Chương 14: Bão tố...
- Được rồi, cho cô ấy vào. Nhưng tôi nói trước, cô ta không phải, và sẽ không bao giờ là người nhà của tôi, nghe rõ chưa? - Sehun nói, gằn mạnh giọng với cô thư kí, sau đó khoác chiếc áo vest lên người, bước ra ghế sofa.
------------------------------------------------------------------
- Cốc cốc - tiếng cánh cửa gỗ vang lên trong không gian yên tĩnh nơi phòng chủ tịch.
- Vào đi - hắn nói.
Eun Gi bước vào, cô ta mặc một chiếc váy để lộ ra vòng một đầy đặn, thêm với đôi chân dài trắng nõn. Nội những thứ đó thôi cũng đã làm hắn khó chịu lắm rồi. Song, hắn vẫn gượng lại, cất giọng hỏi ả
- Cô muốn gì?
- Hunnie à, em nghĩ là anh biết em đến đây muốn gì chứ, anh yêu? - ả ta đưa tay khoác lấy tay hắn.
Sehun lúc này đã không tự chủ được, hắn đã chịu quá đủ rồi, đứng dậy, đẩy ả ta ra bằng một lực mạnh và tát một cái thật mạnh vào má phải của ả. Sau đó gắt lên:
- Lôi cô ta ra ngoài!
Eun Gi không ngừng giãy nảy, ả ta nổi điên lên, gào thét:
- BUÔNG TAO RA...SEHUN...NẾU ANH...KHÔNG CHIA TAY THẰNG ĐÓ....THÌ EM SẼ KHÔNG ĐỂ CHO NÓ ĐƯỢC YÊN ĐÂU..BUÔNG TAO RA... - cả công ty bỗng nhiên phát ra một tiếng cười man rợ của một người phụ nữ.
Sehun buông người xuống ghế sofa. Hắn thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương, bắt đầu tìm cách đối phó với Eun Gi. Vì hắn biết, ả ta là một con người sẽ làm theo những gì mình đã nói. Làm sao mới bảo vệ được Luhan của hắn đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tối đó.....
- Anh về rồi - Sehun vứt cái cặp táp xuống sofa rồi đi nhanh lên lầu tìm vợ yêu của hắn.
- Vợ ơi~~~~ - Cửa phòng mở ra cũng với giọng nói của hắn. Thấy cục bông nhỏ xíu của mình dang cuộn chiếc chăn ấm áp, Sehun chợt mỉm cười.
Leo lên giường vòng tay ôm lấy tiểu thiên hạ của mình, hắn cọ cọ đầu vào vai Luhan, hít thật sâu mùi hương của cậu.
- Em mới tắm đúng không vợ yêu? Trên người em vẫn còn vương mùi sữa tắm nè... - sau đó vòng tay ôm Luhan ngày càng khiến cậu mở mắt dậy
- Se...Sehun...anh về...hồi nào vậy? Sao không gọi em? Để....em pha nước cho anh tắm, anh .....đi làm cả ngày mệt rồi, mau....đi tắm đi..... - cậu cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Tuy đã kết hôn nhưng cậu vẫn không thể thích ứng được.
Sehun nhìn thấy cậu như vậy, không nhịn được bật cười. Luhan vội vã đẩy hắn ra, bước chân xuống giường định đi vào nhà vệ sinh nhưng lại bị một bàn tay rắn chắc nào đó kéo lại đè xuống giường.
Hắn nhìn cậu, một vẻ mặt đỏ ửng lên, tay thì liên tục bám lấy drap giường, vẫn đang cố gắng quay mặt sang bên để né tránh ánh nhìn.
- Luhan...nhìn anh. - hắn nghiêm mặt lại nhìn cậu. Cậu cũng không còn cách nào khác mà mà phải ngước mắt lên nhìn hắn. Ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, đỏ lựng mà không kìm chế được hôn lên môi cậu thật sâu.
Luhan hoàn toàn bị hắn nhấn chìm trong nụ hôn ấy. Cậu không thể làm được gì ngoài cách tiếp nhận nụ hôn này. Nước mắt không ngừng trào ra nơi khóe mắt Luhan, từng giọt mặn chát thấm vào drap giường.
Vài giây sau, cậu lấy lại được ý thức, đẩy hắn ra ngoài, đưa tay lên quệt đi những giọt nước mắt trên mặt, chạy vào nhà vệ sinh. Đóng sầm cửa lại, cậu bật khóc lớn, cậu thật sự không muốn phải xa hắn chút nào...
----------------------------------------------Flash Back --------------------------------------------------------------
- Alo, cho hỏi ai vậy - Luhan bắt máy, giọng nói mang một chút buồn ngủ
- Cậu là Luhan? - đầu dây bên kia vang vọng lên tiếng phụ nữ. Luhan bừng tỉnh, cậu ngay lập tức tập trung vào cuộc điện thoại ngay trước mắt.
- Vâng... là tôi... - Câu trả lời của cậu đã có chút ngập ngừng
- Tôi là Eun Gi - giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa, câu nói ấy làm cậu chết sững - Tôi là Lee Eun Gi...
Ba chữ Lee Eun Gi rót vào tai Luhan nghe như tiếng dao xé nát tâm can cậu vậy. Cố gắng giữ bình tĩnh để nghe hết câu nói của ả.
- Tôi cho cậu biết, cậu tốt nhất nếu không muốn tôi làm gì không tốt đến cậu thì hãy buông tay Sehun ra đi, anh ấy là của tôi, nên cậu đừng hòng có thể cướp được anh ấy. Còn nữa, nếu biến được ra khỏi mắt Sehunie luôn thì càng tốt.....tút tút..... - tiếng điện thoại dập mạnh.
Quả thật trong lời nói của cô ta có chút gằn giọng. Cậu đau khổ buông thõng tay xuống giường, mắt nhắm lại, ngước lên trần nhà. Nước mắt chảy ra, cậu thở dài
" Sehun....em xin lỗi"
-------------------------------------------------End Flash Back-------------------------------
Nước mắt tuôn ra như mưa, cậu cố gắng cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cậu lau khô nước mắt, cố gắng mỉm cười rửa mặt rồi đi ra ngoài
Tối đó, Luhan cứ luôn miệng nói yêu Sehun, sau đó còn ôm hắn rất chặt, vờ nhắm mắt. Đêm độ Sehun còn thấy kì lạ nữa là... Đó là hôm cậu thức khuya nhất từ lúc cậu bước chân vào nhà này.
Đến khi Sehun đã ngủ, cậu chuẩn bị một tờ giấy, một cây bút, và cậu ngồi viết một bức thư để lại cho Sehun- người cậu yêu. Luhan đã khóc rất nhiều, vì tờ giấy đã bị nhòe đi...
Trong tờ giấy ấy, có kẹp với một tờ đơn ly hôn, được gấp lại ngay ngắn, một dòng chữ đại loại trong đó là:
" Tạm...à không....Vĩnh biệt.....người em yêu...."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap này mình để hơi lâu quá rồi, hy vọng là readers đừng có bỏ mình nha, mong mọi người tiếp tục ủng hộ, mình sẽ cố gắng ra chap mới đều đặn hơn:)))
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
À quên nữa, nhớ vote+ comt cho mình nha, đừng đọc chùa T^T....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top