Chap 12 : Tỉ số (End)
1 tuần trôi qua, Jeong Han vẫn chưa tỉnh lại. Seung Cheol luôn túc trực bên cậu không một phút xa rời. Anh bây giờ gầy hơn trước nhiều, ánh mắt luôn xen lẫn u buồn.
-Mày ở đây nhiều rồi, ra ngoài thư giãn đi. Jeong Han không muốn nhìn thấy mày như thế này đâu - Soon Young nhìn người bạn của mình mà đau lòng
-Ừ
Sân bóng rổ
Những tiếng đập khô khốc vang lên, tiếng bóng thật cô đơn như nỗi lòng anh hiện giờ.
-Anh Yêu Em - Seung Cheol ném cú đầu tiên
-Xin lỗi em - Cú thứ hai tuyệt đẹp
-Tạm biệt em - *Bụp* cú thứ ba đập trúng vành rổ
-Chẳng lẽ nói lời tạm biệt với em cũng không được sao? - Anh cười buồn
Seung Cheol nhảy lên, thực hiện cú xoay người điệu nghệ . "Aaaaa" anh ngã xuống đất, đau đớn ôm lấy đầu gối của mình.
-Này mày làm sao vậy? - Soon Young hoảng hốt chạy lại
Seung Cheol không trả lời chỉ ôm lấy gối trái của mình. Hiểu ý, Soon Young lập tức cõng Seung Cheol lên, chạy vào bệnh viện.
Phòng khám
-Cậu ấy bị tổn thương dây chằng ở đầu gối, phải bó bột một thời gian.
-Còn có thể tiếp tục chơi bóng rổ sau khi hồi phục không? - Soon Young sốt sáng
-Khả năng là không, cậu ấy đã làm việc quá sức đối với đầu gối của mình, rất nhiều tay ném giỏi đã phải giải nghệ sau khi bị chấn thương như vậy. - Vị bác sĩ già thở dài
-Vâng tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ - Soon Young đứng dậy, đẩy cửa bước ra.
(Phần này SC là cậu còn SY là anh)
Trước cửa phòng Seung Cheol, Soon Young chần chừ, không dám bước vào. Anh có nên cho Seung Cheol biết sự thật rằng cậu có thể không bao giờ được chơi bóng rổ nữa. Là bạn thân từ bé, anh hiểu Seung Cheol đam mê với bóng rổ như thế nào. Seung Cheol đã từng giận nhau một trận to với ba mẹ khi họ không đồng ý cho cậu chơi bóng rổ vì muốn chuyên tâm vào học hành. Cậu đã tự mình cố gắng luôn đứng đầu lớp để có thể sống với trái bóng. Khi có thời gian rảnh rỗi, cậu đều ra sân luyện tập, chính anh cũng nhiễm từ cậu. Đúng, Seung Cheol không phải vận động viên nên dù có nghỉ chơi, cậu cũng không mất đi bát cơm hàng ngày nhưng giống như một thói quen ăn sâu vào máu mà không có máu thì sống sao được? Mất đi Jeong Han đã là một tổn thương rất lớn, liệu cậu còn có thể trụ vững sau khi biết tin này.
Soon Young bỏ đi, anh cần thời gian để quyết định, Seung Cheol cũng không thể biết nhanh được. Anh nhấc máy gọi cho Ji Hoon :
-Gặp anh được không?
-Ừ - Với cái giọng đó thì hẳn là chuyện quan trọng
Quán cà phê
-Seung Cheol bị thương ở đầu gối, có thể sẽ không chơi bóng rổ được nữa.
-Anh ấy đã biết chưa?
-Hiện tại là chưa. Nên kết thúc màn kịch này sớm thôi. Cậu ấy bị như vậy là quá đủ rồi.
-Ừ...
Phòng bệnh của Jeong Han
-Jeong Han à, bây giờ đôi chân này không thể chơi bóng được nữa. Liệu em còn yêu anh? - Seung Cheol cười khổ, anh đã nghe thấy tất cả
Khoé mắt Jeong Han kẽ cử động, một giọt nước mắt lăn dài...
-Em xin lỗi - Jeong Han choàng dậy, ôm lấy Seung Cheol và khóc.
Seung Cheol bất ngờ rồi dần ôm lấy Jeong Han mà an ủi
-Không phải lỗi của em, đừng khóc vì anh.
-Không vì em lừa anh nên anh mới thế này.
-Em lừa anh?
-Vâng vì anh lừa em trước - Jeong Han nghẹn ngào
-Thế thì tỉ số là 2:1 nghiêng về anh rồi - Seung Cheol mỉm cười
-Đừng nói là chân anh... - Jeong Han đẩy Seung Cheol ra, nhìn vào mắt anh
-...Tất nhiên là không sao rồi.
-Anh là đồ đểu, đi chết đi - Jeong Han mắng (Thụ vẫn hoàn thụ thôi Hannie à)
-Vậy anh đi đây - Toan đứng dậy
-Thật ra... Thật ra em rất thích anh
Seung Cheol ôm chầm lấy Jeong Han, anh đã đợi chờ câu nói này lâu lắm rồi.
-Anh yêu em
-Vậy tụi tui hoá ra là nạn nhân duy nhất của trò kéo-đẩy của mấy người à? - Ji Hoon cùng Soon Young bước vào
-Thích thì đánh tôi, không được động vào Hannie - Seung Cheol đứng chắn trước kẻ thù hùng mạnh
-Đừng quên là tụi tui giúp hai người đến với nhau đấy
-Nhưng cũng có tác dụng ngược lại mà - Jeong Han chỉ vào cặp nhẫn đôi của SoonHoon
Ji Hoon thu tay, giấu sau lưng
-Đây là tui bị ép không phải cố tình
-Em thực sự ghét anh đến thế sao? - Soon Young tức giận bỏ ra ngoài.
-Này ý tôi không phải như thế... Này... - Ji Hoon vội vã đuổi theo
Seung Cheol và Jeong Han chỉ cười trừ. Ji Hoon nổi tiếng lanh lợi lại quá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm rồi.
1 tuần sau
-Vậy là mọi hiểu lầm đã được giải quyết, chúc mừng hai người! - Soon Young vui vẻ mở lời
-Đến bao giờ chúng tôi mới được chúc mừng hai người hai đây? - Seung Cheol nửa đùa nửa thật
-Chắc khoảng ngày mai thôi. Tối nay tôi tỏ tình rồi - Soon Young thản nhiên đáp mà không để ý cậu bé mặt đen hơn cái đít nồi ngồi cạnh
-Anh không sợ bị từ chối sao? - Jeong Han biết bạn mình nổi tiếng bảo thủ
-Anh biết điểm yếu của Hoonie mà. - Cười nguy hiểm
-Anh đừng có mà coi thường tôi.
-Đợi tối nay là biết à
Cuộc nói chuyện cứ thế vui vẻ diễn ra...
Buổi tối
Soon Young dẫn Ji Hoon ra một khu phố sầm uất, người qua lại đông nườm nượm.
Anh ta định tỏ tình trước dông người như vậy sao? Lãng mạn ha - Ji Hoon thầm nghĩ
-Lee Ji Hoon trả lời tôi! Tôi đã làm gì mà em hại tôi như vậy? - Soon Young la lớn. Người qua đường nhìn chằm chằm vào hai người.
-Hả tôi đã làm gì anh đâu?
-Đừng chối nữa, chính em... chính em đã... đã đăng ảnh dìm hàng anh lên các trang mạng xã hội để anh không tìm được người yêu - Bỗng màn hình lớn của một tòa nhà gần đó vụt mở, chiếu cảnh hai người.
-Này đừng đùa nữa, mọi người đang nhìn chúng ta kìa -Ji Hoon xua tay, mặt đỏ ửng lên
-Không được, em phải chịu trách nghiệm với anh
Đám đông bắt đầu xì xào
-Nhìn cậu bé đó dễ thương thế mà lại làm chuyện như vậy - A
-Khổ thân anh chàng đó nhìn đẹp trai vậy mà... - B
-Cậu nên chịu trách nghiệm với anh chàng đó đi - C
-Thôi được, vậy tôi phải làm sao? - Ji Hoon không chịu nổi mà phải lên tiếng
-Làm người yêu anh, được không?
Ji Hoon chần chừ
-Mau nhận lời đi - X lên tiếng
-Đúng đó, anh chàng đấy nhìn tốt mà - Y hùa theo
-Tôi đồng ý - Ji Hoon hét lớn
Lập tức Soon Young kéo Ji Hoon vào một nụ hôn. Thế giới dường như chỉ có hai người, không ai có thể xâm phạm.
Thời gian qua đi họ vẫn ở bên nhau. Không ai dám chắc mình sẽ đi được cùng với đối phương bao lâu nhưng chỉ cần bây giờ hạnh phúc chẳng phải là đủ rồi sao?
TtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttT
Vậy là Thật ra em rất thích... đã kết thúc rồi. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Cảm ơn những lượt vote động viên, những cmt khích lệ tinh thần, những bạn đọc luôn sát cánh bên mình. Cuối cùng, mình yêu mọi người nhiều ❤️❤️❤️❤️❤️
Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ mình trong tương lai.
01:46 - 21/1/2016
2EBISY181 aka ywf_dvt
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top