CHAP II : PHỦ NHẬN

Ran's Pov

Tám giờ sáng, không gian trở nên sôi động của tiếng động cơ ngoài kia cùng cái nắng không quá giữ dội len lỏi vào trong căn phòng này. Một loạt phóng viên, nhà báo đến để ghi hình đều có mặt dưới đại sảnh, Heiji ; Kazuha và kể cả Sonoko cũng đã tới họ đều tập trung ngoài phòng khách đợi để xem mặt cô dâu. Shiho hôm nay quả thật rất đẹp, cô ấy thậm chí còn chưa dám tự mình soi gương để nhận thấy sự đổi thay của bản thân là quá lớn. Có thể nói, cái đẹp ấy ai ai nhìn vào cũng phải rung động, thổn thức, bồi hồi. Hạ cây cọ trang điểm cất lại ngay ngắn vào trong bộ đồ dùng, tôi ngắm nghĩa lại "công sức" mà mình đã bỏ ra... Shinchi sẽ rất bối rối khi nhìn Shiho trong vài phút chốc nữa thôi. Như một nữ thần mặt trời thực sự vậy. Trong khi Shiho nhờ styles chỉnh lại bộ váy cưới thì tôi mới có cơ hội nhìn lại bản thân trong gương. Màu son đã phai, lớp trang điểm vì quá mỏng nên có lẽ đã bị mờ dần. Trả lại vẻ ban đầu, đúng nghĩa là một gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống. Tôi sẽ cứ mang theo bản mặt u sầu này đến bao giờ nữa đây? Cái vẻ mặt mà người ta không ai muốn đón nhận trong ngày vui thế nay, phải cần một lớp trang điểm để giấu đi. Tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu khi cầm thỏi son trên tay... nên sửa lại lớp phấn trên mặt hay tô đậm lớp son trên môi? Điều tôi đang làm là gì, nó là chuyện đúng đắn? Nghĩ một hồi lâu rồi tôi tự cười nhạo bản thân mình, thật ngớ ngẩn, thật ngu ngốc và cũng rất bất lực. Không níu được thứ đã từng là của mình, không đấu tranh để thể hiện được cảm xúc mà cứ nhu mì để rồi giờ đây đã chót đánh rơi rồi còn hối tiếc... vậy làm sao tôi có thể bầy tỏ? Yếu đuối quá, nếu tôi không đấu tranh thì sẽ chẳng bao giờ bày tỏ được... cứ mãi là một đứa nhu nhược. Tuổi thanh xuân sẽ trôi qua nhạt nhẽo vậy sao?

End Pov


Cánh cửa được mở ra, bên ngoài Kazuha cũng đang mong chờ để được nhìn thấy Ran và đặc biệt là cô dâu trong buổi lễ lớn ngày hôm nay. Người đẩy cánh cửa đó chính là cô gái mang trong mình đôi mắt tím u sầu mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ cảm nhận nỗi buồn mà cô đang phải gánh chịu. Mỉm cười nhìn tất cả mọi người đang có mặt ngoài phòng khách cô nói :

-Cô dâu đã sẵn sàng, mọi người vào đi!

Nói rồi Ran đi ra khỏi căn phòng đó, cô lùi bước để nhường chỗ đứng cho mọi người, chỉ lẳng lặng quan sát từ bên ngoài. Sonoko nhận ra ngay hành động đó, cô đẩy anh Makoto vào một mình để bước tới cạnh chỗ bên bạn người con gái đang đơn độc ngoài kia. Cô ôm chầm lấy Ran, thì thầm :

-Cậu đã rất mạnh mẽ, đã rất kiên cường để có thể được như bây giờ

Ran ngạc nhiên, nụ cười lúc này đã hiện lên trên khuôn mặt ấy. Cô ân cần lau đi giọt nước mắt đang trực trào của chính mình.

-Chắc cậu cô đơn lắm_ Sonoko lại nói

Ran trả lời, cô ghé đầu mình dụi dụi vào vai Sonoko :

-Tớ có cậu, có Kazuha có bô mẹ, vậy là đủ rồi.

-Cậu thiếu đi cảm xúc của tình yêu Ran ạ! Đó chính là cái khiến cậu mệt mỏi như bây giờ.

Cô gái ấy lặng người, cắn môi mình đến chảy máu. Giờ thì Sonoko đã bắt kịp ánh mắt của Ran. Nhìn trong sâu thẳm thâm tâm, đôi mắt ấy như cứ muốn òa lên rồi.

-Cậu phải tiếp tục để đấu tranh...

-Tớ không muốn_ Ran lắc đầu

-Cậu đừng như thế!_ Cô nói như muốn hét lên khiến Ran giật mình và gây sự chú ý của mọi người bên trong.

-Tớ... đã rất cố gắng rồi! Vậy nên hãy để tớ dừng lại ở đây thôi !

Không khí lặng hẳn, Ran mỉm cười, một nụ cười như gượng ép để cho qua mọi chuyện... Hai hàng nước mắt lăn dài trên má dù cô có cố gạt chúng đi như chưa hề tồn tại nhưng nước mắt mà, nó tượng trưng cho cảm xúc của con người... cứ thế, đua nhau càng lúc một tuôn trào mạnh mẽ. Cô cảm thấy mọi thứ quá giới hạn rồi, chạ...là cách cô chốn tránh hiên thực tàn nhẫn. Shinichi từ đâu bước tới, một bộ vest trắng cùng bó hoa hồng trên tay rơi xuống, Ran ngã trên nền đất lạnh, sao mà cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương như vậy! Shinichi chạy tới, thì ra do không cẩn thận nên hai người đã đụng chúng nhau. Không chờ cậu giúp, cô đứng dậy định bỏ đi nhưng có cánh tay ai ngăn lại. Cô quay lại nhìn, cảnh tượng lúc này gợi nhiều liên tưởng làm sao? Shinichi nhìn Ran. Bỗng dưng, một thứ gì đó kỳ ảo lướt qua khiến đầu cậu đau nhức... buông đôi bàn tay ấy, cậu ôm đầu, quỳ xuống, mồ hôi tuôn ra không ngừng trên vầng chán cậu. Đôi mắt có chút hoảng sợ, nhưng dường như lại cố đăm chiêu mường tượng về một điều nào đó...

-Đồng hồ, England, London... sao?_ Những hình ảnh đó liên tục xuất hiện không ngừng, miệng cậu thì thào cứ thế lặp đi lặp lại.

Ran sợ hãi lao đến, vỗ người cậu :

-Cậu nghe tớ nói chứ, đừng làm tớ sợ!! Này! Shinichi !

- RAN!_ cậu bỗng dưng hét lớn tên cô. Đôi mắt xanh trở nên mơ hồ rồi dần dần trở về trạng thái ổn định tạm thời

-Cậu bình tĩnh lại chưa? Mọi người đang nhìn chúng ta đấy!_ Cô vừa nói vừa đứng dậy nhìn xung quanh.

-Tớ không sao!_ Shinichi đáp lại.

-Shiho đang đợi, mau chóng rồi vào trong đó đi_Cô quay lưng bước đi.

- Này Ran!_ Cậu gọi, đôi chân ấy dừng bước

-Cậu và tớ, đã từng...

- Đã từng.._Sonoko bất ngờ chăm chú tới từng câu nói của Shinchi. Trong cô dường như có một tia hy vọng.

- Chúng mình tới London, đã từng đến đó.. phải không?_ Cậu thều thào trong cơn đau. Lồng ngực cũng dường như co lại, nghẹn ngào.

- Chưa từng!_ Một câu trả lời chắc nịch, bước tiếp, bóng dáng cô ngày một đi xa.

Đằng sau là ánh mắt, là tâm trạng thở phào nhẹ nhõm của Shiho. Cô thì thầm đủ để không ai có thể nghe thấy : " Tớ nợ cậu một lời xin lỗi...Ran"

END CHAP II

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top