1.
Author: Anth
Couple: Park WooJin x Ahn HyungSeob
HyungSeob ngồi vân vê mép áo mình, mắt đảo nhìn xung quanh, cố né tránh ánh mắt của người đang ngồi trước mặt mình. Tách Cappuccino mà cậu yêu thích giờ đã nguội ngắt dù chưa bị vơi đi một ngụm nào.
"Cảm ơn cậu"
Người ngồi đối diện cậu không thể chịu được sự ngượng ngùng này, cuối cùng lấy hết can đảm mà lên tiếng. HyungSeob suy nghĩ kĩ rồi, cứ ngồi cứng ngắc ở đây vì ngượng cũng không phải cách hay, có lẽ nên dũng cảm đối mặt thôi. Cậu hít một hơi dài, nhìn người kia mà hỏi, tay vẫn nắm chặt mép áo mình.
"Ừm... Cậu không biết tiếng Pháp, tại sao lại còn đến đây?"
"Là theo anh họ đến đây chơi. Lúc nãy bỗng nhiên thèm cappuccino nên ảnh chỉ ra đây mua. Mà... đến nơi mới nhớ ra là không có biết tiếng Pháp. Ừm, vừa hay gặp cậu."
HyungSeob cầm tách cà phê lên uống một ngụm, dù đã nguội nhưng hương vị của nó vẫn ngon tuyệt. Cậu chợt nhận ra, dù đã mấy năm trôi qua rồi thì sở thích của cậu và người kia vẫn không thay đổi, vẫn luôn là một tách cappuccino nóng vào những ngày lạnh và mưa còn những ngày nắng nóng thì là cappuccino đá.
"You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are gray
You'll never know dear, how much I love you
Please don't take my sunshine away"
Tiếng hát vang lên trong quán cà phê nhỏ, nơi đây thường hay phát những bản nhạc xưa cũ mà HyungSeob ưa thích. WooJin có hơi giật mình khi bài hát mới bắt đầu, cậu nhìn mặt người kia có hơi thay đổi sắc chợt cảm thấy có chút buồn cười.
"Cậu vẫn sợ bài này nhỉ?"
"Ừ..."
Đó là vào 3 năm trước, anh và cậu cùng đi xem một bộ phim ma mà nhạc của bộ phim ấy luôn làm cho WooJin cảm thấy sợ hãi. Không hiểu sao quán cà phê này rất hay phát bài hát ấy, mỗi lần nghe thấy nó cậu chỉ luôn nhớ về khuôn mặt sợ hãi kia của anh, nó có chút buồn cười mà đáng yêu.
Cơn mua phùn ngoài kia cũng đã dứt nhưng chẳng hiểu sao HyungSeob không hề muốn về nhà một chút nào. Có lẽ bởi vì đã lâu rồi cậu mới có thể gặp WooJin một cách trực tiếp như vậy. Dù ban đầu cậu cảm thấy có chút hoảng loạng, lo sợ khi nhớ về chuyện ngày trước nhưng đến lúc đã ngồi ở đây rồi, cậu lại cảm thấy có chút nuối tiếc.
Nói về chuyện của ngày trước thì rất dài, chỉ là HyungSeob sợ nó sẽ ảnh hưởng đến chuyện sau này. Cậu đã tưởng tượng ra hàng trăm tình huống cả hai gặp lại nhau, cuối cùng nó lại xảy ra ở tình huống mà cậu không thể ngờ tới.
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang lên làm cậu nhận ra bây giờ đã 9 giờ tối, với một cái bụng trống rỗng. Tiếng kêu ọt ọt từ bụng phát ra làm cậu có chút ngượng, quên hết cả những sự tiếc nuối vừa rồi mà vội vàng đứng dậy xin phép rời đi.
"Nhưng mà... tôi quên đường về nhà rồi."
WooJin chạy theo HyungSeob, gọi với theo vì những bước chân thật nhanh của cậu.
"Thật là, có nhớ địa chỉ không?"
Sau bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ ngẫn ngẫn như vậy, thật không biết mấy năm qua anh đã sống như thế nào.
"Hồi chiều anh tôi có nhắn qua, đây nè."
Anh đưa điện thoại với dòng tin nhắn có địa chỉ ra trước mặt cậu. Và "tuyệt" làm sao, đó lại là căn nhà đối diện cậu, của ông anh Daniel. Vậy WooJin là em của người yêu anh Daniel? Có nghĩa là đêm nay cậu sẽ phải ngủ với anh? À không, là trong hẳn một tuần?
~~~oOo~~~
Daniel và WooJin ngẩn người nhìn cánh cửa nhà HyungSeob đóng sập trước mắt một cách lạng lùng.
"HyungSeob à? Không phải em đã đồng ý rồi sao?"
Daniel giống như là chưa tin được nên bấm chuông cửa nhà cậu, nói to. WooJin biết rõ tại sao cậu lại như vậy, ai mà muốn chung giường với người cũ chứ? Huống chi lúc trước lý do hai người rời đi cũng không mấy tốt đẹp, ban nãy có thể ngồi chung bàn trong quán cà phê đã là đạt đến giới hạn rồi.
"Về thôi anh, cậu ấy không đồng ý đâu"
Daniel thở dài một hơi, đành vậy thôi. Vậy là kế hoạch hâm nóng tình cảm của anh với người yêu coi như thất bại hơn một nửa rồi.
HyungSeob từ nãy đến vẫn đứng trước cửa sau khi đóng nó lại. Cảm nhận được bước chân rời đi cũng như tiếng đóng cửa bên phía bên kia rồi cậu mới bình tâm lại bước vào trong nhà.
Nhà của HyungSeob là một căn hộ nhỏ nằm trong một toà nhà khá là gần trường cậu đang học. Lúc mới qua đây cậu phải thuê phòng ở chung với sinh viên khác, đó chính là Daniel, anh và cậu cùng sống với nhau để đỡ tiền nhà. Đến giờ đã 3 năm, cả cậu và anh đều đã có thu nhập ổn định nên cậu thuê luôn căn này để ra ở riêng. Sống chung cũng không phải là không tốt, chỉ là HyungSeob cần có một sự riêng tư, dành riêng cho những bí mật trong cậu.
Căn hộ của cậu không được tính là lớn, chỉ có một phòng khách, một phòng bếp và hai phòng ngủ, một là phòng ngủ của cậu còn phòng kia được cậu dùng để cất giấu những bí mật.
Mở cửa căn phòng kia, trong bóng tối cậu mò mẫm bật đèn lên. Đó là một căn phòng tràn ngập mùi giấy và màu nước. Xung quang căn là những bức tranh do cậu vẽ, được dán lên tường một cách lộn xộn, đè lên lẫn nhau. Để ý kĩ một chút thì những bức tranh ấy đa phần đều vẽ về một bóng người mơ hồ, được nhìn từ phía xa. HyungSeob khoá chặt cửa phòng lại, ngồi xuống trước giá vẽ, tay run run vẫn bút bắt đầu từng nét vẽ nhỏ.
Nói cậu và WooJin là người yêu cũ cũng không đúng lắm vì ngày trước người nói lời yêu chỉ có cậu mà thôi. Cậu nhớ về 5 năm trước, HyungSeob lúc ấy là một bạn học không có bạn bè hoặc nói rõ hơn một chút thì là bị tẩy chay. Từ cấp 1 đến cấp 3, trong mắt mọi người cậu luôn là một đứa nhóc kì lạ, học hành thì chẳng đâu vào đâu nhưng lại luôn được các thầy cô yêu quý, ưu tiên cho cậu. Người ta đồn rằng cậu bị mắc một loại bệnh tâm thần nào đó nên cũng chẳng có một ai kết bạn với cậu mà cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến việc đó, chỉ quan tâm đến những bức tranh mà cậu tạo nên. Năm lớp 12 nhà trường ép học sinh phải đến ký túc xá của trường ở để tiện cho việc ôn thi, xếp thế nào mà hai con người hoàn toàn khác nhau một trời một vực như Ahn HyungSeob và Park WooJin vào một phòng. Park WooJin lúc ấy là một thành viên của clb nhảy trong trường, cũng được gọi là có chút danh tiếng, học hành cũng gọi là giỏi đi. WooJin rất khác với mọi người, anh luôn chăm sóc và đối xử tốt với cậu làm cậu không thể kìm chế được cảm xúc mà dần rơi vào lưới tình với anh.
Cậu còn nhớ rõ ngày mình tỏ tình với anh, đó cũng là một ngày mùa thu với những cơn mưa phùn, cậu đứng dưới cơn mưa ấy mà đợi anh hoàn thành buổi tập của clb. Mưa cũng không lớn nên lúc WooJin bước ra chỉ thấy tóc cậu có hơi bết lại, trách móc cậu sao không về trước, dính mưa bị bệnh thì phải làm sao. Cậu cũng chỉ cười cho qua, cùng anh về kí túc xá trước ánh mắt của mọi người, cũng đúng thôi vì đấy là lần đầu tiên HyungSeob đi cùng với ai đấy, mà ai đấy lại là WooJin nữa chứ. Trên con đường về kí túc xá cậu đã nói ra hết lòng mình, đáp lại cậu chỉ là một nụ cười nhẹ của anh. Chuyện sau đó vẫn như lúc trước, vẫn là anh luôn quan tâm chăm sóc cậu nhưng thêm vào đó là một vài cái hôn nhè nhẹ, không hơn không kém. Đôi lúc cậu nghĩ rằng, ngày ấy có phải là do anh thương hại cậu?
Nét bút ngưng lại, trên tờ giấy trắng tinh xuất hiện một gương mặt không mấy xa lạ, là Park WooJin. Cũng không khó để nhận những bức tranh có bóng người mờ ảo kia cũng chính là anh. Và đấy là một bí mật cho riêng cậu, một bí mật mà cậu luôn cố gắng cất giấu nó đi. Biết bao nhiêu năm qua cậu không thể vẽ lên gương mặt ấy, gương mặt luôn làm cậu không ngừng nhung nhớ. Nói đúng hơn là cậu sợ rằng vẽ ra khuôn mặt ấy sẽ làm cậu trở nên mất bình tĩnh, không thể kiểm soát được bản thân mình. Cũng giống như bây giờ, bức tranh mà cậu vừa vẽ nên đã bị xé nát, vương vãi dưới sàn nhà.
~~~End chap 1~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top