Chap 13 (End): Seo Hyerin - thiên thần hộ mệnh

"Mọi người bình tĩnh, cô bé ấy tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch. Vết thương ở đầu may mắn thay không quá ảnh hưởng nguy hiểm tới não bộ, xương cẳng chân trái của cô bé đã gãy, còn lại chỉ là xây xát ngoài da. Mọi người có thể yên tâm rồi, chắc cô bé cũng sắp tỉnh lại, lát nữa mọi người có thể vào thăm."

Bác sĩ chậm rãi nói. Có 4 khuôn mặt đang căng thẳng tột cùng để lắng nghe và rồi mọi âu lo dần dần dịu xuống, mọi người mừng rỡ thầm cảm ơn trời đất đã phù hộ cho con bé Hyerin.

Hyerin đã ổn. Thế còn Jackson??

"Các người đã tìm kỹ mọi ngõ ngách trong bệnh viện chưa??" - Hani khẩn trương hỏi các cảnh sát.

"Chúng tôi vẫn đang chia nhau đi tìm..."

"Mọi người, hãy ở lại đây cùng bác sĩ trông chừng con bé Hyerin. Em sẽ theo cảnh sát tìm Jackson." - Hani nhìn 3 cô gái kia.

"Heeyeon..." - Elly mím môi siết nhẹ vai em gái. "Em đi đi, nhớ là phải cẩn thận đó..." - Solji tiếp lời, thay Elly dặn dò Hani.

"Chị nhất định phải quay lại nhé, em chờ..." - Junghwa rưng rưng nhìn Hani.

Hani quẹt ngang nước mắt, gật nhẹ đầu nhìn mọi người với ánh mắt đầy kiên quyết rồi cùng cảnh sát rời đi ngay sau đó.

Lúc này, trong một góc phòng chứa dụng cụ y tế đã cũ của bệnh viện. Tên Takuya trong bộ y phục cảnh sát vẫn đang giữ chặt Jackson bên người, tay trái hắn bịt chặt miệng cậu từ phía sau trong khi tay còn lại thì lom lom con dao mổ bén ngót kề sát cổ cậu.

"Mày có ngon thì la lên đi!!" - hắn gầm gừ trong cổ họng, mắt lấm lét liếc ra bên ngoài cánh cửa đang khép hờ.

"Hmm..Hmmm!!!" - cậu cựa quậy thân người nhưng hai tay đã bị hắn trói chặt ra phía sau bằng dây cước.

"Đi!"

Nhận thấy những cảnh sát đang truy lùng hắn bên ngoài hành lang đã thưa dần, hắn vội kéo cậu đứng lên rồi lôi cậu thật nhanh theo mình.

"Mày mà la lên một tiếng, con dao này sẽ cắm vào cổ họng mày ngay lập tức!!" - hắn buông lời đe dọa, càng kê sát con dao vào cổ cậu hơn.

"Takuya, mày cứ giết tao đi, tao thách mày đấy. Để rồi coi mày sẽ chết thảm như thế nào!!" - cậu nhếch mép cười khích tướng hắn.

"Tao đếch cần lấy cái mạng chó của mày nữa. Bây giờ cảnh sát cả nước đang truy lùng tao, tao biết tao có chạy đằng trời cũng không thoát được. Nhưng ít ra tao cũng phải kéo con ranh Ahn Hani chết chung với tao, và mày chính là con mồi để tao nhử nó dẫn xác đến, mày hiểu không??" - hắn nghiến răng nhả từng chữ vào tai cậu.

"Thằng khốn!" - cậu điên tiết muốn đấm hắn nhưng tay đã bị trói chặt sau lưng cộng thêm lưỡi dao sáng lóa kia vẫn đang kè kè bên cổ cậu.

Hắn lôi cậu vào buồng thang máy khi thoáng nghe thấy tiếng bước chân người chạy đến. Cánh cửa thang máy vừa khép, hắn liền ấn ngay nút lên tầng thượng.

"Jackson!! Chị biết hắn ta đang uy hiếp cậu nhưng hãy bình tĩnh, đừng hành động ngốc nghếch. Chị sẽ tìm thấy cậu ngay thôi!!!"

Là giọng Hani ở bên ngoài, cô đang cùng một vài cảnh sát hộ tống chạy khắp nơi tìm Jackson, và đi đến đâu cô cũng nói to những câu trấn an tinh thần cậu như vậy. Jackson bên trong buồng thang máy nghe thấy thì ngay lập tức dùng hết sức lực lao về phía cánh cửa đã khép chặt, gào thét:

"Hani noona!!! Hani noona, em ở đây!!" - cậu liên tục ấn nút open nhưng thang máy đã di chuyển đi lên, muộn rồi.

"Mày tốn công vô ích thôi thằng nhãi. Mày đứng ở trong này hò hét mà mong con ranh ngoài kia sẽ nghe thấy à?? Ha!"

Thang máy đã dừng lại ở tầng thượng, cửa từ từ hé mở. Sân thượng bệnh viện nửa đêm tối đen như mực, chỉ có leo lét vài ngọn đèn lập lòe soi ở 4 góc. Tên Takuya thô bạo lôi Jackson đi thẳng về phía mép sân thượng.

"Haha, mày có thấy lũ cảnh sát đó quá ngu ngốc không?? Sân thượng đếch có mống cảnh sát nào canh gác!!" - hắn cười vang.

"Mày mới là thằng ngu ấy! Trực thăng kìa!!" - Jackson hất hàm, đá mắt lên trời, nơi có một chiếc trực thăng đang lượn lờ và rọi thẳng đèn pha vào tên Takuya khiến hắn lóa mắt dùng tay che đi. 

Cậu cười hắt ra, thả ánh nhìn xuống khuôn viên bệnh viện từ độ cao 29 tầng, quả nhiên lâng lâng chóng mặt. Không phải bởi cậu sợ độ cao mà là bởi cái tên ác ôn đứng cạnh cậu đây, đến phút cuối hắn vẫn ngu ngốc thích tự dồn mình đến bước đường cùng. Haha, để xem bây giờ hắn có thể chạy đi đâu? Ví như hôm nay cậu có chết thì cũng có hắn chết chung, nhất định không để hắn còn sống mà làm hại Hani nữa. Cậu đã định tóm cổ áo hắn rồi lao xuống dưới cùng chết nhưng lại sực nhớ đến lời Hani: "Đừng hành động ngốc nghếch, chị sẽ tìm thấy cậu ngay thôi...", nước mắt cậu tự dưng muốn ứa ra. Ahn Hani kỳ thực rất hiểu cậu.

Cảnh sát bên dưới đã nắm bắt kịp tình hình. Họ bao vây kín kẽ và những họng súng ngắm tầm xa cũng đã được bố trí hướng về phía tên tội phạm Takuya kia để đề phòng bất trắc.

"Takuya, chúng tôi đề nghị anh thả Jackson ra. Nếu không, chúng tôi có quyền nổ súng! Ngay bây giờ!" - cảnh sát trên trực thăng dùng loa cảnh báo.

"Nghe lũ ngốc ấy nói gì kìa." - hắn nhìn Jackson, cười nói tỉnh như không.

"Takuya!! Chúng tôi nhắc lại lần nữa...!!"

"Các người mà nổ súng thì thằng nhóc này sẽ rơi xuống dưới tan xác ngay!! Nghe rõ không??" - hắn gào to. "Haha, thế là xong. Với lũ cảnh sát này thì chỉ cần có thế, chúng nó chẳng làm được trò trống gì đâu, chỉ giỏi tới hiện trường hốt xác thôi!! Giờ chỉ việc chờ con ranh Ahn Hani ấy mò lên đây." - hắn tự nói một mình.

"Con ranh mà mày đang chờ đây!! Sao?? Có trò gì vui??"

Giọng nữ tựa cơn gió lạnh thoảng qua, vọng đến từ phía sau hắn. Vội quay phắt người lại, hắn cười khẩy khi nhận ra đó không ai khác ngoài người mà hắn đang trông đợi, Ahn Hani.

"Haha, tao với mày hôm nay phải có đứa chết! Hoặc chí ít thì cả hai cùng chết!!" - hắn cười vang.

"Mày có nhầm không??" - Hani chậm rãi tiến tới. "Vì hôm nay... quyển sổ tử thần chỉ ghi có một mình tên mày mà thôi..." - cô càng tiến đến gần.

"Mày mà tiến thêm bước nữa, thằng nhãi này sẽ chết!" - hắn nắm cổ áo Jackson lôi mạnh về mép sân thượng.

"Hani noona, xử hắn đi. Em sẽ không sao!!" - cậu hối thúc.

"Mày câm mồm!!" - hắn đấm cậu rồi vung dao về phía Hani. 

Jackson loạng choạng bên rìa mép sân thượng, cố gắng giữ thăng bằng không để trượt ngã xuống. Hani xoay nhẹ người tránh khỏi lưỡi dao của tên Takuya, cô kịp lúc chộp được cổ tay cầm dao của hắn bẻ một phát, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cảm nhận xương cổ tay đã rệu rã, hắn đánh rơi luôn con dao. Hani thừa cơ hội nhặt dao đến cắt dây trói cho Jackson.

"Jackson, cậu rời khỏi đây nhanh lên." - Hani dặn dò cậu ngay khi vừa cắt xong dây trói.

"Không, em phải giúp noona!!" - cậu lắc đầu cương quyết không rời đi.

"Coi nào, cậu còn chưa được khỏe. Chị không thể để cậu tiếp tục đối mặt nguy hiểm ở đây!!"

"Noona, coi chừng!!!" - Jackson hét lên khi thấy tên Takuya đang lao đến từ phía sau Hani.

Muộn rồi, hắn choàng cánh tay qua cổ Hani siết lấy cô kéo đi và tìm mọi cách tước lại con dao bởi đó là thứ vũ khí duy nhất hắn có lúc này. Hani dù ngạt thở vẫn cố giữ chặt con dao trong tay, cô dồn hết sức vào cánh tay trái, giật chõ thật mạnh vào bụng hắn khiến hắn phần nào nới lỏng cánh tay đang quấn siết lấy cổ cô. Cô đảo nhanh lưỡi dao ra phía sau, đâm một nhát thật mạnh vào hắn. Nhưng đây chỉ là một con dao mổ bình thường, lưỡi dao rất ngắn nên một nhát dao cũng chỉ khiến hắn tốn vài ba giọt máu bẩn thỉu chứ không thể lấy mạng hắn ngay được. Cô cứ thế liên tục đâm hắn nhiều nhát vào người, vào cả cánh tay đang siết cổ cô nhưng có vẻ như hắn vẫn chả hề hấn gì.

"Mẹ kiếp!!"

Jackson lao đến ôm siết ngang hông hắn kéo ra khỏi Hani, hắn tuy đang chảy máu vẫn cố gắng chống cự. Cậu vật hắn ra rồi quỳ trên ngực hắn, tung hàng loạt những cú đấm vào mặt, vào xương hàm khiến hắn tối sầm mắt mũi.

"Mày chết đi!" - Jackson điên tiết hạ những nắm đấm nặng tay xuống mặt hắn.

"Thằng nhãi!!"

Hắn co gối đạp mạnh vào sườn cậu khiến cậu ngã sang bên, vết thương chưa lành hẳn bất ngờ bị động. Cậu đau đớn trong giận dữ, Hani vội đến bên và đỡ lấy cậu.

"Người của tao sắp đến đây rồi, để xem chúng mày có sống sót nổi không nhé!!" - hắn cười đắc ý, người của hắn ở đây chính là Kwon chủ tịch mà lâu nay hắn vẫn nghĩ rằng cô ta thật ngu ngốc khi đã bị hắn lừa bao nhiêu năm nay.

"Người của mày á? Ý mày là Kwon Yuri?? Haha... mày nghĩ cô ấy tin tưởng cái loại như mày sao?? Thật đáng thương thay cho mày!!"

Dứt lời, Hani lao đến nhanh như một cơn lốc, cô vung chân đạp vào giữa ngực hắn. Hắn cố gượng để không ngã xuống. Trước con mắt ngỡ ngàng lo lắng của Jackson, hắn điên tiết bổ nhào vào Hani khiến cô ngã bật ra sau, con dao trên tay cô văng tít ra xa. Hắn gồng cứng hai cánh tay cố siết chặt cổ cô. Hani cười nhếch nhìn vẻ đáng thương của tên tội phạm đang bị dồn vào bước đường cùng kia.

"Hani noona!!" - Jackson ôm bụng đau đớn, vẫn cố bước về phía cô để ngăn tên ác ôn kia lại.

Mắt Hani tối sầm lại, đầu óc quay mòng mòng. Cô thoáng trông thấy... Eri...

*Xin lỗi em, Eri... Xin lỗi...*

Đoàng!!

Chỉ duy nhất một tiếng súng khô khốc vang lên, không phải là cảnh sát vừa bắn, ngoài cảnh sát ra, còn ai có súng?? Tên Takuya đột nhiên đổ ập xuống, lỗ đạn trên đầu hắn tứa máu ra rơi vãi cả lên người Hani. Cô đẩy hắn sang bên rồi ôm ngực thở dốc, nếu như trễ thêm vài giây, có lẽ cô đã chết vì ngạt thở.

Cảnh sát đến lúc này mới bắt đầu ùa lên sân thượng, súng máy lên đạn lách cách.

"Cảnh sát các người là bù nhìn??" - giọng một cô gái nói với các cảnh sát, trên tay cô là họng súng còn bốc khói.

"Chả có thằng súc sinh ác ôn nào lại có thể tồn tại lâu như mày hết, Takuya ạ!!" - cô bước đến bên cái xác còn chưa nhắm mắt của tên Takuya, nhếch môi cười.

"Yuri..." - Hani mấp máy môi.

"Cô ổn chứ? Xin lỗi vì sự chậm trễ..." - Yuri chìa tay kéo Hani đứng lên.

"Tôi không sao... Cảm ơn cô." - Hani mỉm cười mệt mỏi, cô thực sự chẳng còn tý sức lực nào cả.

"Hani noona..." - Jackson cũng đến bên Hani, cậu siết tay cô xúc động.

"Chuyện này kết thúc rồi." - Hani nhìn mọi người, bên cô ít ra còn có những con người này, những thiên thần hộ mạng của cô.

*Eri... Tôi sẽ không thể nào trả thù được cho em nếu như không có những con người ở đây. Từ nay em có thể yên lòng ở thế giới bên kia rồi...*

Cảnh sát sau đó đã khiển trách Kwon Yuri về việc cô đã xen vào nhiệm vụ của họ cũng như việc cô bắn chết tên Takuya. Tuy nhiên những gì cô làm là để cứu người, vả lại trước sau gì tên tội phạm đó cũng phải nhận lấy cái chết, cô chỉ là thay trời hành đạo thôi. Thế nên, cảnh sát chẳng còn lý do gì để khiển trách cô nữa.

***

Tối muộn hôm đó, bệnh viện tổng hợp Seoul cuối cùng cũng đã thoát được cảnh bị cảnh sát túc trực bao vây mấy tháng liền. Jackson sau khi chưa lành lặn hẳn đã lại choảng nhau một trận với tên Takuya thì cậu đã bị Hani ép phải nằm nghỉ cho các bác sĩ chăm sóc. Sau đó, cô cùng Yuri quay lại phòng bệnh của Hyerin.

"Chào mọi người..." - Yuri nhẹ đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào cả thảy mọi người. "Ô, bé con đã tỉnh rồi?" - giọng cô vui vẻ hỏi han Hyerin đang nằm trên giường với chân trái bó bột và đầu thì quấn băng kín mít nhưng vẫn đang cố mỉm cười thật tươi.

"Yuri unnie..." - Junghwa cúi nhẹ đầu chào.

"Xin lỗi... cô đây là..." - Hyojin vội vàng lên tiếng.

"Tôi là chị gái của Eri... Chắc cô không biết tôi, nhưng em gái cô thì có." - Yuri mỉm cười.

"Yuri unnie, Hani unnie đâu rồi ạ?? Em nghe nói cảnh sát đã tóm được tên Takuya, vậy còn..." - Junghwa lo lắng hỏi.

"Chậc... Hani... cổ..." - Yuri vờ ra vẻ tiếc thương, lúng túng xoa xoa gáy.

"Cô nói mau!! Em gái tôi đâu?? Nó sao rồi??" - Hyojin nhất thời nóng vội, nắm lấy vai Yuri lắc mạnh.

Yuri cười xòa, hướng ngón cái về phía cửa.

"Happy birthday to you... Happy birthday to you..."

Cánh cửa bật mở, Hani chậm rãi bước vào, trên tay là chiếc bánh kem đang được cắm nến. Cô cùng Yuri vỗ tay hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, mọi người ngớ ra... Có con bé nào đó nằm mỉm cười hạnh phúc mà nước mắt rưng rưng.

"Mọi người, em muốn ngồi dậy..." - Hyerin nói.

"Rồi rồi..."

Ngay lập tức Hyerin được mọi người tận tay nhẹ nhàng đỡ dậy. Nó nhìn mọi người, nước mắt lã chã rơi, không ngờ đến phút chót họ vẫn không quên hôm nay là sinh nhật nó.

"A! Chiếc bánh này là em làm nè! Mà em sơ ý để quên ở nhà nên mới..." - Junghwa vừa reo lên vui vẻ đã liền chùng xuống.

"Con bé này! Bây giờ chả phải bánh của em đã được dùng đến rồi hay sao?" - Solji xoa đầu Junghwa.

"Nào nào, mau mau cho bé Lynnie của chúng ta thổi nến đi nào!!" - Hani bước đến đặt chiếc bánh kem xinh xắn vào tay Hyerin. Nó rưng rưng hạnh phúc nhìn những ngọn nến lung linh rồi thổi tắt chúng trong tiếng vỗ tay giòn giã của mọi người. Dù thân thể nó đau như dần nhưng trái tim thì hạnh phúc đến mức không còn cảm nhận được bất kì đau đớn nào nữa.

"Seo Hyerin, mau chóng bình phục nhé! Mọi người luôn ở đây bên cạnh em!" - Hani cầm tay con bé, dịu dàng nói.

Nó không nói được gì vì quá cảm động, chỉ biết gật gật đầu rồi òa khóc làm con bé Junghwa cũng sụt sùi theo.

"Thôi nào, đừng mít ướt, thiên thần nhỏ!" - Yuri mỉm cười đưa khăn cho Hyerin nhỏ bé đang khóc.

"Thiên thần hộ mệnh này đã cứu mạng công chúa của chị - Park Junghwa. Cảm ơn em, Seo Hyerin, em là đứa trẻ mạnh mẽ..." - Hani nghẹn ngào xúc động.

Hyerin khóc trong hạnh phúc bất tận. Sinh nhật năm nay của nó quả đúng là thật đặc biệt. Nó không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả hết được. Chỉ vỏn vẹn một ngày mà nó đã trải qua đủ những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ đau đớn nhất cho đến hạnh phúc nhất. Nó ngỡ đâu rằng nó sẽ chẳng bao giờ có thể có được một ngày sinh nhật trọn vẹn khi không có bố mẹ bên cạnh, nhưng không, những con người này đã chứng minh cho nó thấy, họ chính là gia đình của nó, là nơi mà Seo Hyerin bé nhỏ luôn luôn được trân trọng và yêu thương.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top