Phần 12

Kim Thạc Trấn mặt đằng đằng sát khí hét lớn. Sau đó là Tuấn Chung Quốc cũng lớn tiếng hét theo nhưng chỉ mới được nửa câu thì đã cứng họng.

Tiểu Hắc đang bị Chí Mẫn cầm trong tay cũng hoảng hồn sảy ra, bay loạn xạ đến va đầu kình kịch trên xà nhà. Còn con chim nhỏ kia của Chí Mẫn thì cũng ở trong lồng vừa vỗ cánh phành phạch vừa kêu chi chi inh ỏi như muốn thoát ra ngoài.

Tại Hưởng đứng phắt dậy hung hăng chỉ về phía Kim Thạc Trấn.
"Ngươi... Ngươi lại đạp hư cửa nhà của ta nữa rồi!"

Nhìn thấy đúng là hai người đang nói về chim thật, Kim Thạc Trấn hối hận đến xanh cả ruột. Hắn lại chọc giận lão bà nữa rồi, phải làm sao đây a...

"Bảo bảo à... Ta... Ta lại sửa là được mà!"

"Hỗn đãn! Hôm nay lão tử nhất định phải liều mạng với tên chết tiệt nhà ngươi..."

"A... Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Đừng nhéo! Ngươi đừng nhéo nữa... Đau a... Cẩn nhi, Dật nhi, Diễm nhi! Mau đến cứu phụ thân a..."

"Hừ! Ngươi không biết mất mặt hả? Đi kêu mấy đứa nhỏ đến cứu ngươi. Người bên ngoài mà biết được có mà cười đến rụng răng!"

"Vậy ngươi đừng có nhéo chân ta nữa! Ta sẽ không kêu chúng nó a..."

"Được... Ta không nhéo chân ngươi! Ta chỉ nhéo giữa hai chân ngươi thôi!"

"Á á... Cứu mạng a!"

Tại Hưởng như nổi điên mà đuổi theo Kim Thạc Trấn ra ngoài. Tiếng tru tréo của Kim Thạc Trấn và tiếng mắng chửi của Tại Hưởng ngày một xa dần.
Bây giờ ở tại nơi này chỉ còn lại hai người và hai con chim. Tiểu Hắc vì bị đập đầu quá nhiều nên choáng váng đứng nghiêng qua ngã lại bên cạnh lồng chim nhỏ của Chí Mẫn.

Tiểu Hắc là chú chim của Tại Hưởng nuôi đã được hai năm. Còn chú chim nhỏ của Chí Mẫn thì mới vừa nhặt được ở rừng hoa đào của sư phụ. Nó mới tập bay nên còn rất nhỏ.

Ánh mắt của Tuấn Chung Quốc và Chí Mẫn thoáng giao nhau. Thà không gặp thì thôi, chứ giờ gặp rồi lòng Chí Mẫn lại ân ẩn nhói đau.

Chí Mẫn dứt khoát quay mặt đi không nhìn Tuấn Chung Quốc nữa. Nhưng chỉ có mình y mới biết, thật ra y làm như vậy là để phòng hờ khi mình có lỡ rơi lệ thì hắn cũng sẽ không nhìn thấy.

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Ta... Mẫn nhi... Ta xin lỗi! Thật sự xin lỗi..."

"Xin lỗi ta vì chuyện gì?"

"Ta thật không ngờ nữ nhân kia lại âm độc như vậy! Nàng ấy lừa gạt ta lại còn hãm hại em! Ta đã đuổi nàng đi rồi. Phu nhân hãy cùng ta trở về đi có được không?"

"Ha... Ngươi sao lại nhẫn tâm đuổi nàng đi như vậy chứ? Chẳng phải nàng ta rất quan trọng với ngươi sao?"

"Ta... Thật ra lúc còn nhỏ, ta vô tình bị té xuống sông, chính Hoàng Nhan Chi đã một mình nhảy xuống kéo ta lên. Nên nói nàng ấy rất quan trọng với ta là vì nàng ấy còn là ân nhân cứu mạng của ta, chứ không phải là ta còn tình cảm với nàng như phu nhân nghĩ đâu."

"Ngươi giải thích nhiều như vậy làm gì? Ngươi vốn dĩ không tin tưởng ta! Còn nói ta nhỏ nhen ích kỷ... Ha ha... Phải rồi ta vốn nhỏ nhen ích kỷ vậy đó! Thế nên ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi! Vả lại đừng gọi ta là phu nhân nữa, ta không muốn là vợ của một kẻ dối trá phản bội như ngươi. Ngươi đi đi..."

Nói đến đây, trong đôi mắt Chí Mẫn có hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cả người y run lên nhè nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì khó có thể nhận ra.

Tuấn Chung Quốc nghe Chí Mẫn nói ra những lời như vậy, hắn giật mình, lòng như có cái gì đó lộp độp rơi xuống. Phải đau khổ và tổn thương bao nhiêu thì con người thiện lương như đất này mới có thể nói ra những lời tuyệt tình đến như vậy.

Hắn hoảng loạn, bất chấp tôn nghiêm mà quỳ xuống, từ phía sau lưng ôm lấy chân y. Hai mắt cũng đỏ bừng lên... Cuộc đời hắn chỉ khóc có bốn lần, lần thứ nhất là khi mới sinh ra, lần thứ hai là khi cha hắn qua đời, lần thứ ba là vào ba năm trước, khi hắn nạp thiếp mà trong đêm tân hôn lại đi ghen tuông rồi xông vào phòng của Chí Mẫn. Lần thứ tư là bây giờ.

Đã lâu lắm rồi hắn mới khóc một lần. Ngay cả khi hay tin Hoàng Nhan Chi phải lấy Triệu Kình Dục hắn cũng không khóc. Thế nhưng Chí Mẫn lại có thể khiến nước mắt đàn ông của hắn rơi những hai lần.

"Không! Mẫn... Ta không đi! Em đừng như vậy có được không? Em là phu nhân của ta, mãi mãi là phu nhân của ta mà. Ta xin lỗi! Xin lỗi em! Tha thứ... Hu hu... Tha thứ cho ta một lần này thôi...."

Chí Mẫn muốn bước đi nhưng chân đã bị Tuấn Chung Quốc xem như phao cứu sinh mà ôm chặt lấy. Hắn khóc... Hắn quỳ xuống cầu xin y... Nhưng lòng y lại không thể ta thứ cho hắn được. Nỗi đau mà hắn gây ra đã khiến trái tim vừa mới lành lại của Chí Mẫn một lần nữa tổn thương nặng nề.

"Tuấn Chung Quốc... Ngươi có thể không tin ta, có thể nghi ngờ ta... Ta cũng đều có thể cắn răng tha thứ cho ngươi. Thế nhưng ta không thể tha thứ chuyện đêm đó, ngươi cùng với nữ nhân kia... Ta đều nghe được. Lúc đó ta thật sự rất đau, rất hận ngươi..."

"Đêm đó là do nàng ta giở trò trong rượu, ta thật sự đã hết tình cảm với nàng từ lâu rồi! Mẫn... Ta chỉ yêu mỗi mình em thôi! Ta thề đó! Em có thể hỏi Thu nhi và Linh nhi, các nàng đều có thể làm chứng cho ta! Mẫn... Hu hu... Tin ta một lần đi mà!"

Có lẽ dù cho Hoàng Nhan Chi có hạ dược vào trong rượu hay không thì điều đó đối với Chí Mẫn đã không còn quan trọng. Bởi kết quả cuối cùng vẫn là Tuấn Chung Quốc đã lên giường cùng với nàng ta.

Mỗi lần thanh tĩnh ngồi một mình thì trong đầu y lại nghĩ đến tiếng rên rỉ của nữ nhân kia, y còn có thể nghe thấy tiếng thân thể va đập vào nhau tạo ra âm thanh dâm dục khiến trái tim y tan vỡ. Những lúc như vậy móng tay y lại cấm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ cũng theo đó tuôn ra.

Chí Mẫn kéo ống tay áo lên nhanh chóng xóa đi dấu vết của hai hàng nước mắt.

"Tin thì đã sao? Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bát nước hất đi dù có hốt lại cũng không còn được như lúc ban đầu. Ngươi đừng nói lời vô ích nữa... Về đi... Ta mệt rồi..."

Nói xong Chí Mẫn mạnh mẽ thoát khỏi hai cánh tay Tuấn Chung Quốc rời đi. Hắn bi thống hướng về phía Chí Mẫn hét lên.

"Ta không về một mình! Ta chờ em cùng về với ta! Chờ đến khi nào em chịu tha thứ cho ta mới thôi!"

Hắn lúc này nhìn giống như người vợ bị chồng mình ghẻ lạnh mà đợi chờ trong vô vọng.

__________

Sẵn đây là một ngày đặc biệt nên mình cũng muốn gởi đôi lời: Mình không lai nhóm nào cả, mình "only BTS" nên nghe xong không thể nào mà yêu thương nổi luôn ấy. Không phải mình là người hẹp hòi hay thích gây war gì nhưng có câu "ăn miếng trả miếng", nhà nào đó đừng có tí thành tích rồi đi chê bai người khác là "không có view..." nghe mà nó tức cái lồng ngực hà. Bởi vậy, người ta cười mình thì mình cười lại. Mà đến hôm nay chốt view mình mới dám cười á, mà cười lớn lắm luôn, ta nói... tao cười tao thức tao khỏi ngủ hahaha. Nghiệp quật mà ê ê ê cái mặt hà. Phải nói sao ta? "Chúng tớ có được thành tích này một phần nhỏ xíu là công của các cậu đấy 😆" Cái nết với cái nhục nó tỉ lệ thuận á, lần sau tém tém lại cho bớt nhục ạ. Thân!

Thôi xin nói đôi lời thì nói nhiêu đó đủ rồi, cái chính muốn nói là mình định up chap ăn mừng 98M view hôm qua cơ ☺️ nhưng mà phải đợi bác túb xác nhận view thì mới dám high. Chứ biết làm sao được khi có nhà nào bị trừ view đều đều như nhà này đâu chứ. Ai ngờ lần này được cộng những 3M view, vượt mục tiêu 100M view của chúng ta luôn a~

Chúc mừng cho cột mốc tuyệt vời này, mv không chỉ là video được nhiều view nhất 24h mà còn là video đầu tiên cán mốc 100M trong 24h nữa chứ.

Các anh vất vả rồi! ARMY cũng đã vất vả rồi! Còn về chặng đường dài phía trước, chúng ta không hứa sẽ đi thật xa, nhưng chắc chắn sẽ cùng nhau sánh bước! Thanh xuân chỉ cần như vậy là đã đủ viên mãn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top