia – cô gái đó nhìn về phía cậu
Anh ta đưa tay ra sau đầu, ngồi dậy, nhìn cậu
Tàu lửa đang chạy thì dừng lại, đèn của cả khu đó tự động sáng bừng lên
Mọi người cầm súng đi khắp nơi đó, dò xét, đẩy theo một thứ dụng cụ gì đó, đi vào bên trong
Chiếc camera trên tường quan sát từng cử chỉ của họ, phân tích từng loại vũ khí
_Mở cánh cửa đó đi nào – Nick ra lệnh
Đi lên cầu thang, Hyung dẫn đầu để xem xét, Bora đi theo, phía sau là Jokwon, họ tiến đến cánh cửa có kí hiệu của tập đoàn SM
_Này, hãy nói các anh là ai và đã xảy ra chuyện gì – cậu nhìn Nick
_. . . . – Nick im lặng
“Bốp” – cậu đập vào cánh tay Nick
_Nói đi – mặt cậu lạnh lùng, tông giọng trầm khiến giọng cậu trở nên đáng sợ
_. . . . Cô và tôi có cùng một ông chủ, ta cùng làm việc ở tập đoàn SM, biệt thự bên trên chúng ta là lối vào khẩn cấp của “Tổ ong”, hai người là nhân viên an ninh bố trí ở đây để canh gác lối vào đó
_Còn cái này? – cậu cầm chiếc nhẫn
_Chỉ là một phần ngụy tạo để bảo vệ bí mật của “Tổ ong”
Cậu nhìn anh chàng ban nãy, anh ta cũng nhìn cậu
_Tổ ong là gì? – anh ta hỏi
_Cho họ xem đi – Nick nói với Hyung
Đặt máy tính lên 1 nơi nào đó, anh đánh lạch cạch trên máy tính, và hiện ra một bản đồ
_Đây là sơ đồ “Tổ ong”
_Thành phố Seoul, trung tâm đô thị gần nhất, nôi tôi đã tìm thấy hai người, và từ đó đến xe lửa, dẫn chúng ta đến “Tổ ong”, Tổ ong ở bên dưới mặt đất, dưới những đường phố của thành phố Seoul, một cơ sở nghiên cứu tối mật, thuộc sở hữu và điều hành của Tổng công ty SM
Tổ ong là nơi hơn 500 kỹ thuật viên, bác học và nhân viên làm việc, họ sống và làm việc dưới lòng đất
Công trình nghiên cứu của họ hết sức quan trọng, và nội dung là tuyệt mật, vị trí chúng ta trên sơ đồ được ghi bằng cảm ứng nhiệt – Nick giải thích cậu nhìn vào sơ đồ của “Tổ ong”
“Xẹt xẹt” – cánh cửa được Bora dùng máy khoan phá hỏng
_Tại sao tôi không nhớ gì cả? – anh ta hỏi
_Tổ ong có những cơ cấu phòng vệ riêng, tất cả đều do vi tính điều hành, một chất khí đã được thải ra trong biệt thự
Cậu nhớ đến khi đang tắm, có một cái lỗ từ đâu xuất hiện, một dòng khí thải ra, cậu nắm phải tấm màn che, ngã xuống
_Tác dụng đầu tiên của khí… là bất tỉnh kéo dài đến 4h, tác dụng phụ cũng đa dạng, nhưng có thể gồm mất trí nhớ nặng
_Bao lâu? – anh ta hỏi
_Cũng tùy, 1h, 1 ngày, cả tuần
_Anh bảo chỗ này đã bị tấn công? – Taec hỏi
_Hình như mọi việc rắc rối hơn thế – Nick
_Sếp, ta đã vào trong Tổ ong – Bora gọi Nick
“Xịch”
Cánh cửa được mở ra
_Hyung – Nick nhìn Hyung
Hyung đeo một cái kính vào, đi vào trong cái nơi tối đen ấy
End chap 2
Chap 3:
_Được rồi – Hyung quay lại, đèn trong căn phòng cũng được bật sáng lên
Mọi đặc vụ bước vào bên trong
_Chất Halon đã tan – cô gái cầm một chiếc máy trên tay nói với Nick
Cậu nhìn xung quanh, di về phía một cửa sổ có rèm, phía bên ngoài là những tòa nhà cao tầng, trời xanh ngắt
_Tạo cảm giác trời xanh thế này dễ làm việc dưới đất hơn – Taec
Nick và một vài người mở một cái thang máy, xung quanh bên trong tối đen như mực, cầm một khẩu súng, Nick bắn pháo sáng xuống bên dưới
“Cốp”
“Cạch”
Ngọn pháo sáng rơi xuống, chạm vào một vật, phát sáng làm hiện ra cái thang máy ở bên dưới
_Phải đi thang bộ thôi – Hyung quay qua nới với Nick
“Cộp cộp cộp” – tiếng bước chân vang lên khi Bora chạy xuống cầu thang, cầm trên tay khẩu súng, theo sau là Jokwon và những người khác
_Tình hình thế nào? – Jokwon hỏi
_“ Hậu đỏ” đang nhắm vào ta, nó biết ta ở đây – Hyung nhìn vào máy tính mini
_“Hậu đỏ” là ai? – cậu hỏi Nick
_Trí thông minh nhân tạo cao cấp, nó là máy vi tính quản lí cả “Tổ ong”
Jokwon đi về phía trước, có một căn phòng ngập nước, nước từ những cái lỗ nhỏ phun ra từ cửa kính của một phòng thí nghiệm
Nhìn xung quanh hành lang, chẳng có một ai
Tiến về phía cái lỗ nhỏ trên cửa kính, Hyung than thở
_Điều này sẽ làm ta chậm lại, con đường đến Hậu đỏ sẽ đưa ta đi qua các phòng thí nghiệm
_Jokwon, Bora, xem tình hình ngập thế nào – Nick hất mặt về phía trước
_Hyung, tìm lối đi khác xem sao
Những người được lệnh đã đi hết cả, chỉ còn cậu, Nick, Taec và anh ta – người chưa được biết tên
_Chuyện gì ở đây vậy? – anh ta hỏi
Cậu và Taec cũng nhìn Nick như muốn hỏi
_5h trước đây, Hậu đỏ đã trở thành sát thủ, đóng kín Tổ ong và giết tất cả mọi người dưới này
_Chúa ơi – anh ta chau mày
_Khi chúng tôi biết được sự việc, nhóm tác chiến của tôi được cử đi để đóng nó lại
_Tại sao nó làm vậy? – cậu hỏi
_Vụ đó thì chúng tôi không biết, nhưng cũng có khả năng có can thiệp từ bên ngoài
Một xác người xuất hiện đằng sau cửa kính phòng thí nghiệm trong một căn phòng ngập nước đó
_Chúa ơi – Taec giật mình lùi về sau vài bước khiến mọi người cũng lùi lại
Xác một cô gái hiện lên trước cửa kính
Cậu dựa vào tường, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt có một chút gì đó sợ sệt
_Này, có sao không? – anh ta hỏi cậu
Cậu không nói, chỉ gật đầu mỉm cười
Anh ta cởi áo khoác ra, đưa cho cậu
_Đây
_Thôi, tôi không sao đâu
_Đừng ngại, ở dưới này lạnh lắm
Cậu cầm lấy chiếc áo khoác nhưng tay vô tình chạm phải tay anh ta
Kí ức lại ùa về
Nhưng cậu không thế xác định rõ ràng, cậu thấy cậu cùng anh ta...
_Anh có… có nhớ điều gì từ trước vụ này không?
_Không, trước chuyến xe lửa thì không, còn cô? – anh ta lắc đầu
_Không… chẳng nhớ gì – cậu mặc áo khoác vào, che đi đôi vai ngăm ngăm gợi cảm của mình
_Có lối đi khác, nhưng lâu hơn nhiều
_Ta phải trở lại, đi ngang nhà ăn B, rồi từ đó đi tiếp – hai người đặc vụ nói chuyện với nhau
Taec nhìn lên trần trong cái lỗ thông gió
Taec nhìn chằm chằm vào nó, anh cảm thấy một cái gì đó
_Sếp, không được, cả tầng bị ngập rồi, tôi tìm được cô gái này – Bora nhìn về phía cô gái tóc vàng đi cùng với cô và Jokwon
_Cô là ai? – Nick hỏi
_Tôi… tôi không biết – cô gái run rẩy
“Lạ thật, làm sao cô có thể sống sót được nhỉ?” – anh ta thắc mắc
Nick lắc đầu, nhìn về phía Bora
_Trễ quá rồi, thôi đi nhanh đi – Nick đi thẳng
Taec nhìn lên ống thông gió lần cuối rồi bước theo Nick
Người đặc vụ hất mặt về phía cậu và anh ta, tỏ ý “đi tiếp đi”
Cậu và anh ta nhìn nhau, mặt hình sự rồi cũng hất mặt bắt chước anh chàng đặc vụ, hai người mỉm cười
_Đi thôi – anh ta cười, cậu cũng cười theo, kéo theo Jessica
Jokwon và Bora đứng trước cửa kính, nhìn cô gái đã chết bên trong
_Tội thật – hai người bước đi
Cô gái bên trong phòng thí nghiệm ngập nước ấy đột nhiên mở mắt, tay đặt trên mặt kính
Máy tính chủ load dữ liệu “Tổ ong”, phòng ăn B, độ sâu 2450m (dưới lòng đất)
2 người đặc vụ đứng trước cửa, mở nó ra, đi vào bên trong, có nhiều ống dẫn điện to bằng bắp tay và những cái vật gì đấy trông như những cái thùng đủ chứa một người khổng lồ bên trong
_Nhà ăn B, trên sơ đồ ghi như vậy mà – Hyung nhìn vào máy tính mini, thắc mắc
_Có thể anh nhìn lầm đó – Jokwon
_Có khi tập đoàn giấu vài bí mật khác dưới này, một điều gì đó mà ta không được thấy - Taec nói khi tay vẫn bị còng
_Jokwon, cậu và Bora giữ người này, ở đây và canh gác lối ra
_Khí Halon trong phòng này đã tan rồi, chắc hệ thống máy tính bị hỏng? – cô gái kia nói với Nick
_Ừ, có thể còn người sống sót, lục soát đi… nhưng nhớ đi gần nhau – Nick đi cùng những người còn lại, kể cả cô và anh ta
Cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh, cậu lại gần một cái thùng, kéo theo cô, bên trong có khí làm lạnh và một thứ gì đó, nhiều ống tiêm được đâm vào người nó, có nhiều cái ống truyền thứ nước gì đó vào cơ thể sinh vật ấy
Cậu cảm thấy có ai đó sau lưng, quay lại thì cậu giật mình khi thấy Nick cũng nhìn chăm chăm vào sinh vật đó
_Đã bảo đi gần nhau – Nick nhìn cậu, mặt nghiêm nghị
_Xin lỗi… tôi không chắc là muốn nhớ những gì đã xảy ra dưới này
_Tôi không trách cô đâu
_Họ giữ gì trong này? – Jokwon tự hỏi khi nhìn vào những cái thùng chứa đó
_Ai biết – Bora nhún vai
Máy tính chủ phân tích dữ liệu “Phòng nữ hoàng đỏ”
Nó cảm nhận được thân nhiệt của những người bên trong “Tổ ong” này
Cậu và cô đứng bên ngoài một căn phòng, nhìn vào từ ô cửa kính nhỏ
_Sao lâu thế? – cô gái đặc vụ hỏi khi Hyung phân tích máy tính
_Hậu đỏ đang phòng vệ, nó gây khó khăn đủ kiểu – Hyung nói trong khi nhấn lien tục các phím bấm
Chiếc camera vẫn quan sát bọn họ
“Ting”
Cánh cửa kiên cố bảo vệ của “Hậu đỏ” được mở ra
_Làm nhanh đi – Nick ra lệnh
Những người đặc vụ lấy ra 1 ống bằng đồng trong balo
_2 cô ở đây – Nick nói với cậu
*Gật đầu*
Trong căn phòng tối đen đó, chẳng thể nhìn thấy gì nhiều nhưng đủ thấy được xung quanh là 2 bức tường bằng thép trong suốt
Cậu bước lùi về phía sau cánh cửa, Nick vẫn chậm rãi bước đi trên nền thép lạnh băng đó
“Phụt”
Nick giật mình hơi chùng người xuống phòng thủ
Đèn được bật lên trong không gian đó, Nick quay về phía sau nhìn Hyung đang ngồi trên máy tính
_Đèn tự động, đừng lo
Nick gật đầu, đứng thẳng người dậy, tiếp tục đi về phía trước, thêm một cánh cửa bằng thép nữa nhưng trên cánh cửa có gắn 1 viên thủy tinh to, có thể nhìn ra bên ngoài, Nick gắn một vật lên phần mã số của cánh cửa
_Điện đài hoạt động – Nick nhìn ra ngoài
_Nghe rõ, đang khống chế hệ thống – Hyung bấm lạch cạch vào bàn phím, hiện lên một bảng khóa hệ thống, mỉm cười, anh đã tìm được mật mã để mở cánh cửa đó, từng con số hiện trên máy tính đều được thông qua trong bảng mã số của cánh cửa
_Chiếu tướng – Hyung gõ con số cuối cùng, cánh cửa trong kia được mở ra
_Di chuyển nó vào – Nick ra hiệu cho những người kia đem vật bằng đồng kia vào
Camera lại nháy đèn
Cậu nhìn theo những vật mà họ mang vào, hỏi
_Cái gì vậy?
_Đó là cách ngưng Hậu đỏ, chuyển một luồng điện cực mạnh khiến máy treo và buộc nó tự khởi động – Hyung giải thích
Cậu gật đầu như đã hiểu, ngước đầu lên khi nghe tiếng động của cánh cửa
“Cạch” – cánh cửa đó đóng lại và cả cửa dẫn vào Hậu đỏ cũng bị đóng lại theo
_Hyung – bên trong, Nick lien lạc với anh theo máy bộ đàm
_Hyung
_Có một cơ cấu phòng vệ ẩn gì đó, mở cửa đã khởi động nó
_Đóng nó lại đi
_Tôi đang làm đây – Hyung gõ bàn phím, bảng “ kích hoạt hệ thống vũ khí” hiện ra
_Mở được chưa?
_Đang cố đây
“Tít… tít… tít…” – tiếng báo động từ hệ thống máy tính vang lên
_Giữ vị trí, tất cả bình tĩnh – Nick nói với những người bên trong
_Cái gì vậy? – một anh đặc vụ thắc mắc khi thấy từ phía bên kia cánh cửa, có ánh đèn chớp tắt, căn phòng tối lại, một tia laser hiện ra
_Junhyung, nhanh lên – cậu hối
_Phải đưa họ ra khỏi đó – cô lo lắng
_Junhyung, nhanh lên
_Nhanh lên
Tia laser đột ngột chíu thẳng về phía trước, Nick la to
_Nằm xuống, nằm xuống! – Nick kéo 1 người nằm xuống, bàn tay anh ta giơ hơi cao lên, đi ngang qua bàn tay anh ta
Cô gái đặc vụ chưa kịp cúi xuống
_Có cái gì đó đang giết họ trong đó – cậu hối thúc
_Chúa ơi – cô lo lắng nhìn về phía cánh cửa đóng kín đó
_Nhanh lên – anh ta cũng lo lắng không kém
Phía bên trong, anh chàng được Nick kéo nằm xuống đã đứt hết bốn ngón tay khi tia laser đi ngang qua
_Cứu thương đâu – Nick la lên, nhìn về phía cô gái đặc vụ đang đứng đó
Từ cổ cô gái đó, vết đứt từ sau gáy chạy lên cổ, đầu cô gái rơi xuống, từ cổ còn bốc khói vì tia nhiệt của laser
_Mở cửa, mở cửa ra mau lên – cậu, cô và anh ta hét lên, nhìn qua cửa kính nhỏ, cậu đập tay mạnh vào cánh cửa thép
_Ráng tỉnh nhé, cố tỉnh, anh sắp bị hôn mê – Nick trấn an anh chàng bị đứt tay kia
_Mau lên – cậu hét lên
_Gần được rồi
_Sếp, nó trở lại – anh chàng đặc vụ hét lên khiến Nick quay lại nhìn
Tia laser từ phía bên kia chớp tắt
_Mở cửa ra!
_Tôi đang cố đây
_Cố nữa đi chứ – anh ta hét lên
Bên trong, tia laser đi từ dưới chân anh đặc vụ, anh ta nhảy lên nhưng tia laser đi lên, ngang qua người anh ta, Nick nhảy lên, cầm thanh chắn trên trần, nâng cả người sát lên trần, laser cắt ngang qua con dao bỏ túi của Nick
_Chúa ơi
_Làm đi
_Gần được rồi
End chap 3
Chap 4:
Tia laser lại một lần nữa phóng đến chỗ của Nick, nó không còn là một đường thẳng nữa mà nó biến thành một cái lưới laser điện
_Chết tiệt!
“Xoẹt”
“Lv 5 hệ thống vũ khí ngừng hoạt động”
Cậu cùng với cô đúng bên ngoài nhìn vào, che miệng lại, quay mặt đi
“Bộp” – từng mảnh cơ thể của Nick rơi xuống
Cánh cửa được mở ra
Chiếc camera vẫn tiếp tục theo dõi họ
Mọi người bất động vài giây, sau đó Hyung lên tiếng, giọng run run
_Làm cho xong việc đi
_Làm cái gì chứ? – anh ta nhìn Hyung
_Phải hoàn tất công việc chứ
_Tôi không đời nào đi vào đó
_Hệ thống phòng vệ của nó hỏng rồi
_Vụ này nghe xưa quá
Hyung thở dài, bước vào trong, anh cố gắng để không phải nôn mửa khi đi qua những cái xác của những người đặc vụ kia, với tay cầm lấy chiếc balo chứa thứ để làm ngắt điện Hậu đỏ
Chợt cánh tay của ai đó đặt lên vai Hyung, anh quay lại
Cậu nhìn anh, cả hai cùng tiến vào căn phòng chứa Hậu đỏ
“Xịch” – căn phòng chầm chậm mở cửa, cả hai bước vào một cách thận trọng
Khi cả hai đã vào được bên trong thì
“Cạch”
Cánh cửa tự động đóng lại và mã số trên cánh cửa biến mất
Hyung quay lại
_Cứ đi đi – cậu nhắc Hyung
Đặt balo xuống, mở máy tính mini gắn trên tay ra, Hyung nhấn mã số
Hậu đỏ từ bên dưới trồi lên, nó là một dạng năng lượng được bao bọc bằng thép bên ngoài (giống như cục pin)
_Giúp tôi một tay
Cả hai lấy từ balo ra hai vật, gắn vào Hậu đỏ, camera từ trên trần phát ra một ảnh ảo của một cô bé
_Đi ra đi, đừng ở đây
Cậu quay lại nhìn “nó” (ảnh ảo)
_Đừng nghe những gì nó nói, đó là ảnh ảo của Hậu đỏ – Hyung nói trong khi nâng một vật thép nữa gắn lên trên Hậu đỏ
_Các người phải đi ra khỏi đây
_Thiết kế theo đứa con gái của lập trình viên chính, nó sẽ tìm cách gạt chúng ta, làm chúng ta bối rối
_Đừng làm vậy, ngưng hoạt động của tôi sẽ gây ra mất điện
Cậu bước lại gần, nhìn nó, và nhịch sang một bên
_Nó sẽ nói bất cứ điều gì để ngăn ta đóng nó
_Xin anh…
_Cứ xin đi
Hyung đi ra xa khỏi Hậu đỏ, nhấn vào máy tính mini mã hóa
_Làm ơn…
Hyung sắp nhấn nút cuối cùng, nhưng nó đã quay phắt sang nhìn cậu và Hyung, đe dọa
_Các người sẽ chết ở dưới này
Giọt mồ hôi xuất hiện trên mặt Hyung
Hậu đỏ lóe sáng lên
“Phụp”
Tất cả điện đều bị tắt ngấm
Kể cả những cái thùng chứa truyền khí đông lạnh sang các sinh vật bên trong cũng ngưng lại
Những cánh cửa lúc đầu Hậu đỏ đóng lại đã được mở ra, nước từ phòng thí nghiệm tràn ra ngoài, cửa thang máy, phòng làm việc đều được mở ra
Có những bóng người bước chậm rãi ra từ những cánh cửa đó, hình ảnh được hắt lên những bức tường thép trong suốt trong Tổ ong
_Luồng điện đó sẽ đóng nó lại trong 30s, sau đó, nó sẽ tự khởi động – Hyung rút con chip lớn từ trong Hậu đỏ ra
_Sao lâu thế? - Jokwon thắc mắc
Bora lấy con dao bỏ túi ra nghịch, đưa tay lên xem giờ “1:27’45s”
“Cạch” – tiếng gì đó phát ra khiến Jokwon, Bora, Taec chú ý
Nhét lại con dao vào túi, Bora rút súng ra
_Tôi bắt đầu lo đây – gạt cần súng lên, Bora đi về phía phát ra tiếng động ban nãy
Đi ngang qua những thùng chứa, đưa súng lên mắt, Bora quan sát xung quanh
“Cộp”
Phía tay trái của Bora phát ra tiếng động, quay phắt sang hướng đó, cô tiến đến, bước qua những cái ống truyền khí đông lạnh vào thùng chứa
“Cộp”
Một cái lon thép (giống như bình đựng gas) rơi lăn lóc trên nền, Bora ngoặt sang hướng đó, đi đến thì thấy một người phụ nữ mặc áo Blouse trắng đang dựa vào tường
_Jokwon, thêm một người nữa sống sót – quay về hướng của Jokwon, Bora nói to
_Cô không sao chứ? Chúng tôi đến để giúp – Bora đỡ lấy người phụ nữ đó khi cô ta ngã xuống
_Hình như cô đang bị… - Bora nâng mặt cô ta lên thì lập tức cô ta cắn lấy ngón tay của cô
Bora đẩy cô ta ra thì lại bị đè xuống
_Buông ra, buông ra!
Hai người lăn qua lăn lại vật lộn, khiến chìa khóa của người phụ nữ kia rơi xuống nền đất
Lúc đó, Jokwon đã chạy đến gần họ
_Jokwon, gỡ cô ta ra trước khi tôi đạp cô ta
Jokwon cúi xuống, nắm lấy áo cô ta và kéo mạnh về phía sau khiến người phụ nữ té nhào
_Cô có sao không? – Jokwon kéo Bora đứng lên
_Cô ta cắn tôi, xơi một miếng ngay đây – Bora đưa tay lên cho Jokwon vết cắn nơi giữa hai ngón cái và ngón trỏ
“Cạch” – Jokwon gạt cần súng, chĩa về phía người phụ nữ kia
_Nằm xuống!
Người phụ nữ đó lết dưới mặt đất, khuôn mặt xanh xao, máu từ miệng chảy ra, trên người có vài vết ghẻ lở
_Tôi nói rồi! nằm xuống!
_Cô ta điên rồi
Người phụ nữ đứng dậy
_Bước đến gần là tôi bắn – Jokwon đe dọa nhưng có vẻ như lời nói của anh không hiệu nghiệm khi cô ta cứ lết cái chân gãy tiến về phía của anh
_Tôi cảnh báo rồi đấy! Chết tiệt – Jokwon chĩa súng xuống, bắn vào chân cô ta
“Đoàng”
Cô ta không hề hấn gì cả, con mắt màu đen không có tròng ngước lên nhìn Jokwon
“Grr”
“Đoàng” – Jokwon bắn vào chân bên kia của cô ta
Cô ta vẫn tiếp tục đưa con mắt không hồn nhìn về phía Jokwon
“Đoàng, đoàng, đoàng”
“Tạch tạch tạch tạch” – Bora cầm khẩu súng cảu mình lên bắn liên tục vào người phụ nữ đó khiến cô ta bay ra xa, rơi người xuống bức tường bên kia
_Tôi bắn cô ta 5 lần… sao … cô ta còn đứng được? – Jokwon chau mày
_Bây giờ thì đâu còn đứng nữa - Bora
Taec đi lại gần Bora, cả cậu, cô, anh ta và Hyung cũng chạy đến
_Sao bắn lung tung vậy? – Hyung hỏi Bora
_Còn người sống sót
_Rồi cô bắn người ta?
_Cô ta bị điên, cô ta cắn tôi – Bora lấy một miếng vải băng vết thương lại
Taec nhìn xâu chìa khóa dưới sàn nhà mà khi nãy cô gái kia đã làm rơi
_Cô ta đâu rồi?
_Cô ta biến mất rồi – Jokwon nhìn về nơi mà khi nãy người phụ nữ bị rơi ra xa, rồi quay lại nói
_Vớ vẩn – Bora tiến lại gần
_Cô ta ngã xuống ngay đây nhưng biến mất rồi – Jokwon chỉ về phía đó
_Nhìn này… máu… nhưng không nhiều – cậu cúi xuống
_Hình như là máu đông – cô ngồi xuống bên cạnh
_Ừ – cậu gật đầu
_Không thể thế được – Taec lắc đầu, trong khi tay thì với lấy xâu chìa khóa
_Tại sao không? – cậu hỏi và đứng lên
_Vì máu chỉ đông khi ta chết
_Bây giờ đi được chưa? – anh ta hỏi
_Chúng ta sẽ không đi đâu hết cho đến khi các anh em kia trở về – Bora gạt cần súng
Cậu, anh ta, Hyung và cô thở dài
_Không còn ai nữa đâu
_Anh nói cái quái gì thế Hyung? – Bora tiến lại định đánh Hyung
_Khoan, im lặng – Hyung cản Bora lại khi nghe tiếng động lạ
“Keng”
“Kéttttt”
Một người với đôi chân bị trẹo nơi mắt cá, cầm một cây búa tiến lại gần họ
Và ngay sau đó, nhiều người nữa cũng bước đến từ mọi phía
Người đàn ông cầm cây búa ngước mặt lên nhìn họ với bộ mặt bị dị dạng, những người khác thì bị mất khuôn mặt, chỉ còn các cơ
_Đừng lại gần, họ còn ở sau ta nữa – anh ta nói to
_Chúa ơi – Hyung giơ súng lên cao
_Họ ở khắp nơi – Taec nói trong khi tra chìa vào chiếc còng của mình
_Họ ở xung quanh ta – cô sợ hãi
“Gràoo”
Người phụ nữ ban nãy lao đến Bora, may thay, cô đã giữ lại được và bẻ ngoặt cổ cô ta, người phụ nữ chết tại chỗ
Bora đưa súng lên, bắn vào người họ, cả Hyung, Jokwon cũng bắn khi họ xuất hiện từ mọi phía, càng ngày càng nhiều hơn
“Đoàng đoàng đoàng đoàng”
Nhưng những người đó vẫn đứng dậy, tiến về phía họ
Hyung bắn liên tục vào một người đàn ông, nhưng ông ta vẫn đứng vững và chậm rãi tiến về phía anh
_Tại sao… họ không chết? – cậu nói to
“Đoàng đoàng”
Họ bắn phải chững bình chứa, khiến những không khí làm lạnh bên trong có khí nitơ tràn ra ngoài
_Coi chừng bình chứa! – cô hét lên
Nhưng vô ích, mọi người bắn liên tục về phía những thây ma kia nhưng họ không chết, họ chỉ là đơn giản ngã xuống, và rồi lại đứng lên
_Đi thôi – Hyung ra lệnh
_Nhanh lên – Bora
_Khoan – cậu ngăn lại
_Cứ đi đi, nhanh lên – Hyung đẩy cậu đi
_Nhanh lên – cậu kéo theo Taec, người đang cố gỡ cái còng
“Shhhh”
“Bomm”
Những bình chứa phát nổ, làm cho mọi người té nhào
Cậu ngã xuống, kí ức ùa về
_Tôi có thể giúp cô lấy vi khuẩn, tôi có mã an ninh, sơ đồ, chi tiết – cậu nhìn thấy mình đang ở trong một nghĩa trang và nói chuyện với một cô gái
Trở về thực tại, Taec lồm cồm bò đến bên xâu chìa khóa
Hyung và Jokwon vẫn bắn về phía những thây ma
Xâu chìa khóa bị rơi vào cái lỗ, một thây ma đi về phía Taec
End chap 4
Chap 5:
_Chết tiệt – Taec cố với lấy xâu chìa khóa, chui vào trong cái hố đó
Hyung, Jokwon và Bora nhảy lên một bậc thềm
_Những người kia đâu? – Hyung nhìn xung quanh
_Cứ đi đi – Jokwon hất mặt về phía thang máy, nơi anh ta đang đứng đó
_Chờ cái gì vậy? – Hyung chạy đến, hỏi
_Tôi không biết mật mã an toàn
_Nhanh lên, nhanh lên… chết tiệt – Hyung đập mạnh vào những phím bấm
Taec lấy được xâu chìa khóa, đạp mạnh vào mặt tên thây ma đang bốc cháy trước mặt để hắn lui khỏi cái hốc cho anh đi ra, nhưng lửa từ tên thây ma đó bén vào ống quần của anh, dập tắt ngọn lửa, anh định chui ra khỏi hốc ngưng thây ma từ tứ phía vây quanh xung quanh chỗ của anh
“Bộp”
Cậu kéo Taec ra khỏi chỗ đó
_Nhanh lên – cậu kéo Taec và cô chạy đến phía thang máy
_Sao lâu vậy? – Jokwon hỏi Hyung
_Tôi đang cố đây
_Nhanh lên, mã là gì? – Jokwon chạy về phía Hyung
_Tôi hết đạn rồi – Bora la to
_0-4-3-2… không 5 – Hyung rút súng, bắn những thây ma cho Jokwon nhập mã
_Sao?
_0-4-3-2
Anh ta đi về phía Hyung, hét to
_Mã là gì?
_0-4-0-3-1-9-6-5
_Được chưa? – anh ta lại đi về phía Jokwon
_Dễ như chơi, thấy chưa? – Jokwon cười, quay về phía anh ta
Thang máy mở ra, một đàn thây ma kéo Jokwon vào
_Chết tiệt
_Jokwon, không! – Bora chạy đến
_Nắm tay tôi đi, nhanh lên – Bora đưa tay vào bên trong thang máy, mặc kệ những thây ma đang cắn vào tay của mình
Jokwon nắm lấy tay của Bora
_Đừng buông ra
_Không…
_Jokwon!
_Bora!
Hyung chạy đến, kéo Bora chạy ra khỏi đó
Lũ thây ma nhấn chìm Jokwon và thay phiên nhau cắn xé anh
“Keng, keng”
Ở một cái thùng chứa, sinh vật bên trong nó đã bị rã đông và đang đập bức tường thép của thùng chứa để thoát ra ngoài
“Cạch”
Bức tường thép rơi ra, một con vật không ra hình dáng nhảy ra khỏi đó
Mọi người đang tìm kiếm lối ra của Tổ ong, họ đi xung quanh trong tầng hầm , câu và cô đi mãi, cho đến khi… hai người bị lạc họ
Mọi người đã vào lại căn phòng chứa Hậu đỏ
_Các xác chết đâu rồi? Họ đã đi đâu? Chết tiệt… - Hyung đập mạnh lên bàn vi tính
_Dù là gì đi nữa, họ cũng quá đông – Bora đóng cánh cửa thang máy lại
_Họ là gì à? Thấy quá rõ rồi đó, áo bảo hộ… huy hiệu, họ là nhân viên ở đây – Taec lớn tiếng chỉ tay về phía thang máy
_Những người làm việc ở đây đã chết – Bora
_Chết mà vẫn đi ngời ngời như thế đấy – anh ta gật đầu
_Họ từ đâu ra? Sao lúc vào chúng ta không thấy? – Hyung tức giận
_Khi tắt điện, ta đã mở cửa và thả họ ra – Bora lấy cây súng hết đạn ra khỏi người mình, quăng mạnh nó xuống đất
_Ta không lên trên được nữa đâu – Hyung lắc đầu
_Tôi còn một băng đạn trong súng lục và một băng dự phòng – Bora lấy súng ra kiểm tra
“Cốp, cốp, keng”
Những thây ma đập mạnh vào thang máy, tìm cách để vào bên trong
______________________________
Cậu và cô đi vào một căn phòng thí nghiệm, nơi có những cái lồng sắt bị thủng lỗ, trên những vết thủng có vài miếng da bị dính lên đó
Cậu nhìn xung quanh rồi dẫn cô thẳng, trước mặt hai người là 1 căn phòng có cửa kính
“Cạch”
Giật mình, hai người quay lại nhìn
Cậu nhìn chăm chăm về phía phát ra tiếng động
Một con chó người dính đầy máu, nhe răng nanh ra, gầm gừ với họ
Cậu và cô chạy đi, con chó ma đuổi theo, vào căn phòng có cửa kính, đóng nó lại, cậu nhốt con chó ma ở bên ngoài
_Vừa quay lại, một người đàn ông mặt đầy máu đã túm lấy cậu, đè vào cánh cửa thép, cậu đánh liên tục khiến ông ta phải lùi lại, nhưng như thế vẫn chưa hạ gục được, ông ta lại đi đến, cậu nhảy lên khỏi mặt đất, đá vào mặt thây ma khiến nó lùi ra xa, cô đạp vào bụng làm nó ngã xuống những ống thí nghiệm có chứa chất lỏng trong đó
Kí ức lại ùa về trong đầu cậu
_Hai người là nhân viên an ninh, nhân viên an ninh bố trí ở đây để bảo vệ lối vào
Còn cô
Vừa có 1 phần kí ức xẹt ngang qua đầu cô, cậu và cô từng là…
Dòng suy nghĩ của cô bị ngắt ngang khi thấy cậu tiến về phía thây ma đang nằm đó
Chầm chậm, cậu cúi xuống, nhìn vào cây súng trong túi của thây ma, cậu rút nó ra
“Xoảng”
Con chó ma từ bên ngoài tông vỡ cửa kính, nhảy vào bên trong, cậu đứng dậy, kéo theo cô ra bên ngoài, đóng cánh cửa thép lại
Cứ nghĩ đã thoát được, nhưng khi vừa quay lại cô và cậu lại thấy them nhiều con chó ma đang đứng trước mặt, cô nép vào người cậu
Những con chó ma đó phóng đến, cậu giơ cao súng
“Đoàng đoàng đoàng đoàng… ”
Những viên đạn bắn nát sọ những con chó ma đó
Vỏ đạn rơi xuống, cậu hết đạn, con chó ma bên trong đã leo ra được bên ngoài, hốt hoảng, cậu kéo cô chạy đi
Cậu đạp lên một cái ghế, nhảy lên tường, cô cũng làm theo tương tự, họ đi trên tường, khi con chó ma bay đến, họ song cước đá thẳng vào đầu nó, rơi vào cửa kính, vỡ choang
“Mình… vừa làm gì vậy?”
Họ không tin vào sức mạnh của mình, nhưng họ không có thời gian để nghĩ, lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ, họ chạy đi kiếm đường thoát ra khỏi nơi đó
Taec đi ngang qua văn phòng làm việc, tiến đến một cái bàn, anh tìm kiếm gì đó
Taec đi đến một cái một cái bàn khác, anh cầm lên một tấm thẻ nhân viên, có hình của một cô gái
Taec lục tìm trong hộc tủ, anh nhìn quanh canh chừng
“Bộp”
Từ sau cửa kính trước mặt, một thây ma đập mặt vào cửa kính, khiến anh giật mình, lùi về sau, thây ma đập vào cửa kính như muốn ăn sống anh, nhưng có lẽ nó biết nó không thể vượt qua cửa kính đó, nó ngưng đập, lùi lại
Taec ngồi xuống, lấy những hồ sơ có trên bàn để tìm kiếm một thứ gì đó
Từ đằng sau, một người đi về phía Taec
Taec quay lại, nhìn cô ta, anh đứng dậy
_Lee Ra?
Cô gái đưa tay lên chạm vào mặt anh
“Grào”
Cô ta đè anh xuống chiếc bàn, anh cố gắng chống đỡ
“Bốp”
Thây ma gục xuống, cậu đã dùng 1 quả cầu gần đó đập mạnh vào đầu nó
Cậu nhìn nó, một cái gì đó xẹt ngang qua đầu cậu
_Tôi có thể giúp cô lấy vi khuẩn, tôi có mã an ninh, hồ sơ, chi tiết – cậu nói với cô gái trước mặt mình
_Nhưng?
_Nhưng sẽ phải có một giá…
_Cứ nói
Taec ôm lấy cô gái, bật khóc
_Cô ta là ai? – cậu cúi xuống hỏi
_Em gái tôi
Cậu đứng dậy, quay mặt đi
_Những tập đoàn như SM nghĩ họ ở ngoài vòng luật pháp… nhưng không đúng đâu… có hàng trăm ngàn người như chúng tôi cũng nghĩ như vậy trên toàn thế giới, một số trong chúng tôi cung cấp thông tin… người khác thì giúp đỡ, một số khác hành động trực tiếp
_Như anh?
_Nếu bạn bè cô kĩ hơn một chút, họ đã có thể biết lí lịch giả của tôi, nếu thế thì toàn bộ hệ thống báo động bật lên, Quantico, An ninh quốc gia… đủ thứ, sẽ chẳng còn cách nào tôi xâm nhập vào Tổ ong nữa
_Nên anh đã cử em anh? – cô nhìn Taec
_Chúng tôi cần một thứ gì đó cụ thể, bất cứ thứ gì để tố cáo SM lên báo chí, bằng chứng về công trình nghiên cứu ở dưới này
_Nghiên cứu gì?
_Loại bất hợp pháp, công nghệ gen, vi khuẩn, em tôi định mang ra một mẫu vi khuẩn họ đang nghiên cứu
_Cô ấy định mang ra cách nào?
_Cô ấy có liên lạc bên trong Tổ ong… một người không rõ là ai, họ có mã an ninh, khóa an toàn… đủ thứ cô ấy cần
_Vậy tại sao cô ấy không làm?
_Có khi cô ấy đã tin lầm người, có khi họ đã gài cô ấy, và giữ vi khuẩn cho riêng mình?
Các cô có biết vi khuẩn T này ra thị trường sẽ đáng giá bao nhiêu không?
_Đủ đổi lấy những công việc trong đây sao? – cậu và cô ngạc nhiên
_Ừ, đối với ai đó
Tại phòng điều khiển, máy tính cảm nhận được ba thân nhiệt chạy vào, đẩy cánh cửa ra
Bora giơ súng về phía đó, lên đạn
End chap 5
Chap 6:
_Đừng bắn
_Đóng cửa lại, họ ở ngay sau chúng tôi
Cậu, cô, Taec và anh ta cố gắng đóng cánh cửa lại, một thây ma đã đưa tay qua được cánh cửa, giữ lấy tay anh ta
_Buông ra, buông ra!!
_Ngừng lại
Đẩy thây ma ra khỏi cánh cửa, họ đóng nó lại
_Chết tiệt thật – anh ta xoa xoa cánh tay mình
_Có sao không? – Bora hỏi
_Không sao
_Còn cửa này? – cậu tiến về phía thang máy
_Họ cũng chờ ở đó nữa
_Còn lối này? – cậu nhìn về căn phòng chứa Hậu đỏ
_Đường cùng, không lối ra nào từ phòng Hậu đỏ – Hyung lắc đầu
_Vậy phải chờ thôi - Taec
_Không thấy các anh trở lên, họ sẽ cho thêm người xuống, đúng không? – anh ta hỏi
_. . . .
_Sao vậy?
_Ta không có nhiều thì giờ – Hyung
_Những cánh cửa trời đánh ban nãy mà ta đã đi qua từ biệt khu bên trên, chúng sẽ đóng luôn trong vòng một giờ, nếu đến lúc đó mà chưa ra thì sẽ không bao giờ ra được nữa – Bora
_Cô nói sao? Họ đâu thể chon sống ta dưới này?
_Giữ kín chuyện này là phượng pháp bảo mật duy nhất họ có, để ngăn ngừa lây lan – Bora nhìn vào đôi tay vẫn chảy máu không ngừng của cô
_Bây giờ kẹt ở đây rồi cô mới nói à? – Taec
_Kẹt 2000m dưới lòng đất?
_Phải tìm lối ra khỏi đây – cậu đi đến cái balo, cầm chiếc máy lên, đi về phía phòng Hậu đỏ, cô hiểu ý, đi theo cậu
_Cô làm gì vậy? Cô đi đâu vậy? – Bora nhìn theo cậu
_Tôi khởi động nó lại
_Không hay đâu – Hyung đi theo cậu
_Nó sẽ biết lối ra – cô nói với Hyung
Đặt balo xuống, cậu lấy chiếc máy ra
_Con quỷ cái đó giết cả đội tôi – Bora
_Con quỷ cái đó có thể là lối thoát duy nhất của ta – cậu đặt chiếc máy vào Hậu đỏ
_Xét cho đến giờ, nó cũng sẽ bằng lòng giúp ta thôi, hệ thống cắt điện anh nói ban nãy… - cô giúp cậu lắp máy vào
_Khống chế được không? – cậu hỏi
_Được
_Vậy làm đi – cậu nhấn mã số cho chiếc máy
_Được rồi, hệ thống cắt đã ngưng, lần này nếu tôi bật, nó sẽ không tự động đóng được, nó sẽ tự cháy – Hyung nhấn vào vi tính mini
“Xẹt”
Ảnh ảo của Hậu đỏ xuất hiện, những người đằng sau lập tức lui ra
_Hyung?
_Lượng điện nạp vào chắc làm hỏng gì rồi
_Quí vị đây rồi, mọi việc hơi rối tung, đúng không? – Hậu đỏ nói giọng chế giễu
_Đưa tua vít đây, tôi cho nó biết tay – Bora tức giận
_Tôi đã báo trước, đúng không?
_Dưới này đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Bora hỏi Hyung
_Nghiên cứu và phát triển – Hậu đỏ
_Còn vi khuẩn T? – Taec
_Vi khuẩn T là một phát minh y học quan trọng, dù rằng nó cũng có những ứng dụng quân sự hết sức có lời
_Còn cái gì ngoài kia? – Hyung chỉ về phía thang máy
_Ngay cả trong cái chết, cơ thể vẫn hoạt động, tóc và móng vẫn tiếp tục mọc, các tế bào mới sản sinh và chính bộ não vẫn giữ một ít năng lượng phải nhiều tháng sau mới chết, vi khuẩn T thúc đẩy sự phát triển cả của tế bào và của năng lượng đó, nói một cách đơn giản, nó hồi sinh cơ thể…
_Nó làm người chết sống dậy? – cậu hỏi
_Không hoàn toàn, họ chỉ còn những chức năng cơ động đơn giản nhất, có khi cũng còn một chút trí nhớ, hoàn toàn không chút trí khôn nào, họ có những nhu cầu căn bản nhất, những đòi hỏi sơ đẳng
_Là? – Hyung
_Nhu cầu ăn
_Giết họ bằng cách nào? – Bora
_Bẻ gãy phần trên cột sống hay gây chấn thương não trầm trọng là những phương pháp hữu hiệu nhất
_Tức là bắn vào đầu họ?
_Tại sao phải giết mọi người dưới này? – Taec chau mày
_Vi khuẩn T đã đi vào hệ thống điều hòa không khí và sự lây lan đã không thể ngăn chặn được, vi khuẩn này thuộc loại protein, chuyển từ thể lỏng sang thể khí và có thể lây lan bằng đường máu, tùy vào môi trường của nó, rất khó mà diệt được, tôi không thể cho nó ra khỏi Tổ ong nên… tôi đã có biện pháp
_Biện pháp?
_Anh phải hiểu những người đã bị lây nhiễm, tôi không thể để họ ra khỏi đây
_Bọn tôi đâu có bị lây nhiễm gì?
_Chỉ cần bị cắn, bị cào… là đủ để trở thành một trong số họ, hệ thống của tôi cho thấy hệ điều hành đã bị ngưng hoạt động
_Tại sao vậy?
_Bảo hiểm, bọn tao phải ra khỏi đây, nếu không giúp, bọn tao sẽ cho mày cháy, hiểu chưa – cậu trả lời thay cho Hậu đỏ và đe dọa nó
“Cạch”
Cậu và Bora mở nắp tầng hầm
_Xin mời – Bora
Hyung, Bora đi trước quan sát xung quanh
_Đây là đâu? – anh ta đi theo
_Đường hầm, nằm bên dưới Tổ ong để dẫn nước, ga và dây điện
Họ quẹo trái, đi vào trong một cái cống
_Ta đã đi qua đây rồi
_Cứ đi đi
_Ta đang đi vòng vòng - Bora
_Đây là đường đi Hậu đỏ đã cho - Hyung
_Sao cứ nghe lời nó? – anh ta khó chịu
_Thôi đủ rồi, chỉ còn cách đi tiếp vì lũ quỷ đó ngay sau lưng, hiểu không? – cô ấn anh ta 1 cái lưới
Vừa buông anh tar a, những cánh tay từ đằng sau cái lưới giữ chặt lấy anh ta
Những người khác kéo anh ta ra
_Lưới đó không chắc đâu
_Đi thôi – cậu quay lưng thì thấy một tên thây ma đứng trước mặt, cậu đưa chân lên đá hắn ra xa
Cái lưới đã bị sút khỏi cống, những người kia cố gắng đẩy cái lưới ngược lại, không cho các thây ma tràn ra ngoài
_Chúa ơi, làm sao…
_Chúng nó đông quá
“Bốp”
Cô đưa cùi chỏ lên mặt một tên thây ma
_Chúa ơi, chết tiệt thật
Cậu đu lên một thanh chắn, dùng chân móc vào đầu tên thây ma, bẻ ngoặt ra sau
Nhảy xuống, càng nhiều tên thây ma tiến về phía cậu
Cậu kéo tay cô đi về phía mọi người
_Lên trên ống nước – cậu chỉ tay lên trên đầu, nơi có những cái ống ở trên đó
_Mọi người, nhanh lên
_Nhanh! Có lối đi lên
_Coi chừng, giữ họ lại – Bora rút súng bắn vào đầu vài tên thây ma
“Rắc”
Cậu bẻ cổ vài tên, quăng xuống đất
Anh ta trèo lên ống nước, đưa tay xuống kéo cô lên
_Hey, đừng đánh nữa, lại đây nhanh lên, họ quá đông – cô hét xuống với cậu
Cậu quay lại nhìn Bora
_Đi đi, tôi lo được
Anh ta và cô kéo Taec lên, đến lượt Hyung thì
_Aaaa - anh bị thây ma cắn vào bắp chân
Bora bắn vào đầu tên thây ma đó để anh có thể trèo lên thì chính cô bên dưới lại bị những thây ma khác cắn vào vết thương cũ, làm rơi khẩu súng của cô
Đạp tên đó ra, cô cúi xuống lượm súng, đứng lên thì
Trước mặt cô là Jokwon, hiện giờ anh đã thành thây ma
Cô ngưng bắn, hạ súng xuống
“Grào” Jokwon cắn vào vai Bora
Bora đẩy Jokwon ra, chĩa súng vào đầu anh ta
“Đoàng”
End chap 6
Chap 7:
_Bora? Bora! – cậu gọi Bora
_Gì?
_Cái vết thương đó cô phải làm gì đi chứ
_Tôi không sao – miệng nói thế nhưng Bora đang nắm chặt bàn tay liên tục chảy máu của mình
Cậu đặt tay lên vai Bora
_Đã bảo là tôi không sao – Bora gạt tay cậu ra
Máu chảy xuống, nơi của lũ thây ma đang đứng bên dưới chực chờ đợi khi ai đó rơi xuống, chúng sẽ xé xác người đó ngay
_Chúng bây thích, đúng không? Thích vị máu đó, phải không? – bóp mạnh bàn tay, Bora khiến máu chảy xuống nhiều hơn
Anh ta và Taec nhìn xuống, lũ thây ma vẫn ở đó, đưa những cánh tay đầy máu về phía họ
_Hậu đỏ nói đúng, chúng ta sẽ chết dưới này – Hyung ngước mặt lên
_Không, ta sẽ thoát, tất cả chúng ta – cô lắc đầu
Bọn họ bò trên những cái ống, lần theo đó để tìm đường thoát, bọn thây ma bên dưới cũng di chuyển theo họ
Đến khi họ chui qua một cái lưới, những cái ống chia ra làm 3 ngã
Bọn họ đứng lên, bám vào sợi cáp trên ống để đi, Taec đạp vào cái lưới trước mặt, để họ có thể chui qua
Các thây ma cứ đập tay vào thành ống, khiến nó lung lay, cậu đang đi thì những đinh ốc để cố định các cái ống bị bung ra
Cậu quay lại, nhìn Hyung
_JunHyung, anh có sao không?
Hyung lắc đầu, bám vào dây cáp
“Cạch”
Chiếc đinh ốc rơi ra hẳn, phần đuôi của cái ống rơi xuống, chạm đất
_Aaaaa – Hyung la lên khi những thây ma kéo anh xuống
_Chúa ơi – Taec quay lại
“Rắc”
Những sợi dây điện bên trong bị đứt, rơi xuống đất hất vang cậu qua bên của họ, Taec giữ chặt lấy tay cậu, kéo lên
Còn Hyung thì rơi xuống chỗ của bọn thây ma
_Khoan – cô la lên
_Giúp anh ấy đi – cậu nhìn xuống chỗ của Hyung
_Không được – Bora lắc đầu
_Còn chờ gì nữa? Bắn chúng đi
_Tôi không thấy gì cả
Một tên thây ma đè Hyung xuống cái ống ở bên kia
“Đoàng”
Cậu giật súng từ tay Bora, bắn vào đầu tên thây ma đó
_JunHyung, leo lên đi
_Lên đó ngay
_Gần được rồi, đi tiếp đi
_Cố lên, cố lên
_Anh làm được mà
Hyung bị thây ma kéo chân xuống, anh đạp vào mặt nó, leo lên bên kia
_Được rồi Hyung, cứ ở đó
_Chờ đó, bọn tôi đến đó với anh ngay – cậu nói với Hyung
_Cắt dây này, ném cho anh ta, rồi chúng ta sẽ qua đó với anh ta – cậu chỉ vào sợi dây cáp
Hyung rút súng lục ra, bỏ đạn lên tay, chỉ còn có 5 viên, lấy một viên , anh ném vào đầu tên thây ma bên dưới
_Hên đấy, tất cả đi đi – Hyung nói giọng run run
_Chúng tôi không bỏ anh đâu Hyung – họ lắc đầu
_Cứ đi đi
_Không
_Đâu thể giết hết bọn họ… tôi không đi đâu cả, cứ đi đi, đi ngay đi… làm ơn… đi ngay đi
Taec kéo Bora đứng dậy, những người khác đã đi, còn lại cậu và cô
_Đi đi – Hyung hét lên
Cô quay mặt vào lưng cậu, nức nở
Cậu đứng dậy, dẫn cô đi
Hyung nhìn họ đi mất rồi quay xuống đám thây ma, một tên đang cố gắng trèo lên chỗ của anh, lên đạn, anh bỏ súng vào miệng mình
“Đoàng”
Nghe thấy tiếng súng, chân mày cậu khẽ nhăn lại, cậu buồn vì lại mất them một người
Hyung bắn vào đầu tên thây ma, anh cầm khẩu súng quăng mạnh xuống bên dưới
_Chúng mày phải làm việc mới có ăn, anh lết vào cái lỗ sau lưng, bò vào đó
“Cạch”
Cậu nắm lấy cái lưới, mở nó ra, chầm chậm đẩy nó ra sau, cậu đứng dậy, bước ra khỏi đó
_Nhanh lên
Cậu, anh ta và cô đi phía trước
Taec kéo Bora đứng dậy
_Đưa tay đây, quàng qua vai tôi
Đi được vài bước, Bora nôn mửa ra sàn
_Cô không sao chứ?
_Tôi không sao, đi đi
Sinh vật bị biến dạng kia đã đi xuống tầng hầm, bò trên tường, đi theo những vết máu
Đi qua một cánh cửa, cậu chĩa súng về phía trước, khi thấy an toàn, cậu hất đầu ra hiệu cho mọi người đi theo
_Khi tôi ra khỏi đây… chắc phải quậy một bữa – Bora cười nhếch môi, khuọn mặt nhợt nhạt
_Ừ, nhớ tắm rửa trước – anh ta gật đầu, giúp Taec đỡ Bora đi về phía trước
Cậu dừng lại
_Này, khoan đã
_Cô có sao không?
Cậu đừng lại trước những căn phòng thí nghiệm, nhớ ra cái gì đó
Cậu thấy lúc trước những con người mặc đồ bảo hộ, những nhân viên văn phòng
Có một phòng thí nghiệm, trong đó có chứa những ống dung dịch màu xanh lam và xanh lục, những dung dịch màu xanh lam được tiêm vào những con vật
_Xanh lơ là vi khuẩn… xanh lá là kháng khuẩn
Taec để anh ta giữ lấy Bora, đi lại gần cậu, cậu quay lại thì thấy cô và Taec đứng trước mặt mình
_Có chất giải
_Cô nói gì vậy? – Taec không hiểu cậu nói gì
_Có chất giải, quy trình có thể đảo ngược lại – cậu mỉm cười, quay qua Bora
_Có chất kháng khuẩn, cô sẽ không sao đâu – cậu chạy về phía phòng thí nghiệm
_Tôi đang lo bắt đầu lo đấy – Bora nhếch môi
Anh ta cười dẫn Bora đi theo cậu
Trong phòng thí nghiệm, nó ngập nước, gần đến đầu gối của cậu
_Họ cất vi khuẩn T ở đây – cô nhìn xung quanh, tìm kiếm
_Sao cô biết? – Taec hỏi
_Vì bọn tôi đã định lấy cắp nó – cậu quay lại, nhìn Taec
_Bọn tôi là người đã lien lạc với em anh
_Các cô phản em tôi?
_Tôi không biết – cậu lắc đầu
_Các cô gây ra những chuyện này?
_Tôi không nhớ – cô cũng lắc đầu
Cậu định bước xuống cái nơi đầy nước kia thì Taec đã giữ tay cậu lại
_Nói thật đi
_Tôi không nhớ đâu là sự thật – cậu hất tay Taec ra, cùng với cô bước xuống đó
Lúc đó, anh ta cùng với Bora bước vào
Cậu mở cánh cửa, nơi có những vật điều khiển, tìm kiếm chất kháng khuẩn
Anh ta đi về phía cậu
_Tôi không hiểu – cậu đập mạnh lên bàn
_Đâu mất rồi? – cô đi ra khỏi căn phòng đó
_Nó không còn đây nữa – cậu thở dài
_Tôi không… tôi không chịu nổi nữa
Cậu và cô bước lại gần Bora
Anh ta đi xung quanh, cậu nhìn anh ta, nhớ lại những gì đã xảy ra
_Tôi có thể giúp cô lấy vi khuẩn… tôi có mã an ninh, sơ đồ, chi tiết – anh ta đã theo dõi cậu, cô và Lee Ra, anh ta lấy một máy ghi âm, đưa về phía của họ
_Nhưng phải có một giá…
_Cứ nói
_Phải đảm bảo là triệt tập doàn này đến cùng
Cậu và cô bước đi về phía tòa nhà
Lee Ra đi ra khỏi nơi đó, anh ta hạ máy ghi âm từ xa xuống
Chính anh ta đã dụ dỗ cậu lên giường
Chính anh ta là người đã viết chữ lên tờ giấy
Anh ta chính là người đã lấy trộm những cái ống dung dịch
_EunHyuk? – cậu nhìn anh ta
Hyuk đã quăng một lọ vi khuẩn vào cạnh bàn khiến nó vỡ ra, trong khi chạy ra khỏi đó, anh ta đã tông phải một người, làm café đổ lên áo người đó
_Cảm ơn nhé! – người đó nhìn Hyuk
Hyuk đã ra khỏi Tổ ong trước khi nó đóng cửa
_EunHyuk?
Hyuk quay lại nhìn cậu, nét mặt cậu lo lắng, bàng hoàng
Cậu và Hyuk nhìn cây súng để trên bàn, cậu chạy đến, nhưng Hyuk đã nhanh tay lấy được nó trước khi cậu nhảy đến
“Click”
Hyuk lên đạn, chĩa súng vào đầu cậu, cậu đứng dậy, kéo cô ra sau lưng mình khi Hyuk lia cây súng từ cậu sang cô
Hyuk đưa cây súng từ phía cô sang Taec và từ Taec chĩa lại cậu
_Ta vẫn có thể ra khỏi đây, theo anh đi, ta có thể có tất cả những gì ta muốn, còn rất nhiều tiền chờ đợi ta, em chưa biết nhiều đến thế nào đâu – Hyuk nhìn cậu cười, nhưng cây súng vẫn giữ nguyên vị trí của nó
End chap 7
Chap 8:
_Anh nghĩ nhờ vậy mà những giấc mơ của tôi sẽ thành sự thật?
Taec nhảy đặt tay lên lan can, nhảy về phía Hyuk
_Làm ơn, tôi không muốn bắn anh, phải để dành đạn, lui lại - Hyuk đưa súng về phía Taec
Taec lui dần về phía sau
_Em không theo anh. Được, nhưng em không thể chỉ… phủi tay là xong, ta cùng làm việc cho một tập đoàn, em biết họ đã làm gì
_Tôi đã tìm cách ngăn chặn họ
_Hah, em thật sự tin rằng, những người như anh ta sẽ thay đổi được gì sao? – Hyuk nhìn về phía Taec
_Không, sẽ chẳng có gì thay đổi cả – Hyuk lắc đầu
_Chất kháng khuẩn… ở đâu? – Bora nhìn Hyuk
_Ở trên xe lửa, chỗ quí vị tìm thấy tôi, quí vị đứng cách nó không đầy 1m…
Dasom – thây ma từ bên dưới mặt nước trồi dậy từ sau lưng Hyuk, Taec nhìn thây ma, rồi nhìn Hyuk
_Suýt nữa thì tôi đã ra được, đâu ngờ Hậu đỏ cũng có hệ thống an toàn bên ngoài Tổ ong, em theo hay không?
Theo… hay bỏ?
Thây ma đứng dậy tiến về phía Hyuk
_Tôi không biết ta đã có gì với nhau, nhưng mọi việc đã kết thúc – cậu nhếch môi
“Phập”
Thây ma cắn vào cổ Hyuk
_Aaaa – Hyuk lấy súng bắn vào chân thây ma cho cô ta lùi lại, sau đó anh ta quay lại bắn vào đầu nó
Taec nhảy đến giữ người Hyuk, cậu và cô chạy đến cố giật súng của Hyuk
_Lui lại – Hyuk hét lên, chĩa súng vào đầu cậu
_Lui ra – Hyuk đe dọa, lui dần về phía cánh cửa
_Anh bắt đầu nhớ em rồi đấy – mỉm cười, Hyuk đóng cánh cửa lại
Taec đi lại cánh cửa, cố mở nó ra
_Chuyện đó là như thế nào? – cô nhíu mày nhìn cậu
_Yul không có thời gian để suy nghĩ – cậu lắc đầu
_Không có thời gian? Yul không hề yêu tôi, đúng không? – cô hét lên, giọng giận dữ, nước mắt đã rơi trên khuôn mặt của cô
_Sica nghe này – cậu giữ chặt vai cô lại
_Yul đã bị đánh thuốc, em phải hiểu cho Yul, được chứ? – Yul lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt thiên thần ấy
Gật đầu, cô ôm Yul
_Bạn trai cô đúng là khốn nạn thật – Bora nhếch mép
_Hắn đã bắn bể hệ thống, thật không ngờ hắn lại thoát được – Taec
Cậu cởi áo khoác của Hyuk ra, quăng mạnh xuống mặt nước
_Chắc là không đâu…
Taec, cậu, Bora và cô nhìn về phía cái máy tính gắn trên tường, là Hậu đỏ
_Tôi đã đùa hơi ác
Cậu đi về phía Hậu đỏ
Hyuk chạy xuống cầu thang, tiến về phía xe lửa, tay vịn chặt vào vết thương ở cổ
Hắn lấy cái balo, mở nó ra, lấy chiếc vali, nhấn mã số, chiếc vali tự động mở, mỉm cười, hắn lấy sợi dây nịt buộc vào cánh tay, đập đập vào tay cho gân nổi lên, hắn lấy cây súng tiêm có chất kháng khuẩn, định tiêm vào tay thì
“Keng, cộp, cộp”
Hyuk ngước mặt lên, sinh vật kì dị kia từ ống thông gió khổng lồ trên trần nhà bò xuống, thè chiếc lưỡi dài của nó ra
_Chúa ơi
Từ trên đầu Hyuk, sinh vật đó nhảy xuống
_______________________________
Từ chiếc máy tính trên tường, họ nhìn thấy sinh vật đó đang ăn thịt Hyuk, nó nhìn về phía camera, lè chiếc lưỡi dài ra
“Xẹt”
Chiếc camera mất sóng
_Cái quái gì vậy? – Taec
_Một trong những cuộc thử nghiệm ban đầu là tiêm thẳng vi khuẩn T vào cơ thể sống, nhưng kết quả không ổn định… bây giờ nó đã ăn được thịt tươi
Sinh vật kì dị đó đập mạnh vào tường, những cơ sống dài ra, to lớn hơn
_ Nó sẽ biến đổi, trở thành dai sức hơn, nhanh nhẹn hơn
_Tuyệt thật – Bora đập tay vào lan can
_Nếu mày biết có nó, sao không cho chúng tao biết? – Taec
_Nó để dành cho ta đó mà, phải không? – cậu nhếch môi
_Tôi không ngờ các vị có thể sống sót đến giờ này mà không bị lây nhiễm
_Sao mày không nói cho chúng tao biết về chất kháng khuẩn? – Bora
_Nhiễm khuẩn lâu thế này… thì không bảo đảm là hiệu nghiệm, nhưng vẫn còn cơ hội chứ… phải không?
_Tôi không tin vào cơ hội
Cầm lấy cây búa, Bora nhìn vào tấm kính
_Chết tiệt, kính an toàn – Bora khụy người xuống
Taec chạy đến cánh cửa, đập manh vào nó
Đưa tay lên nhìn đồng hồ “0:19,21”
_Bình tĩnh đi – Bora nói với Taec
_Phải có mã an toàn 4 số, tôi có thể cho mã an toàn, nhưng quí vị phải giúp tôi một việc
_Mày muốn gì? - cậu gằn giọng
_Một người đã bị lây nhiễm, tôi cần mạng sống cô ta để đổi lấy mã an toàn
_Chất kháng khuẩn ở ngay kia, nó ở ngay kia – giọng cậu tức giận
_Rất tiếc, tôi không thể liều lĩnh như vậy
_Nó nói đúng, chỉ còn cách đó, giết tôi đi – Bora thảy cây rìu về phía cậu
“Bộp”
Cậu chộp lấy nó, lắc đầu
_Nếu không ta sẽ chết dưới này
“Rầm”
Từ cửa kính bên kia, sinh vật đó đập mạnh vào cửa kính
_Cửa kính rất dày, nhưng cũng không giữ được lâu đâu – Hậu đỏ nhắc nhở
Quì xuống, cùi gằm mặt, Bora hét lên
_Làm đi
_Không
_Đứng lên đi – Taec
_Giết đi
_Bora, làm ơn đứng lên– cô kéo tay Bora
_Giết đi!!
“Rầm”
Sinh vật đập mạnh làm cửa kính bị nứt
_Không còn nhiều thì giờ nữa! Không còn cách nào đâu, giết cô ấy đi
Giết ngay đi, làm ngay đi – Hậu đỏ hối thúc cậu
_Tôi không làm được – cậu lắc đầu
_Làm ơn – Bora van xin
_Làm đi
_Giết tôi đi!!!!!!! – Bora hét lên
Giơ cao cây rìu lên, cậu đập vỡ Hậu đỏ
“Phụp”
Ánh đèn sáng lên rồi tắt ngấm
Nhìn về phía cửa kính, sinh vật đó đã đi đâu mất
“Cạch”
Cánh cửa mở ra
Cậu cầm cây rìu, nhìn về phía cánh cửa
Hyung mở cánh cửa, trên tay còn cầm máy tính mini
_Con quỷ cái không mở cửa nên tôi làm cho nó tiêu luôn
“Rầm”
Sinh vật đó lại đập mạnh vào cửa kính
_Đi thôi – Taec kéo tay Bora đứng dậy
“Choang”
Sinh vật đó tông thẳng vào cửa kính, vỡ tan
Cậu đóng cánh cửa lại trước khi sinh vật đó bắt được họ
“Rầm”
Nó găm móng lên cánh cửa
_Cái quái gì vậy? – Hyung giật mình
_Lại cả một chuyện dài… - Taec lắc đầu, kéo Bora chạy đi
End chap 8
Chap 9 :
Cậu và mọi người chạy về phía xe lửa
Cậu dừng lại, đứng trước cái xác của Hyuk
_Khởi động đi, tôi sẽ lấy vi khuẩn
Taec bế Bora đi vào toa xe lửa, cùng với Hyung và cô
Cậu đóng chiếc vali lại, nhìn xác Hyuk kế bên nó
Cúi xuống định lấy chiếc vali thì
“Grào”
Hyuk đưa cánh tay đầy máu về phía cậu khiến cậu giật mình thụt lùi lại
Hắn bò chậm chậm về phía cậu, nắm lấy chân của cậu, khuôn mặt cậu đanh lại, lạnh lùng
_Tôi bắt đầu nhớ anh rồi đó – nhếch môi, cậu đưa thẳng chiếc rìu lên, bổ thẳng chiếc rìu xuống
_Được rồi đây – Hyung cười, nhấn nút cho tàu lửa hoạt động
_Chúng ta đi thôi – Hyung quay xuống nói với mọi người
Tháo chiếc nhẫn ra, cậu quăng nó xuống bên cạnh bàn tay đeo nhẫn của Hyuk
“Xịch xịch xịch”
“Xẹt”
Bên dưới chiếc xe lửa vẫn xẹt điện do bánh xe quá gần đường ray
Cậu lấy súng tiêm, tiêm chất kháng khuẩn cho Bora
_Tôi thật không muốn trở thành… những thứ đó… đi ngất ngưởng mà không có linh hồn
_Không đâu – cô cười nhẹ
_Nếu có gì… các cô sẽ lo tiếp nhé?
_Sẽ không có ai chết đâu, đồng ý chứ? – cậu nâng mặt Bora lên
“Cạch”
Hyung cắn răng, để Taec tiêm chất kháng khuẩn vào tay mình
_Này – Bora đưa chiếc đồng hồ cho cậu
“0:7:59”
Bora gục xuống
_Bora?
_Bora?
Tiến lại Bora, mặt cậu buồn bã, cô rơi nước mắt, cầm cây súng lên, chĩa vào đầu Bora, tay cô run run
“Cạch”
Cô lên đạn
Bóp cò súng
“Bộp”
Bora chộp tay cô lại, ngước mặt lên khiến cô giật mình
_Tôi chưa chết mà
Mở to mắt, cậu và cô mừng rỡ
_Trả súng đây cho tôi – Bora cầm lấy cây súng, đặt nó lên nền
Cậu mỉm cười, tiến đến gần Bora
_Tôi có thể hôn cô đấy
_A hèm – cô hắng giọng
Taec cười
“Rầm”
Từ chỗ đứng của Taec, sinh vật từ bên ngoài dùng móng cào cánh cửa sắt, đâm phập vào cánh tay Taec
_Cái gì đằng sau đó vậy? – Hyung nói to
Cậu cầm súng lên, chía về phía đó
“Két” “Két” “Két”
Con vật đó liên tục dùng móng vào xung quanh xe lửa
Cậu nhìn xung quanh những chỗ mà con vật đó dùng móng găm vào
_Cho chạy nhanh lên – Taec hét lên
_Nhanh nữa là lật toa đó!
“Rầm”
Sinh vật đó đập nát cánh cửa kế bên Hyung, nó túm lấy anh, lôi ra ngoài
Taec vội đóng cánh cửa gần đó lại
Không có động tĩnh gì
Quay ra sau, cánh cửa ở đó đang mở
Chạy nhanh về phía đó, Taec đóng nó lại
“Rầm”
Có những vết to tướng in hằn lên cánh cửa đó, hất ngã Taec về phía sau
“Rầm”
Cánh cửa bị đập mạnh, văng vào bên trong đập vào đầu Taec, anh ngã xuống
Con vật kì dị đó bò vào, nhảy về phía Taec
“Đoàng”
Một viên đạn từ cây súng trên tay cậu găm vào đầu nó
“Đoàng đoàng đoàng”
Thêm nhiều phát đạn nữa cắm vào đầu nó, Taec chạy đến bên một đống cây sắt được buộc lại trong toa xe lửa
Nó phóng chiếc lưỡi của mình quấn lấy chân cậu, kéo lại, mất đà, cậu ngã xuống, làm rơi khẩu súng
Taec đẩy những cây sắt đó vào đầu nó, cậu hụp người xuống, cô dùng một thanh sắt, cắm phập cái lưỡi của nó xuống sàn
_Mở cửa – cô hét lên, giữ chặt lấy thanh sắt khi nó đang vùng vẫy, cố thoát ra
Taec quay lại định nhấn nút thì Bora ngay sau lưng, cô nghiêng đầu
“Rốp”
Cổ của Bora kêu lên tiếng, mở mắt, con mắt của Bora có màu xanh lam, Bora nhe hàm răng ra, tiến về phía Taec
Cậu chạy về phía nút đỏ, bấm vào nó
“Cạch”
Cánh cửa bên dưới sinh vật mở ra
Taec đẩy Bora vào tường, lượm khẩu súng lên, chĩa về phía Bora
“Đoàng”
Viên đạn ghim vào đầu Bora
Nó rơi xuống đường ray, nhưng cái lưỡi đã giữ nó lại, bánh xe xẹt điện, làm cho nó bốc cháy
“Cạch”
Cậu nhấn vào nút đó, cánh cửa bên dưới khép lại, cắt đứt chiếc lưỡi của nó
Cậu và cô nhìn Bora, thương cảm
Chiếc xe lửa dừng lại
Cậu cầm chiếc vali, tay kia nắm lấy tay cô, đi sau cùng là Taec
Đi lên phía cầu thang
Chiếc đồng hồ của Bora chỉ còn lại 4 giây trước khi Tổ ong đóng lại
Gần ra đến cửa, cô bị ngã, cậu đỡ cô dậy, đi ra cửa
Ngồi xuống, cậu lắc đầu
_Bọn tôi đã hại họ
_Chúng tôi đã thất bại…
_Nghe này, các cô cũng đâu thể làm gì khác, tập đoàn có tội… không phải các cô, ta đã có bằng chứng, cách này tập đoàn không thể… chạy tội được nữa – Taec ôm lấy cánh tay có vết cào, nói
_Arg – anh rên lên
_Sao vậy? – cô và cậu lo lắng
Taec ngã ra nền, ôm chặt lấy cánh tay
_Anh bị nhiễm rồi, nhưng không sao, tôi không để mất anh đâu – cậu mở vali ra
“Cạch”
Cánh cửa mở toang, những người mặc đồ bảo hộ đi vào
_Cứu tôi
_Các người làm gì vậy – cô chống cự khi họ giữ cô lại
_Buông cô ấy ra – cậu hét lên khi thấy cô bị họ bắt lại
Những người khác khiêng Taec đặt lên một chiếc xe đẩy
Cậu thục vào bụng tên giữ mình lại, đá vào mặt tên đang bắt cô, sau đó nắm tay cô chạy theo Taec
_TaecYeon
_Hắn đang biến đổi, đưa vào chương trình Nemesis – hai người mặc đồ bảo hộ nhìn cơ tay bên trong lớp da của Taec, từ đó xuất hiện những lớp tế bào lớn bọc lấy cánh tay của Taec
Tránh ra – cậu đẩy những người mặc đồ bảo hộ ra
Hai người mặc đồ bảo hộ trói Taec lại
_Chuyện gì xảy ra vậy? – Taec la to
_TaecYeon!! – cô và cậu hét lớn, thêm nhiều người mặc đồ bảo hộ giữ chặt lấy hai người
_Cách ly hai người bọn họ, theo dõi kĩ và thử nghiệm máu, để xem hai người bọn họ có bị nhiễm không, đưa họ về cơ sở ở thành phố Seoul, rồi tập hợp đội ngũ, ta sẽ cho Tổ ong hoạt động lại, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra dưới đó
Cậu mơ màng mở mắt, thấy mình đang trong một phòng thí nghiệm
End chap 9
Chap 10:
_Làm ngay đi
Đôi mắt đen láy mở ra, chớp mắt, gượng ngồi dậy, trước mặt cậu là một chiếc gương
_Aaaaa – cậu la lên
Hàng chục mũi tiêm đâm vào tay cậu, hai ống chích găm vào phía bên trái não cậu, giật những mũi tiêm ở tay ra, máu văng dính lên nền
_Aaaa – hét lớn, cậu giật mạnh hai mũi tiêm trên đầu
Cậu ngồi dậy, trên người cậu chỉ có một tấm vải, bò xuống từ trên bàn phẫu thuật, nhưng cậu bị ngã xuống nền nhà
Cậu đứng dậy, đi qua chỗ của cô, từ từ rút những cây kim ra, bế cô lên
Đi về phía cái gương, cậu nhìn thẳng vào đó, cậu biết, có thể có người đang theo dõi họ
_Ai ở trong đó? – cậu nói to, nhìn vào bên trong nhưng chẳng thể nhìn được
_Cho bọn tôi ra – cậu đạp mạnh vào tấm gương
_Cho bọn tôi ra, có ai ở đây không?
Đằng sau tấm gương, có một thây ma đang đi trong đó
Cậu tiến lại cái bàn phẫu thuật đánh thức cô dậy
_Sica, Sica! Tỉnh lại đi em
_Urg, aaa – cô bật dậy, ôm lấy tay của mình
_Em không sao chứ? – cậu ôm lấy mặt cô, hỏi han
_Em.. không sao
Hôn nhẹ lên môi cô, cậu cầm lấy cây kim, đi lại phía cánh cửa
Đưa cây kim vào khóa thẻ
“Cạch”
Cậu làm hỏng ổ khóa. Nó tự động mở cửa
Cậu đi đến nắm tay cô, hai người bước từ từ ra khỏi cánh cửa
Cô và cậu đi trên hành lang, dưới nền nhà, có những kí hiệu hình cây dù đỏ trắng của tập đoàn SM
Cậu thấy được những cái áo blouse, choàng nó lên người cô, cậu cũng cầm lấy một cái, mặc vào người, bước ra khỏi cửa, trước mặt họ là một nơi tan hoang
Những chiếc xe có kí hiệu của tập đoàn SM, những tòa nhà bị bốc cháy
Trên tường, có một tờ báo dán trên đó, treo lơ lửng, câu và cô đi ngang qua nó
“The Seoul city time
THE DEAD WALK”
Cậu nhìn vào những chiếc xe cảnh sát, thò tay vào một chiếc xe, cậu lấy một khẩu súng săn và một 2 khẩu súng lục từ trong đó ra, đưa cho cô 2 khẩu súng lục, cậu cầm khẩu súng săn, lên đạn
Cậu và cô đứng giữa một thành phố chết, tan hoang, không còn bất kì sự sống nào trên thành phố
Hai người nhìn nhau, gật đầu
“Trận chiến sống còn bắt đầu”
End Re 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top