Chương 19: "Được"

::Flashback::

-Lộc Hàm...Anh biết em yêu Ngô Thế Huân,nhưng hắn ta có thích em đâu chứ?Xin lỗi,Lộc Hàm,anh...

-Huỳnh Hội trưởng,anh không cần xin lỗi em...Chuyện đó vốn là sự thật mà...-Lộc Hàm ngước đầu cười cười nói rồi lại dời mắt xuống cốc cà phê.

-Lộc Hàm...Ngô Thế Huân vốn không xứng ở bên cạnh em...Vậy...còn anh thì sao?-Huỳnh Dương cuối cùng cũng đi vào vấn đề mà anh ta* vốn muốn nói.

*/Từ nay sẽ gọi Huỳnh Dương là anh ta.Để dễ phân biệt với Xán Liệt nên kèm chữ "ta"=)))

  -Huỳnh hội trưởng...-Lộc Hàm ngạc nhiên ngẩng đầu.

  -Được rồi...Em nghĩ kĩ rồi hãy trả lời anh nghe.-Huỳnh Dương mỉm cười ôn nhu nhìn Lộc Hàm.

::End Flashback::

  -Em định đi sang Anh du học thật sao,tiểu Lộc?-Bạch Hiền lo lắng nhìn cậu sắp xếp quần áo vào vali.

-Vâng ạ...Mà anh này,em không dự đám cưới của anh được thật xin lỗi.-Lộc Hàm cười cười nhìn y.

-À!Lộc Hàm...anh...

Bạch Hiền chưa kịp nói hết Lộc Hàm đã vội chen lời.

-Anh này...Anh phải hạnh phúc với anh rể đấy!Anh nghe không?Nếu vậy em mới yên tâm đi du học.Còn nữa,hôm qua em thấy anh rể đi với 1 người con trai,anh có gì phải quản kĩ vào biết không?-Lộc Hàm nắm lấy bàn tay thon mảnh của y,mỉm cười.

-Tiểu Lộc...Em đừng lừa mình dối người nữa...-Bạch Hiền vội vã ngắt lời Lộc Hàm.

Lộc Hàm ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn y,ngạc nhiên không thôi.Bạch Hiền đau lòng nhìn Lộc Hàm vốn đang chúc phúc y mà tim đau,mắt tuôn lệ.

-Tiểu Lộc...nghe anh nói...Hãy nghe kĩ!-Bạch Hiền nghiêm túc nói.

-Anh và Ngô Thế Huân đã huỷ bỏ hôn ước.Xán Liệt đã đi nói với ba rồi.Tụi anh yêu nhau!Lúc trước anh chỉ dại khờ bị nét đẹp của Thế Huân ngã gục chứ hoàn toàn không từ tâm mà yêu Thế Huân...Khi anh biết em có ý với Thế Huân,anh đã nghĩ đến chuyện tách hai người ra...Nhưng cũng cùng lúc đó Xán Liệt xuất hiện khiến tâm anh đang rối bời lại được thả lỏng.Khi anh ở bên Xán Liệt,anh mới cảm thấy được sự ấm áp mà người thật sự yêu mình mang lại...Tâm anh vốn dĩ đã bị Xán Liệt cướp mất rồi...

Nhìn Bạch Hiền mỉm cười ngọt ngào khi nhắc tên người y yêu-Xán Liệt khiến Lộc Hàm cũng phần nào an tâm.

  -Nhưng...tiểu Lộc,anh không kết hôn với Thế Huân.Em cũng thế mà đừng đi du học...-Bạch Hiền cuối cùng cũng nói đến vấn đề mà cậu rất không muốn nhắc đến.

Lộc Hàm hít 1 hơi sâu.Mỉm cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Hiền.

  -Hiền ca,em thật sự rất mệt.Em không thể tiếp tục nữa.Có thể em sẽ vẫn mãi yêu Thế Huân nhưng vốn dĩ là do lỗi định mệnh.Em và anh ấy là hai đường song song,không thể đến với nhau được...Em với anh ấy vốn không nên quen biết nhau...

  Bạch Hiền buồn phiền nhìn Lộc Hàm đứng dậy rời khỏi phòng.Bạch Hiền ngẫm nghĩ không biết có nên gọi điện cho Ngô Thế Huân không.Nhớ đến khi nãy Lộc Hàm cay đắng nói với y,dù không nói rõ nhưng y biết Ngô Thế Huân kia đã tổn thương Lộc Hàm như thế nào.Hắn dám làm vậy với Lộc Hàm,bị trả giá cũng đáng nên y cũng không cần gọi làm gì.

----oOo----

Lộc Hàm thẫn thờ đi ngoài vườn.Không ngờ chỉ mấy ngày cậu không có ở nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.Nhưng cậu ở nhà chắc cũng không phát giác được điều gì bất thường...

Bạch Hiền,Xán Liệt bỗng thân với nhau qua mối quan hệ anh chồng-em dâu.Rồi Bạch Hiền bỗng từ khi nào phát hiện ra tình cảm giữa y và Xán Liệt.Mọi chuyện đúng là chẳng bao giờ đi như kế hoạch mà người khác đã tự vạch ra trong đầu.

Giống như cậu với Thế Huân...Không những đã quan hệ với nhau.Cũng không nghĩ rằng mọi chuyện lại kết thúc "quá" đơn giản(Rết: Tui để trong ngoặc không phải mang ý nghĩa trái lại.Hãy nghĩ kỹ xem nó mang ý nghĩa gì nào?=))) )như vậy.

Cậu có thật sự sẽ ở bên Huỳnh hội trưởng mãi không?Hay là cuộc tình này lại thất bại.Cứ để thời gian tính rồi định mệnh quyết định.Vì cậu mệt rồi...

.

.

.

-Tiểu Lộc,em đi phải ráng giữ sức khoẻ.Ba chỉ mới hay tin em đi du học chứ không biết hôm nay em sẽ bay.Mọi việc về ông cứ để anh lo.Phải sống tốt đấy!-Bạch Hiền vỗ về đứa em nhỏ trong lòng mình.Nước mắt không ngừng chảy ra.

Lộc Hàm nấc nhỏ trong cuống họng,định mở lời thì Bạch Hiền đã quay qua Huỳnh Dương mắng xa xả.

-Còn cậu!Chăm sóc tốt cho em tôi!Cậu chỉ cần làm mất một cọng tóc thì đừng trách tôi xẻo thịt cậu ra đem treo lên quầy thịt heo.Em tôi chỉ cần gọi điện khóc lóc than vãn gì về cậu không đối tốt nó thì tôi không tiếc tiền bay thẳng qua bên đó đâu!!!

  Huỳnh Dương tuy lớn hơn Bạch Hiền những 8 tháng nhưng cũng "vâng vâng,dạ dạ" đáp,mặt không ngừng đổ mồ hôi.Xán Liệt đứng cạnh thở dài bó tay,kéo Bạch Hiền đang không ngừng làm loạn vào loạn.Hôn hôn lên cái má đang phùng lên.

  -Bảo bối!Em đừng có la lớn vậy.Dù gì người ta cũng hơn em những 8 tháng.

  Bạch Hiền liếc mắt nhìn Xán Liệt rồi lại dòm ngó xung quanh.Thấy người khác quay lại nhìn nhìn liền trừng mắt khiến ai cũng ngượng ngùng quay đi chỗ khác.

-Được rồi,Hiền ca.Anh ở nhà cũng phải sống tốt đấy.Xán Liệt có làm gì thì cứ nói em.-Lộc Hàm mỉm cười hôn hôn lên má Bạch Hiền xem như tạm biệt.

-Em phải sống tốt đấy!!!-Nhìn bóng lưng Lộc Hàm khuất dần sau cánh cửa,Bạch Hiền nói vọng.

----oOo----

-Ngô Thế Huân?-Bạch Hiền lên tiếng.

[-Có chuyện gì?]

-Tiểu Lộc bay rồi.Anh không hối hận?

[-Hừ!Tại sao tôi phải hối hận với thứ đồ chơi đáng bỏ đi như vậy!!!?]

-...Ồ.Nếu vậy tôi cúp máy nhé?-Bạch Hiền khinh khỉnh nói.

[-...]

-...

[-Lộc Hàm đi đâu?]

-Nước Anh!...Lộc Hàm vẫn còn rất yêu anh.Nhưng anh đã làm đau nó quá nhiều nên nó không thể chấp nhận cú sốc lớn này.Huỳnh hội trưởng không phải có điều gì không tốt nhưng tôi không muốn thấy đứa em ruột của tôi ở bên cạnh người chỉ xem là vật thay thế cho anh.Huỳnh hội trưởng mà biết thì chắc cũng rất đau lòng...Nhưng nếu anh làm đau nó nữa,thì đừng mong gặp lại em tôi!!!

[-Được...]

_._._._Hoàn Chương 19_._._._

*Chấm nước mắt* Số tui xui dã man.Không có được chữ ký của Lâm đại đại.Đauuuuu *gào*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top