chap 16
Vương Tuấn Khải liều mạng tỉnh dậy không muốn để Thái Ất Gia đến gần . Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành nhìn thấy hắn đột ngột tỉnh dậy vô cùng ngạc nhiên. Thái Ất Gia mệt mỏi không thèm để tâm , xách vali của Lưu Chí Hoành kéo lướt qua người Vương Tuấn Khải nhếch môi chế giễu hắn.
"- Cậu nghĩ tôi sẽ hôn cậu sao ? Không có cơ hội ấy đâu nhé !" Vương Tuấn Khải ngồi dưới sàn bên cạnh Vương Nguyên giả vờ ngốc nghếch , ánh mắt âm thầm hỏi Vương Nguyên . " anh ta đang nói gì vậy ?" . Vương Nguyên nhún vai lắc đầu, làm sao cậu biết. Thái Ất Gia giận dỗi kéo hành lí của Lưu Chí Hoành ném vào một căn phòng trống sau đó không màn đến đi tìm gia gia của mình.
Lưu Chí Hoành vẫn không buông tha Vương Nguyên , vẫn tiếp tục lôi kéo Vương Nguyên chung phòng với mình nhưng cuối cùng vẫn là bị đá đi. Vương Tuấn Khải bực tức túm lấy Lưu Chí Hoành nghiến răng trợn mắt nói .
"- Vương Nguyên hàng ngày đều phải châm cứu mệt đến chết đi sống lại cậu còn muốn nháo không cho cậu ấy một mình thoải mái. Huống hồ ở đây không hề thiếu phòng cho cậu!!! " Lưu Chí Hoành bĩu môi , không ngờ Vương Tuấn Khải lại nghĩ mình phiền phức như vậy vẫn là không thèm để ý hắn hoàn toàn phớt lờ lời nói của hắn.
"- Tóc anh đẹp quá , cắt ở đâu vậy ?" Vương Tuấn Khải không biết nên quăng tên nhóc trước mặt tên này đi đâu, nếu để ở đây lát nữa chính hắn sẽ bị chọc tức mà chết.
"- Cậu....! " Vương Tuấn Khải không muốn tốn sức lực với tiểu bát đản này . Định tách cậu ra khỏi Vương Nguyên nhưng lại thôi , nói tiếp tên trước mặt không chừng lại hỏi hắn ăn cơm chưa , hay tắm chưa đi.
Mãi tranh chấp với nhau Vương Tuấn Khải và Lưu Chí Hoành mới phát hiện ra Vương Nguyên đã không còn ở đây . Vương Tuấn Khải không bận tâm Lưu Chí Hoành mà trực tiếp đi tìm Vương Nguyên. Lưu Chí Hoành mặc kệ hắn ngồi xuống thong thả uống nước . Hơi trời bên ngoài đã tối , giá như có thể xem pháo hoa ở đây thì tuyệt biết mấy .
Lưu Chí Hoành âm thầm nghĩ không để ý có một người đang xuất hiện trước mặt hắn. Đến khi phát hiện ra người kia cũng chả thèm liếc mắt nhìn cậu mà bước đi. Lưu Chí Hoành hoàn toàn bị phớt lờ lập tức tức giận quát .
"- Này , cậu đi vào nhà người khác mà có thể tùy ý như vậy sao? " Người kia cuối cùng cũng quay lại nhìn con người trước mặt không chút phản ứng định quay đầu đi tiếp . Lưu Chí Hoành lần này bực tức trước thái độ khinh người của hắn chạy đến chắn trước mặt hắn.
"- Nè , cậu rốt cục có nghe tôi nói không ? Tại sao dám tự tiện đi lại trong nhà người khác chứ!!! " Nguy rồi người trước mặt vẫn cao hơn mình một cái đầu , Lưu Chí Hoành âm thầm nghĩ . Quả đúng không sai tên kia vì chiều cao khiêm tốn của Lưu Chí Hoành mà lấy tay đè đầu cậu xuống đẩy qua một bên .
"- Cậu nháo cái gì , chỗ này cũng không phải của cậu !!!" Lưu Chí Hoành vừa bị khi dễ bực tức quát to.
"- Không phải của tôi , vậy của cậu sao? Tên vô lại!!! " Vương Tuấn Khải đi tìm Vương Nguyên mãi mà không thấy nghe tiếng Lưu Chí Hoành đang tranh cãi lập tức đến xem.
"- Lưu Chí Hoành cậu gây chuyện gì nữa vậy ?" Lưu Chí Hoành đưa ngón tay lập tức chỉ vào tên vô lại trước mặt mình. Vương Tuấn Khải theo ngón tay của Lưu Chí Hoành nhìn đến cuối cùng phát hiện ra người quen .
"- Thiên Tỷ !!! " Lưu Chí Hoành nghĩ đúng là một bọn vô lại giống nhau , chắc chắn sẽ họp lại bắt nạt mình. Tên được gọi là Thiên Tỷ cư nhiên lại bước đến Vương Tuấn Khải .
"- Là tôi , anh tại sao cũng ở đây ? " Vương Tuấn Khải lại nghĩ nghĩ mỉm cười nói.
"- lần trước đến hỏi cậu , là tôi tìm đến đây !!!" Thiên Tỷ gật gù , nhìn về phía Lưu Chí Hoành hỏi.
"- Cậu ấy là ai?" Vương Tuấn Khải lắc đầu , hắn cũng chưa biết tên nhóc đó là ai chỉ biết nó luôn bám dính theo Vương Nguyên thôi. Lưu Chí Hoành không thèm để ý , mặc kệ hai người kia đi tìm Vương Nguyên.
"- tôi đến xem ca ca!! Không biết anh ấy ở đây vài ngày có chuyển biến gì không? " Vương Tuấn Khải âm thầm nghĩ " không chỉ có chuyển biến mà còn rất bất ngờ!! " .
Đến giờ hắn mới chợt nhớ hắn vẫn chưa tìm thấy Vương Nguyên.
"- Thiên Tỷ ! Vương Nguyên chạy loạn rồi tôi đang tìm ca của cậu đây. " Thiên Tỷ nghe thấy thế cũng cùng Vương Tuấn Khải đi tìm Vương Nguyên.
Vương Nguyên thực ra thấy Thái Ất Gia mệt mỏi tâm trạng không tốt nên tìm anh, cũng tại cậu yếu ớt không giúp được gì . Cả ngày hôm nay anh là giúp cậu mà lại như vậy. Thái Ất Gia không tìm thấy gia gia ngược lại nhìn thấy Vương Nguyên theo mình ra sau vườn thì có chút ngạc nhiên.
"- Tiểu Gia ca !!!" Thái Ất Gia không vội chậm rãi bước đến gần Vương Nguyên dưới ánh đèn yếu ớt từ phía trước. Vương Nguyên chỉ biết mỉm cười cuối cùng hai người cùng đi đến một nơi nói chuyện. Ngồi bên một con dốc dẫn ra vườn thuốc Vương Nguyên rụt rè hỏi.
"- Tiểu Gia ca, anh không vui sao? Cả ngày hôm nay vì em anh thực sự vất vã rồi!!! " Thái Ất Gia mỉm cười nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên .
"- Nguyên Nguyên , anh không sao? Giúp em anh rất vui , chỉ là anh có chút mệt!!! " Vương Nguyên hiểu ra vấn đề lập tức hiểu ý , vỗ vỗ vào vai mình .
"- Anh xem, nếu mệt anh có thể dựa vào!!! " Nói xong Vương Nguyên còn ngọt ngào cười một cái khiến tim Thái Ất Gia bỗng chốc lệch nhịp . Thực ra anh cũng đã sớm thích Vương Nguyên rồi. Ngay từ đầu gặp một cậu nhóc đang ngơ ngác anh đã thấy đáng yêu rồi, sau đó mỗi lần cùng nhau vui chơi càng lúc cậu càng đáng yêu trong tim lại không tự chủ muốn bảo vệ cậu.
Bây giờ Vương Nguyên lại chủ động quan tâm mình như vậy , Thái Ất Gia không khỏi ấm áp . Anh mỉm cười từ từ đưa đầu mình dựa vào bờ vai nhỏ của Vương Nguyên , rất yên bình. Vương Nguyên không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy để Thái Ất Gia dễ chịu hơn một chút. Hai người ngồi một lúc không để ý có một ánh mắt nóng rực từ phía sau.
Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỷ tìm một lúc cuối cùng cũng tìm được Vương Nguyên nhưng cậu đang làm cái gì kia . Tại sao cậu lại để Thái Ất Gia dựa vào vai mình ? Tại sao cậu lại đi tìm hắn để mọi người phải đi tìm cậu ? Hai người họ thân thiết như vậy không phải hắn đã thua cuộc rồi chứ? . Vương Tuấn Khải cảm thấy khó chịu , chân cũng không còn buồn nhúc nhích , ánh mắt vô thần cứ nhìn về hướng đó. Đau lòng cùng thất vọng không thể giấu được.
Thiên Tỷ cũng nhìn thấy màng này , chẳng chốc hóa đá sững sốt . Ca của cậu đang làm gì vậy ? Không phải đang hẹn hò chứ ? Nhìn sang Vương Tuấn Khải vẻ mặt uỷ khuất như vậy không phải là đang thất vọng đi . Thiên Tỷ một khắc này nhìn ra Vương Tuấn Khải thực sự có tình cảm với Vương Nguyên , nếu không hắn sẽ không đến đây .
"- Ca à , lần này anh tạo nghiệt quá lớn rồi !!!! "
End chap 16
Bánh Trôi Cua !!! Quà tặng cô đây .😊😊😊😊😊.
Sau khi xem moment fanmeeting ngoại trừ những việc ngoài ý muốn thì toàn bộ đều rất mãn nguyện. Nguyên Nguyên của Au rất hạnh phúc như vậy đủ rồi!!! .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top