CHAP I : TỚ SẼ TÌM LẠI
Cô thức dậy trong nỗi mơ hồ mà không ai có thể định hình ra nó. Hôm nay là ngày cưới của cậu ấy, và cô là một vị khách được mời đến dự. Mở mắt, đôi mi khô quặn vì những giọt nước mắt cứ thế níu cô suốt hiện thực và cả trong ác mộng. Đôi môi mím chặt, khô quằn như của một người bệnh liệt giường. Cô xòe đôi bàn tay, nhìn vào ngón áp út với chiếc nhẫn giản dị chỉ đơn thuần gắn thêm viên đá màu trong suốt. Trước khi vào phòng phẫu thuật để trở lại hình dạng ban đầu là một Shinichi thực sự, chính anh đã lồng nó và nguyện ước sau này khi anh là chính anh. "Không có giá trị về chất lượng, nhưng xin cậu nhận lấy, vì nó là quà đính ước của tớ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tớ sẽ chính thức cầu hôn cậu... khi ấy hãy đồng ý nhé!" _Cậu nói vậy đấy, nói trong cơn đau, trong giây phút chỉ có hai người. Cậu quên rồi nhỉ? Và tớ là ai? Cậu cũng chẳng còn xót lại chút ký ức! Thật may mắn, vì cậu vẫn nhớ đến tớ, với cương vị là một người bạn đã từng quen.
"Shinichi sẽ không hối hận sao?", đó là câu hỏi tớ dành cho cậu vào buổi tiệc thông báo rằng cậu sẽ kết hôn. Nhìn lại vẻ mặt lúc ấy của cậu tức cười lắm. Vì cậu chẳng hiểu tớ đang nói về điều gì cơ mà... tớ bây giờ, không có tư cách để quyết định chuyện hôn nhân của cậu. "Shinichi sẽ mãi không nhớ ra tớ phải không?" tôi lại hỏi cậu, khi hai đứa đứng ngoài sân thượng của tòa nhà Beika - nơi diễn ra màn cầu hôn ngọt ngào trước sự có mặt của tất cả người bạn, những người đều biết sự thật về ký ức của cậu. "Nếu việc tìm ra ký ức là một điều mệt mỏi mà chẳng thay thể đổi được gì, thì tớ không muốn nhớ lại", nghe cậu nói vậy... tôi đã cười, cười như một con ngốc. " Nó không có ý nghĩa gì, vậy nên... chúc mừng cậu", tôi đưa tay ra vì muốn nắm lấy đôi bàn tay ấy, xem nó còn cảm xúc gì, còn có thể gợi lại trong cậu cái cảm giác thân thuộc hay không. Nhưng mà nhé, đôi tay tôi chưa kịp với tới thì cậu đã quay đi để choàng tấm áo lên vai cho người con gái ấy rồi, cậu sợ cô ấy bị lạnh, rồi ốm... còn tớ, tớ cũng lạnh lắm, có khi còn lạnh hơn. Tớ không dám khóc, tớ sợ Shinchi nhìn thấy bộ dạng này rồi sẽ lo lắng. "Lo lắng", cậu có lo lắng không? Shinichi hạnh phúc? Cậu đã cười rất nhiều mà, đã hạnh phúc rất nhiều mà... Với cậu, nó là món quà xứng đáng cho thời gian phải chiến đấu với tổ chức áo đen vô cùng khốc liệt. Tớ không muốn mình là kẻ thứ ba, là kẻ phá hoại. Hôm nay, ngày cậu kết hôn, tớ sẽ đến dự như những vị khách đặc biệt, phải đến sớm hơn một chút để ngắm nhìn cô dâu, đến sớm chút để cùng mọi người sắp xếp lễ cưới thành công trong sự im lặng về quá khứ.
Cô chọn cho mình một chiếc váy trắng mộc mạc chỉ với vài tấm ren trang trí. Cô quyết không buông tóc như bình thường mà sẽ buộc nó lên bởi một sợi ruy băng cùng màu. Nó có thể giúp cô kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn như lúc bước chân lên võ đài karate. Chọn một màu son đỏ , khiến gương mặt trở nên thật thanh tú và trưởng thành. Đôi giầy thể thao không phải thứ cô muốn, đôi giầy cao gót với bông hoa đính quai cài mới là sự lựa chọn. Hôm nay là một ngày vui nên dù buồn đến mấy cô cũng phải cười thật rạng rỡ. Cô mở cửa xe sau khi tống bộ đồ makeup của mình vào ghế sau. Vì muốn kịp giờ, cô tăng tốc độ tới mức cao hơn để bắt kịp những giây cuối đang chạy ngược của ánh đèn xanh. Con đường dẫn đến buổi lễ còn rất vắng vẻ vì bây giờ mới là năm giờ sáng. Đưa chìa khóa cho bảo khu tiếp tân để nhờ đỗ xe, cô mang đồ nghề bước vào thanh máy. Cánh cửa tự động bật mở, một chiếc thảm dài dẫn tới cánh của bước vào lễ đài. Cô thấy lòng mình nghẹn, lấy tay tỳ nhẹ ngực mình, mím chặt cánh môi yếu ớt. Cô đẩy nhẹ cánh cửa, chăm chú nhìn vào không gian bên trong... một gam màu trắng vàng quý phái và sang trọng, những ánh đèn tuy còn mờ ảo nhưng đã làm lòng cô xao xuyến
-Ran.. phải không?_ một giọng nam thân thuộc mà mới nghe cô có thể đoán ra là ai.
Cô cảm thấy nếu mở lời thì bản thân sẽ khóc òa lên mất, cái ghen tỵ, cái bất công bỗng hiện lên trong tâm trí ấy. Ran quay lại bắt gặp ánh xanh ấy đang nhìn mình, cô khẽ mỉm cười rồi cúi thấp người... Né tránh, đó là cách cô lựa chọn.
-Cậu ổn chứ!_ Shinichi đưa tay định nắm lấy vạt áo nhưng lại bị hụt mất.
Ran ngoảnh đầu lại cười đùa cố gượng giọng :
-Còn cậu sẽ không lén vào phòng cô dâu trước khi lễ cười bắt đầu chứ! "Nhìn cái bộ mặt ngẩn ngơ của cậu ấy kìa, bối rối lắm nhỉ"_Rồi cô nghĩ
-Tớ sẽ không làm việc gì sai trái đâu cậu yên tâm!_ Cậu nói rồi bước lại gần Ran, vô thức tựa đầu vào bờ vai nhỏ, thì thầm nhưng cũng đủ được cô nghe được. Lời "cảm ơn vì tất cả" khiến lòng ai đó vội nghẹn đắng.
-Shinichi... nghe tớ... nói này! _ Ran ậm ừ, cô muốn chứ, muốn nói ra hết sự thật về quá khứ của cô và cậu. Nhưng sau cùng, người tổn thương nhiều nhất cũng là hai người họ. Trước khi tất cả chấm hết hoàn toàn, cô phải cố tìm được tia hy vọng đem cậu trở lại thành chính cậu của nửa năm trước.
- Sao nào?
- Cậu...cậu còn nhớ chứ... ah... nó những...
- Mouri, Shinichi cả hai đến rồi sao không vào! Tớ đang đợi cậu đấy, Mouri.
Cô gái với mái tóc nâu đỏ vội vã chạy tới ôm chặt cánh tay của Shinich
-Cậu muốn nói gì vớ tớ?_ Shinichi hỏi, cậu vẫn đang lắng nghe cô
Ran lắc đầu cầm lấy túi đồ trang điểm cho Shiho, chạy vội vào phòng trang điểm.
Bước theo sau bóng dáng cô tới khi vào được nơi dành cho việc chuẩn bị cho lễ cưới, anh mới lặng lẽ rời đi. Ánh nhìn ấy anh hướng về Ran, chứ không phải dành cho vợ tương lai của mình. Chính bản thân Shinichi cũng lấy làm lạ, trong anh Ran dường như có một vị trí vô cùng đặc biệt, nó như kiểu đã in hằn tới mức tạo thành vết sẹo lớn không thể xóa mờ. Mong đó chỉ là ảo giác... anh phủ nhận cảm xúc của mình.
----------------------
-Xin cậu, việc quá khứ của Shinichi của hai người xin đừng gợi lại tróng tâm tưởng cậu ấy. Ran biết mà... hôm nay là lễ cưới, là ngày lễ lớn đánh dấu cho cuộc sống sau này của cậu ấy, nên hãy để nó diễn ra thật tốt đẹp... được chứ _ Shiho nắm lấy đôi tay dường như đã chỉ còn da bọc sương của Ran.
Nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt cô gái ấy, Ran quá đỗi quặn lòng... Có lẽ cô ấy đã yêu Shinichi rất nhiều, và đã từ rất lâu.
-Tớ hiểu mà, đừng khóc... hôm nay là ngày vui của hai người. Nên đừng bận tâm, tớ hứa đấy!
Ran ôm cô, an ủi. Hành động của cô bây giờ khiến chính cô cũng phải bất ngờ. Phải chăng, việc nói lên sự thật chỉ nhằm mục đích cá nhân riêng cô, điều đó khiến Shiho tổn thương, khiến Shinichi đau lòng... quả không đáng! "Mình là một đứa ích kỷ"
END CHAP I
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top