chap 7
Dáng người cao lớn quen thuộc che khuất tầm nhìn mơ màng của tôi, bên tai vẳng lên tiếng xô xát nặng nề. Tôi cố giãy giụa đứng lên nhưng hai tay bị trói làm mọi việc trở nên khó khăn hơn.
- Cút!
Lời nói lạnh lùng của Jungkook cắt ngang động tác của tôi, vừa ngước mắt lên đã gặp ánh mắt Taehyung nhìn mình bối rối. Tôi thấy cậu ấy là đã bị thương khá nặng, khóe môi và mắt đều vương tơ máu thâm tím. Bất quá trong mắt cậu ấy không còn mảnh hung hăng ban nãy nữa mà thay vào đó là chút hối lỗi cùng lo lắng. Cứ như thể Taehyung trở thành người khác ấy.
- Cút!
Mệnh lệnh quen thuộc lặp lại bên tai, dáng người cao lớn ấy liền quay đi khuất dạng sau cánh cửa gỗ màu nâu. Trước khi đi cậu ấy lầm bầm gì đó trong miệng có vẻ tội lỗi lắm.
Đột nhiên cả cơ thể mất hẳn trọng lượng, chênh vênh nằm giữa hai tay hữu lực làm tôi giật mình. Thì ra Jungkook đã bế tôi lên, giờ phút này mới có thể bình tĩnh nhìn rõ nó.
Mái tóc đen tuyền rối bù, mắt hằn tia máu tức giận và quầng thâm mất ngủ. Tôi chưa bao giờ thấy nó tiều tụy đến vậy. Jungkook không vương nhiều vết bầm như Taehyung, rõ ràng 6 năm học Vịnh Xuân đã giúp nó ít nhiều.
- Sao hả? Quên mất tôi là ai rồi?
- Jungkook.
Nó hơi nhướn mắt nhìn tôi như để cảnh cáo điều gì đó nhưng tôi không sợ mà càng giương mắt lên đáp trả. Sở dĩ tôi dám nhìn thẳng nó thế này vì trong đôi con ngươi lạnh lùng đó không chỉ có tức giận mà còn có lo lắng cùng thương xót. Lòng bỗng trùng xuống, có chút ấm áp len qua từng tế bào như ru ngủ cơn hoảng loạn ban nãy.
Jungkook cẩn thận đặt tôi xuống giường và cởi trói cho hai tay gầy gò rồi mới xoay đi kiếm thuốc. Tôi ngồi trên tấm nệm ngây ngô dõi theo bóng dáng cao lớn quen thuộc lọ mọ tìm hết cái này đến cái kia mà có chút buồn cười. Nó nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt pha chút phức tạp tiến đến cởi sạch quần áo trên người để dễ bôi thuốc. Như một thói quen, tôi ngoan ngoãn làm theo từng lời lạnh nhạt của nó và cố nhịn không kêu rên một tiếng. Xong việc, Jungkook hài lòng cất hộp thuốc đi rồi tròng chiếc áo sơ mi trắng của nó vào người tôi. Mùi bạc hà trong trí nhớ chảy dài trên làn da trắng xanh, phần nào an ủi linh hồn đang sợ hãi.
Tôi muốn hỏi Jungkook nhiều điều nhưng quanh co hồi lâu cũng chẳng biết mở lời ra sao. Cách đây vài tiếng tôi còn hạnh phúc nhảy lung tung trong nhà vì đón sinh nhật không có mùi máu mà giờ lại có chút hối hận. Có lẽ mùi máu không phải lúc nào cũng tanh như tôi tưởng.
Jungkook kéo một cái ghế rồi ngồi đối diện với tôi, đôi mắt đen láy có chút mệt mỏi cùng nhung nhớ của nó ghim trên từng tấc da yếu ớt làm tôi có chút khó chịu. 9 năm bị nó nhìn mà vẫn khó có thể thấy thoải mái trước ánh mắt đầy chiếm hữu này.
- Sao rồi? Có nhìn thấy cậu bạn trai nhỏ bé của anh chưa?
Giọng Jungkook có mùi chua đến buồn cười nhưng lại như hồi chuông cảnh tỉnh ảo mộng xinh đẹp của tôi. Nhìn thẳng vào đôi con ngươi đầy vị mỉa mai ấy, tôi cười nhẹ:
- Jungkook. Anh sai rồi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi đồng tử ấy mở to kéo theo từng cơ mặt giãn ra hết cỡ. Biểu hiện ngạc nhiên này của Jungkook là lần đầu tôi mới thấy, trông khá là kì lạ nhưng cũng rất đáng yêu.
- Có phải bị đánh đến ngớ người rồi không?
Những ngón tay thô ráp của Jungkook xoa trên mặt tôi như để tìm chút thay đổi so với ngày xưa. Tôi nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt rơi trên vết xước nho nhỏ ở cằm thằng bé mà đau buồn. Tôi thật sự đã sai rồi, ngoài kia chẳng có lấy một người tử tế, ấm áp như tôi hằng tưởng. Thế giới này có lẽ còn nhiều lắm những kẻ còn tồi tệ hơn Jungkook, có lẽ bản thân tôi là đã quá vô tâm không để ý đến sự chân thành của nó mà được voi đòi tiên, cố tình vượt khỏi vòng bảo vệ của người này.
Lúc cắm nến vào bánh sinh nhật, thứ cảm giác thiếu thốn kì lạ đó không phải vì hình ảnh quen thuộc trước mặt hay sao.
Có lẽ, tôi cần Jungkook nhiều hơn tôi vẫn tưởng.
Đưa tay vòng lấy cổ người ấy, cảm nhận từng chút run rẩy xúc động của nó, tôi bắt đầu nức nở. Giá mà lúc đó tôi nhận ra sớm hơn thì viễn cảnh mộng mơ của tôi không vỡ vụn một cách đau đớn như thế, giá mà tôi không ngu ngốc tin tưởng tất cả mọi thứ thì hôm nay cũng không đẩy chính mình và người này vào nguy hiểm, giá mà tôi chịu nhận ra kẻ duy nhất thật lòng với tôi chỉ có mình Jungkook...
Giá mà tôi có thể thôi ám ảnh bởi những cơn ác mộng mà nhìn vào một con người luôn giang tay bảo vệ tôi...
Nước mắt thấm đẫm cả ngực áo của nó nhưng Jungkook chẳng phàn nàn mà còn đưa tay xoa đầu tôi an ủi. Tôi gí sát cơ thể vào người nó, cố vớt vát một chút hơi ấm quen thuộc mà dần dần bình tâm hơn.
- Yoongi, anh có còn cô đơn không?
Câu hỏi của Jungkook đột ngột quá làm tôi phải ngước mắt ậng nước lên nhìn. Đáp lại tôi là khuôn mặt với nụ cười méo mó của nó cùng đôi mắt buồn rầu đến lạ.
Sau cùng nó vẫn cười nhẹ một chút rồi đưa tay che đi ánh sáng ấm áp màu vàng. Giọng nó nhẹ nhưng đầy uy lực:
- Ngủ đi.
Tôi gật đầu. Chẳng có lí do gì để tôi sợ hãi nữa.
Đêm đó tôi lại đứng giữa không gian rộng mênh mông ấy nhưng lần này nơi đây chẳng phải đơn sắc như ngày thường mà chằng chịt những gam màu sặc sỡ từ xanh đến vàng. Giữa khung cảnh hổ lốn ấy màu đen vạch vài đường xấu xí đến ngứa mắt. Ngay khi tôi đang có chút buồn nôn trước bầu trời sặc sỡ mà lạnh lẽo thì thứ màu đỏ ấy lại như con sóng đổ ập lên tất cả, nhuộm đỏ cả một vùng không gian rộng bát ngát. Lần này tôi không bị nó nhấn chìm nữa mà ngược lại tôi thấy chính mình ham muốn được chìm trong thứ màu đỏ xinh đẹp ấy và quên hết thảy những gam màu sặc sỡ nhưng xấu xí kia.
Trước khi tôi chìm vào giấc ngủ sâu dưới biển đỏ tanh nồng ấy một mảnh trắng vạch lên bầu trời đục ngầu, phản chiếu một đoạn kí ức đã mất từ lâu.
" Yoongi, anh có cô đơn không?"
Jungkook đưa con gấu bông chạm nhẹ vào má tôi, thứ lông xù ma sát với làn da tạo nên cảm giác ngưa ngứa. Tôi lắc đầu cho thứ xúc cảm khó chịu ấy vơi bớt đi rồi vùi mặt vào hai tay đầy vết roi của mình.
" Nếu anh bảo anh cô đơn thì em sẽ làm gì chứ?"
" Em sẽ tô đỏ anh, màu đỏ rất đẹp. Không phải anh rất thích màu đỏ sao?"
Tôi đưa mắt hé ra nhìn cây bút dạ trên tay Jungkook mà cười khẩy:
" Đừng tô đỏ mình anh, hãy tô đỏ tất cả mọi thứ."
" Như thế sẽ rất tốn mực a."
" Có nhiều cách để tô đỏ mọi thứ mà Jungkook, ví như em có thể dùng máu để tô lên chúng ấy."
Dưới ánh trăng mờ mờ của buổi đêm tôi thấy khuôn mặt Jungkook hiện lên nét ngạc nhiên cùng lúng túng. Nó đưa tay ôm chặt cơ thể tôi rồi bối rối nói:
" Nếu đấy là điều anh muốn Yoongi. Bất cứ thứ gì hãm hại anh em sẽ nhuốm đỏ chúng, đem chúng đến thế giới của hai chúng ta, ở đó chúng sẽ phải hòa hợp với bọn mình."
" Hứa đi Jungkook, bất kể chuyện gì em cũng sẽ đưa chúng đến với anh chứ?"
" Em hứa. Bất kể chuyện gì."
____________________________END______________________________
Ngoại truyện sẽ về Taehyung =)))) tui nghĩ khi đọc ngoại truyện mọi người sẽ dễ hiểu rõ tất cả hơn ấy.
i5PfP'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top