Chap 2: Hẹn gặp lại...End
Mãi đến tối mịt Eunjung mới mò về. Vừa bước vô nhà, trông thấy Amber, anh ta đã reo lên như một đứa trẻ:
- Trời ơi, không thể tưởng tượng được mày ơi! Cô nàng! Mày nhớ cô nàng không?
Amber đang bực nên quát to:
- Mày có biết là từ chiều đến giờ cả nhà này không ai ăn uống gì được vì sự biến mất của mày không! Mày đi đâu thì cũng phải nói chớ.
Eunjung không hề giận vì bị la và cũng chẳng để ý tới sự tò mò của cả nhà đang dồn vào mình. Anh chàng kéo ngay Amber vào nhà trong, sự phấn khích vẫn còn:
- Mày không thể tưởng tượng nổi đâu, hồi chiều biết có nói mày cũng không cho, nên tao đã lén đi một mình. Tao trở lại mấy chỗ ngôi nhà ngói xưa nhìn thấy lúc trưa ở vườn xoài...
Amber chặn ngang:
- Chi vậy?
Eunjung nheo một mắt:
- Không uổng công chút nào hết. Tao tới tận ngôi nhà ngói lớn nhất vì linh tính như mách bảo với tao điều gì đó. Mà quả không sai. Mày biết tao nhìn thấy gì trong ngôi nhà đó không?
Amber bực, gắt lên:
- Thấy ma!
Eunjung cười thích thú:
- Ma nữ mới đã chứ!
Rồi anh chàng hạ thấp giọng như sợ người nhà của Ber nghe:
- Không thể ngờ được mày ạ, tao gặp nàng! Mày nhớ người ngồi trên xe đó hồi trưa không? Đúng là trời thương tao rồi!
Amber cũng phải ngạc nhiên:
- Cô ta ở đâu bên xóm nhà hoang đó?
Eunjung nhún vai:
- Ai mà biết. Chỉ có điều đây là sự thật. Tao đi dài dài theo xóm, bởi tò mò muốn biết thôn xóm xứ mày ra sao, thì bất ngờ tao tới ngôi nhà ngói xưa đó. Nhìn vô cả một vườn cây trúc đào đang nở hoa đỏ cả một sân. Tao đang thích thú ngắm nhìn thì chợt tao không còn tin vào mắt mình nữa, nàng đang xuất hiện ngay trong vườn trúc đào ấy, như một nàng tiên! Nàng mặc một bộ đồ lụa trắng, mái tóc để xõa dài xuống tận lưng, trông lạ hơn khi ở trên xe, nhưng tao vẫn nhận ra, bởi làm sao tao quên được gương mặt khả ái đó...
Amber vẫn không tin:
- Nghe mày kể chuyện khác nào liêu trai. Thôi đi ông tướng, đã lỡ đi chơi suýt lạc đường thì thú thiệt đi để ngày mai tao còn hướng dẫn cho.
Vẫn không bực vì bị nghi ngờ nói phét. Eunjung đi tắm mà mồm luôn nghêu ngao hát. Anh ta vui đến tột cùng, quên cả bữa cơm chiều.
Lần này thì chuyện Eunjung mất tích không còn là nỗi lo của gia đình Amber nữa, mà là cả xóm. Một vài người lắm chuyện đã đoán già đoán non:
- Ở ngoài sông Cái, chỗ ngã ba Vàm năm nào cũng có người chết trôi. Đặc biệt là các chàng trai, cô gái còn đồng trinh. Người ta đồn ở khúc sông đó có thủy thần, hằng năm về đòi mạng.
Chỉ có ba của Amber thì ra vẻ trầm ngâm. Ông gọi riêng Amber ra ngoài hỏi:
- Mày nói cho ba nghe coi, liệu thằng Eunjung có quen biết đứa con gái nào ở gần đây không?
Điều này chính Amber đã nghĩ tới từ lúc trưa khi không thấy Eunjung về ăn cơm trưa, nhưng còn bán tính bán nghi...
Anh hỏi chị gái mình:
- Lâu nay chị có qua xóm nhà hoang không? Bên đó vẫn hoang tàn như xưa hay có thay đổi gì không?
Chị Sulli rất rành chuyện xóm làng, chị quả quyết:
- Đâu có gì thay đổi. Kể từ khi xóm ấy bị giặc dội bom, đổ quân đốt nhà, hãm hiếp người thì hầu như cả xóm đều tản cư đi các nơi khác sống. Các ngôi nhà ngói vẫn bỏ hoang tàn.
Amber nhớ lại những lời mô tả của Eunjung, nào là ngôi nhà với vườn hoa trúc đào, nào là cô gái áo trắng v.v... Amber nghĩ đó chẳng qua là lời ba hoa của một anh chàng dại gái, đầu óc lãng mạn. Nhưng dẫu sao vẫn phải nghĩ đến chỗ những ngôi nhà hoang.
Amber bảo:
- Để con qua bên xóm nhà hoang xem sao.
Chị Sulli cũng đồng tình:
- Để chị đi với em. Chị rành bên đó.
Trên đường đi Amber chợt hỏi:
- Chị nhớ ở bên đó có cô gái nào đi học Seoul không?
Sulli quả quyết:
- Làm gì có. Xóm đó giờ chỉ còn một số người nơi khác tới ở để đi làm mướn. Chỉ có...
Amber tò mò:
- Còn có ai nữa?
Eunjung cười:
- Chỉ có hồi bốn, năm năm trước. Hồi đó có con ông Park Hanjun (bịa) hình như là học ở trường Seoul. Cô Park Jiyeon, bạn của chị.
- Cô ấy còn ở đây?
Sulli chép miệng:
- Cô ấy đã chết trong trận càn của giặc năm ..13. Chết do bị giặc tàn phá!
Rồi Sulli kể rành rọt hơn:
- Năm ấy cũng vào những ngày hè như vầy. Jiyeon về nhà nghỉ hè thì bị nạn. Năm đó cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi.
Chị em Amber tới xóm nhà hoang thì trời xế chiều. Khi đi gần tới ngôi nhà ngói xưa thì Sulli chỉ và nói:
- Đây là nhà của ông Hanjun, cha của Jiyeon, hồi đó chị thường sang chơi.
Ngôi nhà nhìn từ xa đã thấy sự hoang tàn, bởi mái ngói và tường nhà rêu phong, sân rộng phía trước cỏ mọc đầy. Chợt Amber kêu lên:
- Cái gì vậy chị Sulli?
Trong ngôi nhà hoang có nhiều người tụ tập khác thường. Sulli cũng ngạc nhiên:
- Chuyện gì đây?
Chị em họ chen được vào trong thì cũng vừa lúc người ta khiêng ra bằng võng một người gần như là một xác chết. Amber vừa nhác thấy đã thét lên:
- Eunjung!
Thì ra nạn nhân là Eunjung.
Một người tham gia cấp cứu đã kể lại vắn tắt:
- Suốt đêm hôm qua tôi đi soi ếch ở sau nhà, lâu lâu lại nghe có tiếng cười rồi lại khóc ở trong nhà này. Ban đầu tôi cứ tưởng là như mọi khi người ta vẫn gọi đây là ngôi nhà ma, nên tôi không dám vào. Tuy nhiên khi gần sáng khi sắp sửa xách giỏ ếch về thì lại nghe ai đó kêu lên kinh hoàng lắm! Tôi chạy về nhà kể lại chuyện thì con vợ tôi một hai ngăn không cho tôi trở lại đây, nó nói đó là hồn ma. Tôi thì không tin, nhưng...
Anh ta ngừng lại thở hổn hển rồi tiếp:
- Cho đến chiều nay khi xách cần câu đi nhấp cá, khi ngang qua sau nhà tôi lại nghe nhiều tiếng rên gấp lắm. Lúc ấy tôi không còn bình tĩnh được nữa nên gọi thêm mấy anh em nữa, xông vào nhà và gặp người này đang nằm hấp hối dưới nền đất ẩm. Anh ta nhìn mình mẩy không có thương tích gì nhưng xem ra bị mất sức giữ lắm, da mặt tái nhợt, tay chân nhấc không lên.
Amber nghe xong, thất thần:
- Eunjung ơi, sao vậy Jung!
Eunjung được đưa ra bệnh viện tỉnh, cứu được mạng sống, nhưng anh ta vẫn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mồm miệng cứ lầu bầu mấy tiếng "Jiyeon...Park Jiyeon..."
Cuối cùng Eunjung được chuyển về Bệnh viện Tâm thần Seoul. Ở đây người ta kết luận:
- Anh chàng này vừa bị một cú sốc kinh hoàng lắm mà không chết đã là may. Anh ta đã qua cơn nguy hiểm tính mạng, nhưng chứng hoang tưởng sẽ còn kéo dài. Anh ta chỉ duy nhất nghĩ về một cô gái tên Park Jiyeon, cứ gọi tên cô ấy và đôi lúc còn hỏi: "Vườn trúc đào đâu rồi..???
_____
Ko phải HE nên pùn hết sức ~"~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top