❤Chap 3❤

Ba năm sau, tại một tiệm hoa nhỏ ở vùng ngoại ô cách thành phố hơi xa một chút, chủ tiệm là một người phụ nữ độc thân tên Tạ Nhược đã ở tuổi trung niên mà những người xung quanh đây đều gọi bằng cái tên thân mật dì Tạ. Chồng dì Tạ mất khi dì còn rất trẻ và cả hai người chưa kịp có con, dì Tạ có trải qua thêm một cuộc hôn nhân nữa nhưng chưa đầy 1 năm cũng tan vỡ. Sau đó dì không bước tiếp nữa mà mở một tiệm hoa nhỏ ở đây sinh sống qua ngày.

Tiệm hoa dì Tạ trước nay đều chỉ có một mình dì quán xuyến. Cách đây 3 năm, dì có nhận một cậu thanh niên vào làm, điều khiến nhiều người lấy làm ngạc nhiên là cậu thanh niên kia lại là một người mù.

- Nguyên Nguyên, cậu ở lại trông quán a, ta đi giao hoa đây. - Dì Tạ chất lẵng hoa lớn lên xe, lớn tiếng nhắc nhở cậu thanh niên kia một câu, thấy cậu ta khẽ gật đầu và mỉm cười, dì mới rời đi, trong lòng cũng không khỏi than thầm, đứa trẻ này quả là mệnh khổ mà.

Vương Nguyên bắt đầu công việc hằng ngày với việc phân loại các loại hoa và xắp chúng theo trật tự. Cậu dù hai mắt hiện giờ đã không còn nhìn thấy nhưng bù lại các giác quan khác rất nhạy, có thể chỉ dùng mũi ngửi mùi hương mà phân biệt được các loài hoa. Tiếp đó dùng bình xịt phun nước vào hoa để giữ tươi cho chúng, thỉnh thoảng có khách đến đặt hoa, cậu liền dùng cuốn sổ nhỏ và cây viết luôn giữ trong túi nguệch ngoạc ghi lại. Đôi khi còn giúp dì Tạ dọn dẹp lại tiệm, tính cậu vốn cẩn thận lại chịu khó nên những công việc đơn giản có thể làm thì cậu đều cố gắng làm. Nhiều người trước còn thấy lạ lẫm, dần dần cũng quen, lại còn tỏ ra rất có hảo cảm với cậu thanh niên ở tiệm hoa dù hai mắt không nhìn thấy nhưng gương mặt thanh tú hiền hoà, tính tình ngoan ngoãn lễ phép, môi luôn nở nụ cười khiến người khác không thể không yêu mến. Cách đây 3 năm khi Vương Nguyên âm thầm rời đi không để ai biết, cậu lúc đó thị lực đã rất yếu, đêm đến thì không thấy gì nữa nên ban ngày cậu tranh thủ nhận công việc phiên dịch tài liệu để duy trì cuộc sống. Có lần cậu bị lạc, may mắn được dì Tạ giúp. Dì Tạ đã hào phóng bảo cậu đến làm việc trong tiệm hoa của dì, cậu sợ mình sẽ thành gánh nặng cho dì bởi khi đôi mắt không còn nhìn thấy, cậu sẽ trở nên vô dụng nên đã từ chối. Thế nhưng dì Tạ không vì thế mà thấy phiền ngược lại còn động viên cậu, dì nói xem cậu như con trai bởi dì sống 1 mình không có con. Vương Nguyên thực sự vô cùng cảm kích, về sau khi mắt cậu đã mù hẳn, mọi việc sinh hoạt hay đi lại đều vô cùng khó khăn, chính dì đã không quản phiền hà mà hết mực chăm sóc cậu. Tự trong lòng Vương Nguyên đã xem dì Tạ như mẹ của mình, đối với dì rất mực kính trọng và yêu quý. Cuộc sống hiện tại của Vương Nguyên có thể được xem như bình ổn, đôi lúc nhớ về đoạn ký ức chua xót lúc trước, nhớ đến hình ảnh người kia, tim cậu vẫn nhoi nhói, nhưng đã không còn quá đau đớn như lúc trước. Thật kỳ lạ, thời gian đúng là có thể chữa lành mọi vết thương. Có điều dù không còn đau như trước nhưng nỗi đau vẫn còn âm ỉ, có lẽ mãi mãi cũng không thể chấm dứt hẳn được.

Bữa cơm tối đấy, dì Tạ gắp cho Vương Nguyên một ít thịt vào bát rồi nhẹ nhàng nói:

- Nguyên Nguyên a, cậu chỉ mới 22, tuổi còn rất trẻ, cậu còn có tương lai. Ta nghĩ cậu vẫn là nên làm phẫu thuật thử xem, biết đâu cậu sẽ nhìn lại được.

Mỗi lần dì Tạ đề cập đến chuyện này, Vương Nguyên chỉ lắc đầu gượng cười

- Tạm thời cháu vẫn chưa nghĩ đến. Bác sĩ nói cơ hội thành công thấp nên... - Cậu đâu phải không biết tình
trạng của mình hiện giờ, nếu phẫu thuật, không những chi phí rất cao mà cơ hội để cậu nhìn thấy ánh sáng lại
rất thấp, cậu không muốn khiến dì Tạ phải thất vọng cũng không muốn bản thân chịu đả kích nếu phẫu thuật không thành.

Dì Tạ chỉ còn biết thở dài, dì có thể cố gắng lo chi phí phẫu thuật cho đứa nhỏ này nhưng cậu ta lại sợ lại tạo gánh nặng cho dì nên liền từ chối. Bản thân dì cũng biết cho dù có phẫu thuật thì cơ hội nhìn thấy lại cũng rất thấp nhưng dì vẫn muốn thử, nhìn đứa nhỏ này sẽ phải chịu cảnh mù lòa suốt đời, quả thực không đành lòng. Aizz một đứa nhỏ tốt như thế, vì chuyện gì lại gặp phải bất hạnh vậy chứ?
..............

Như thường ngày, lúc dì Tạ đi giao hoa thì Vương Nguyên ở lại giữ tiệm, cậu gần đây đang sử dụng những
cành hoa thừa bỏ đi thử việc dán nó lại tạo thành một bức tranh, bởi cậu không thể cầm bút vẽ tranh như trước nữa nên chỉ còn cách dùng cách này để thỏa sở thích và cũng để cho thời gian trôi qua không bị nhàm chán, lúc làm xong còn đưa dì Tạ xem, dì Tạ sẽ mô tả lại cho Vương Nguyên nghe tác phẩm của cậu trông như thế nào, từ đó cậu càng lúc càng làm đẹp hơn, dĩ nhiên tất cả cũng chỉ làm để giải trí. Vương Nguyên hiện đang hoàn thành giai đoạn cuối của bức tranh mà cậu đã làm mất hơn một tuần. Đang làm thì bên ngoài tiệm có tiếng ồn ào, cậu hướng mặt nhìn ra thì bên tai nghe thấy tiếng chế giễu

- Yo, thằng mù mà bà Tạ đem về đang làm cái trò gì đây? Sau đó bức tranh cậu đang hoàn thành bị giật lấy.

- Nó làm trò đàn bà đấy. Này, mày là đàn ông hay đàn bà vậy?

- Bộ dạng ẻo lả, nhìn thế nào cũng không giống đàn ông.

Vương Nguyên vẻ mặt đã hiện lên sự lo sợ, cậu không nhìn thấy cũng không biết bọn du côn này là ai, có thể là mấy tên thanh niên thất nghiệp lưu manh hay tụ tập thành một nhóm đi quấy phá, chọc ghẹo mọi người mà dì Tạ có lần than phiền với cậu chăng? Lúc này không có dì Tạ ở nhà, cậu phải làm sao đây? Vương Nguyên mím môi lại, lòng bàn tay dường như cũng đang ướt ướt mồ hôi.

- Nó sợ này. Thử kiểm tra một chút xem nó là đàn ông hay đàn bà đi. - Tiếng cười khả ố vang lên, tiếp đó
Vương Nguyên cảm giác mình đang bị những bàn tay thô ráp kia chạm vào người, lần đến thắt lưng.

- Buông tôi ra!! Các người...

Đột nhiên những người đó buông cậu ra, Vương Nguyên lập tức lùi mình vào sâu bên trong, đôi mắt xám xịt
sợ hãi cố gắng lắng nghe tiếng động đang diễn ra bên ngoài. Cậu chỉ nghe thấy tiếng ẩu đả cùng tiếng xin tha của mấy tên du côn kia. Có người đang giúp đỡ cậu sao? Trải qua được một lúc thì mọi thứ trở nên yên ắng. Có người bước đến gần cậu, từ từ ngồi xuống. Theo phản xạ, cậu hơi lùi lại phía sau. Rụt rè nói một cách đầy cảnh giác

- ... Là ai?

Người kia nhìn cậu, ánh mắt mang một phần ôn nhu một phần đau thương còn có một phần phức tạp.

- Là ai thế? Mau lên tiếng đi -Vương Nguyên đợi một lúc không thấy người kia trả lời liền tiếp tục hỏi. - Đi rồi
sao?

Tay bỗng bị nắm lấy khiến Vương Nguyên có chút giật mình, người kia nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, mở lòng
bàn tay cậu ra, ngón tay chậm rãi viết lên đấy mấy chữ "Vương Tuấn Khải"

- Vương Tuấn Khải?

"Đó là tên tôi" - Người kia tiếp tục viết lên tay cậu.

- Anh không thể nói chuyện sao? - Vương Nguyên vẫn mở đôi mắt xám tròn ngơ ngác nhìn người kia.

- Thiên a ~ Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nguyên Nguyên, cậu đâu rồi? - Có tiếng kêu thảng thốt của dì Tạ ở bên ngoài, Vương Nguyên liền lên tiếng

- Dì Tạ, cháu ở đây! Là lúc nãy... có mấy người đến quấy phá... người này đã giúp cháu.

Rồi dì Tạ cùng Vương Tuấn Khải trao đổi gì đó Vương Nguyên không biết được, chỉ biết được sau đó dì Tạ nói rằng Vương Tuấn Khải là nhân viên mới của tiệm hoa, anh ta có sức khỏe, có thể làm được mọi việc nặng nhọc cũng rất chăm chỉ. Vương Tuấn Khải bản thân cũng là một kẻ lang thang không nhà cửa nên chỉ cần một chỗ để ở và ngày ba bữa no bụng là đủ. Chính vì thế nên dì Tạ liền đồng ý nhận anh ta vào làm trong tiệm hoa. Sau đó Vương Tuấn Khải chuyển đến ở cùng chỗ trọ với Vương Nguyên. Gọi là chỗ trọ nhưng nó cũng chỉ là một căn phòng rất nhỏ có 2 gian, một gian nhỏ dùng làm phòng tắm và gian chính chỉ có duy nhất một chiếc bàn thấp để ăn, một cái tủ đựng quần áo và vài vật dụng cùng một chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm. Không có nhà bếp bởi Vương Nguyên cũng không thể tự làm bếp được, chính là cậu sẽ sang nhà dì Tạ cùng ăn. Bởi vì Vương Nguyên không nhìn thấy gì nên sinh hoạt rất đơn giản, không gian khá thoải mái hơn. Chính vì có thêm Vương Tuấn Khải nên không gian sống càng trở nên hẹp hơn, có điều cũng không có cách nào khác. Vương Tuấn Khải khi chuyển đến chỉ có vài bộ đồ mang theo ngoài ra không có vật dụng gì khác nên phòng có hai người cũng không đến nỗi khó ở lắm. Dù là Vương Tuấn Khải không thể nói chuyện được nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy rất vui vì ít nhất bây giờ cậu cũng đã có một người để làm bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top