Chap 12

Đến nhà, cô bế Yến lên phòng. Dùng khăn ấm lau cho nàng. Lúc thay đồ cho Hoàng Yến, nhìn những vết đỏ chi chít trên thân thể nàng mà cô vừa giận vừa đau.

Bỗng nước mắt rơi. Khóc? Cô khóc sao? Sao lại vậy chứ.

Cô đưa tay lau nhanh đi chúng.

Lau người rồi thay đồ xong cho nàng. Phương Anh cũng đi tắm cho sạch sẽ. Đắm mình trong làn nước ấm nóng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Rũ bỏ được phần nào những mệt mỏi của ngày hôm nay.

Tắm xong bước ra cô đứng nhìn nàng một lúc rồi đi đến ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ. Cô lấy trong bao ra một điếu thuốc, đốt nó rồi rít lấy một hơi. Phả ra làn khói mờ ảo rồi vô định nhìn vào nó. Với tay lấy chai rượu còn mới, mở nắp và nốc một hơi dài. Chúng đã là bạn thân của cô từ sau cái ngày nàng rời bỏ cô, hôm nào cũng thế. Cô cứ rít và phả thuốc rồi đưa chai rượu lên mà uống. Chốc chốc cô lại nhìn vào cái mặt đồng hồ đeo ở cổ tay. Cứ thế Phương Anh thức mãi cho đến sáng.

Hoàng Yến mơ màng tỉnh dậy, dùng tay đánh vào trán mấy cái với mong muốn có thể giảm bớt cơn nhức đầu đang quấn lấy nàng. Bình tĩnh lại hơn, nhìn xung quanh thì chợt mắt nàng dừng lại ở con người đang ngồi gần cửa sổ kia.

Bóng lưng cô độc này nàng chắc chắn không ai khác đó chính là cô - Vũ Phương Anh. Nhưng sao nay cô lại sử dụng thuốc lá và cả rượu nữa. Từ khi nào mà cô sử dụng các thứ này. Cô có biết rằng chúng rất hại cho sức khỏe hay không. Nàng thắc mắc rất nhiều điều, nhưng miệng lại không cách nào mở lời được

- Jun... - Giọng Yến yếu ớt vô cùng, phần do sự mệt mỏi vẫn còn trong người, phần do nàng cũng không biết nên nói những gì với cô

- Tĩnh rồi thì tắm cho khỏe, đồ có sẵn trong đấy. Nhanh rồi xuống ăn, xong thì về đi - Cô mặt cùng giọng nói lạnh băng, nói nhưng ánh mắt không nhìn vào nàng

Dù nàng nói rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe được. Lúc nghe nàng gọi tên mình, tim cô như vỡ òa. Phương Anh cô thật sự nhớ giọng nói này đến sắp phát điên rồi. Nhưng cô kịp nhận biết được rằng bản thân chẳng còn là gì nên chỉ biết giả vờ lạnh lùng, vô tâm mà lướt qua nàng.

Nhưng chưa kịp bỏ đi thì nàng đã nhanh chóng bước đến nắm lấy tay cô.

- Có thể...cho em...ở lại tối nay không... - Yến hỏi cô, nàng cũng không chắc việc mình ở lại đêm nay là đúng hay sai nữa, nhưng dù sao nàng không dám nhìn lên, vì nàng sợ sẽ bắt gặp ánh mắt vô tình của cô, ánh mắt không còn nồng ấm như khi xưa lúc cô nhìn nàng nữa

- Ừ - Chỉ cần được ở bên nàng, thì bao cố gắng để mạnh mẽ của cô đều tan thành mây khói. Cô thật sự quá yếu đuối trước lời đề nghị của nàng. Từ tận đáy lòng cô luôn muốn được ở bên nàng ngày đêm bất kể thời gian.

Nói rồi bước đi, cô để lại nàng một mình trong căn phòng rộng lớn. Bây giờ nàng mới nhận thấy, những ngày qua chỉ một mình Phương Anh cô đơn ở nơi đây. Nàng thật quá đáng, tại sao lại hành hạ cô như vậy mà vẫn vui vẻ bên người khác được cơ chứ. Nàng đúng là đáng chết mà. Hoàng Yến tự trách rồi cứ đánh vào bản thân

Suốt từ sáng tới chiều, cả hai vẫn im lặng, không nói với nhau lời nào. Đến tận buổi tối, nàng thấy rằng không thể tiếp tục im lặng được nữa, nàng muốn cứu vãn chuyện giữa nàng và cô.

- Jun...chúng ta...chúng ta có thể nào...trở lại...như trước đây được không - Hoàng Yến nhìn vào thân ảnh đang quay lưng về phía nàng mà lên tiếng

- Như trước? Thế nào là như trước...Em có biết, từ sau khi câu chia tay được em thốt ra tôi hụt hẫng thế nào không... Người ta thường nói, ngày mà mình đau lòng nhất, trời sẽ đổ mưa. Ngày hôm ấy, trời không những mưa rất lớn, mà liên tiếp mấy ngày sau đó đều có bão.
Em biết không, vì muốn quên được em, tôi đã dùng đủ mọi cách, thử tìm cho mình một thú vui để có thể tạm thời quên đi em, hút thuốc, uống rượu, bài bạc, xém tí là ma túy tôi cũng dính vào rồi. Nhưng mọi thứ, đều không thể khiến tôi quên được em........Cô đưa tay lên, lột chiếc đồng hồ ra, hiện lên dưới mặt đồng hồ là một vết sẹo vừa sâu vừa dài trên cổ tay của cô trông rất đáng sợ. Nàng lấy tay che miệng để ngăn sự hoảng hốt của mình
Em biết không, tôi đã một lần vì quá mệt mỏi nên đã nghĩ quẩn, xém tí nữa là mất mạng nếu như không có Oanh nó phát hiện. Nhưng mà, tất cả những gì tôi làm, tôi thử trong 3 tháng qua, chúng đều không thể giúp tôi xóa đi hình bóng của em trong tâm trí... Tôi thật sự rất mệt mỏi. Nhưng tôi...không thể ngừng yêu em... - Cô từ từ trải lòng mình, cô không quay người lại. Vì sau khi dứt lời, nước mắt cô đã nối tiếp nhau mà chảy ra. Cô không muốn nàng trông thấy sự yếu đuối tột cùng này

Hoàng Yến cũng khóc, nàng không những khóc, mà còn là khóc rất lớn. Nàng ân hận vô cùng, nàng thấy mình quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức từ chối một người yêu nàng hơn sinh mạng chỉ để chạy theo cái tình cảm giả dối nhất thời kia...

Nàng tức tốc chạy đến ôm lấy tấm lưng gầy của cô, nàng khóc hết nước mắt trên vai cô

- Em xin lỗi, em sai rồi, tất cả là lỗi của em. Em là đồ khốn, là đồ tồi, là đồ xấu xa, em đáng chết. Em thật sự sai rồi Jun ơi... - Nàng khóc nức nở, tức tưởi vô cùng. Cô không nói gì, chỉ đứng yên mà nước mắt rơi theo từng câu nói của nàng

Nhận thấy vai áo mình đã ướt một mảng lớn. Cô quẹt vội nước mắt của mình chầm chậm xoay người lại. Cô ôm chặt lấy Yến vào lòng, thủ thỉ

- Đừng tự trách bản thân nữa. Jun đau lòng lắm. Jun không trách em cũng không giận em, đừng khóc nữa... Yến à, em có thể cho Jun thêm một cơ hội để có thể tiếp tục ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ em hay không - Ánh mắt Phương Anh xoáy sâu vào đôi mắt ngấn nước của nàng. Giọng dịu dàng và tha thiết, như giành phần lỗi là hoàn toàn thuộc về cô. Cô muốn xin nàng cơ hội để có thể tiếp tục yêu thương nàng

Hoàng Yến không nói nên lời, chỉ biết gật đầu rồi choàng tay ôm chặt lấy thân người cô. Úp mặt vào hõm cổ của cô. Hương thơm và sự ấm áp từ cơ thể cao gầy kia vẫn luôn làm nàng thấy dễ chịu khi ở bên.

Bữa tối hôm đó, có hai người hạnh phúc mà ôm lấy nhau chìm vào giấc mộng đẹp sau chuỗi ngày đau đớn vì vô tình để lạc mất người mình yêu.

- Nguyễn Hoàng Yến, Jun yêu em, rất nhiều. Sau này đừng rời xa Jun nữa nhé. Jun thật sự chịu không nổi nữa đâu - Cô vén những lọn tóc của nàng qua vành tai, giọng trầm ấm cùng ánh mắt dịu dàng, tha thiết nhìn nàng

- Vũ Phương Anh, em hứa, đời này kiếp này, em chỉ sẽ ở bên cạnh và yêu mỗi một mình Jun thôi, sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không buông tay Jun nữa. Yên tâm nhé. Em yêu Jun

Môi lại tìm đến môi. Bao nhiêu yêu thương, nhung nhớ đều theo cái hôn mà truyền đi. Nụ hôn nồng nàn, say đắm. Hai thân ảnh trên giường dưới ánh đèn mờ ảo quyến luyến nhau mãi không rời...

The end.

P/s : Bonus hay không bonus, không bonus hay bonus, nói một lời =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top