Chap 1

Tôi-Min YoonGi và Em-Kim TaeHyung

Tôi là 1 con người độc ác,không biết nhân từ là gì!Đối với những người xung quanh, trông tôi thật kinh tởm và tàn nhẫn.Nhưng trong mắt em tôi lại là 1 người đáng thương, đáng được quan tâm chăm sóc. Tôi nhớ tôi gặp em vào 1 buổi đêm đông lạnh lẽo,lúc đấy thì em mới là 1 cậu bé 14t,còn tôi thì 16t. 16t đã giết người rồi đấy!Tôi trên người với 1 bộ quần áo máu me,xộc xệch còn em thì 1 bộ đồ yếm trông rất trẻ con cùng với áo khoác lông bên ngoài,em ấy hình như là 1 tiểu công tử thì phải.Nếu như những đứa trẻ khác khi nhìn thấy tôi thì sẽ khóc toáng lên vì sợ hãi nhưng với em thì không, em mạnh dạn đứng trước mặt tôi mà mỉm cười,nhìn tôi thật trìu mến,em không sợ tôi dơ bẩn,em đưa tay vuốt lấy khuôn mặt lạnh lẽo có vài vệt máu của tôi,em cất tiếng nói hỏi tôi vài điều,tôi vẫn nhớ,giọng em thật trầm và ấm làm sao! Lúc khi tôi thấy em đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi,tôi khó chịu định dọa cho em sợ,nhưng nghĩ lại là vì giọng nói làm ầm lòng người của em,tôi nên thôi!

-Anh bị làm sao thế!-Em hỏi tôi

-............-Tôi chỉ biết im lặng

-Anh không lạnh sao???

-...........-

-Mùa đông năm nay lạnh lắm đó!

-............-

-Quản gia Park,đưa cho em 1 cái áo khoác đi!-em nói với ai đó

-Cậu chủ à...!-Hình như người mà em gọi là quản gia đó có vẻ có ác cảm với tôi nhỉ! À,phải rồi,tôi như vậy ai không ghê sợ cho được.

-Không sao,anh mau lấy đi,anh ấy lạnh lắm rồi kìa,chẳng lẽ không thể giúp đỡ người khác được sao?-Em hình như có vẻ hơi bực mình

-Cậu chủ.....

-Anh không làm theo, em nghỉ chơi với anh!-Em dọa người khác thật trẻ con nha

-Thôi được rồi!-Cậu ta có vẻ miễn cưỡng

-Đây,trời lạnh lắm,anh khoác nha!Thôi để em mặc cho anh ha!-Tôi không nói gì cũng ngồi bất động để em vụng về khoác cho tôi,em thật dễ thương!

-Anh không có nhà sao lại ngồi nơi này?-Em ngây thơ đến mức tôi cũng không thể giận em vì câu nói đó.

Tôi khẽ gật đầu....

-Anh thật đáng thương! Anh theo em về nhà nhé! Anh sẽ sống cùng em,làm bạn chơi với em.Dù em có quản gia Jimin làm bạn nhưng em vẫn buồn,có anh thêm chắc sẽ vui hơn đó.Jimin à,cho anh ấy về sống với chúng ta nhé!

Tôi ngẩn người trước câu nói của em,trên đời này lần đầu tiên có người tốt với tôi như vậy,mới gặp nhau chưa được nửa tiếng mà em ấy đã muốn đưa tôi về nhà.Hình như lần này,khuôn mặt của tên Jimin kia có vẻ giãn ra rồi thì phải,vì vài phút trước mặt cậu khẽ nhăn lại khó chịu vì thấy tôi.

-TaeHyung,anh tôn trọng ý kiến của em, miễn là em vui!-Cậu ta có vẻ thương yêu em nhỉ

-Nào,đi thôi!-Em cùng cậu ta đỡ tôi dậy và đưa tôi về nhà em

Trước mặt tôi là 1 căn biệt thự được xây kiểu Ý,đẹp vô cùng!Em bất ngờ đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay tôi,tôi giật mình khẽ rút lại, khuôn mặt của em nhanh chóng ỉu xìu

-Không muốn dơ tay em!-Tôi nhanh chóng nói chữa

-Không sao đâu,dơ thì rửa!-Em lại lần nữa mỉm cười với tôi

Tôi mặc kệ đành lòng để em ấy kéo tôi đi,bước vào nhà rồi kéo tôi lên lầu và vào phòng em,phòng em trang trí đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cổ điển sang trọng,dù đẹp nhưng trông nó thật cô đơn,như thiếu thốn gì đó.Cái cậu quản gia đó đưa cho tôi 1 bộ quần áo sạch, như muốn nói tôi tắm rửa cho thoải mái,tôi cũng thuận tay rồi lửng thửng bước vào phòng tắm,tôi xả nước rồi hòa mình vào dòng nước ấm kia như gột rửa tất cả,chìm đắm trong làn nước đã hơi hồng vì có dính chút máu trên người tôi,gần như tôi đã ngủ gật, nhưng tôi nhanh chóng bừng tỉnh vì giọng nói ấm áp của em vang lên

-Anh ơi,anh xong chưa,nhanh lên ra uống sữa này!

Tôi không nói gì,vội mặc quần áo và đi ra, lúc tôi ra,tôi đã thấy em ngồi đó cùng với 2 cốc sữa nóng,2 chén soup khói nghi ngút,và 1 dĩa bánh quy.Em vẫy tay gọi tôi

-Anh à,chắc anh đói rồi!Lại đây ăn với em!

Tôi không nói gì,tôi bước đến ngội cạnh em,đón lấy li sữa ấm nóng kia,từ từ uống.

-Anh tên gì thế?Em tên TaeHyung,anh gọi là TaeTae hay Hyungie cũng được!

-Min YoonGi!

-Tên hay quá!Hay em gọi anh là Suga nhé!

-Tại sao?-Tôi nhướn mày thắc mắc

-Vì da anh trắng!-Em ngây thơ nói

-Tùy em!

Tôi rãnh rỗi đưa mắt đảo xung quanh,thấy thiếu thốn gì đó,tôi buộc miệng hỏi

-Ba mẹ em đâu?

-Ba mẹ em ấy mất rồi!-Cậu quản gia kia bất thình lình xuất hiện

-À,tôi xin lỗi vì không biết!-Tôi đưa mắt nhìn em mặt buồn hiu

-Không sao,TaeHyung quen rồi!Không trách anh đâu! À,Jimin Hyung, anh ấy là YoonGi, gọi anh ấy là Suga nhé! (lq v~ :]]]])

-Suga????

-Tại vì anh ấy trắng như đường!

-À rồi,nghe lời em đó cậu chủ nhỏ!Nào đi ngủ!-Cậu ta đưa tay véo nhẹ chóp mũi của em

-Suga hyung sẽ ngủ với em nhé!Được không Jimin hyung??

-Không sao,tôi ra ngoài phòng khách ngủ được rồi!

-Cậu ở đây ngủ với cậu chủ!

-Tại sao?

-Em ấy sợ 1 mình,vì chứng kiến cha mẹ bị sát hại nên mới thành ra như thế!Mong cậu hiểu cho!

-Vậy trước khi có tôi ở đây ai ngủ vói em ấy?

-Tôi!Nhưng vì có cậu nên tôi mới bị đẩy ra ngoài nè!-Jimin nói đùa

-Thôi được rồi!Cậu đi ngủ đi,trễ rồi!

-Ừm!

Em ấy đã chui vào chăn từ lúc nào,chỉ để ló ra cái đầu nấm dễ thương đó,tôi khẽ mỉm cười rồi cũng rúc người vào chăn và nhắm mắt ngủ.Nửa đêm.........

-Cha...Mẹ...đừng bỏ TaeHyung! TaeHyung không ngoan nên cha mẹ mới không chơi với con phải không? Đừng, cha mẹ đừng bỏ rơi con.Không...Không!

Em ấy gặp ác mộng rồi,tôi thấy em khóc như vậy,lòng tôi như ngàn con dao đâm vào, đau lắm!Tôi vương tay ôm em vào lòng, xoa xoa đầu em dỗ dành

-TaeTae ngoan nào,có Suga hyung rồi đừng khóc nữa!Ngoan nhé!

Có vẻ như em nghe tôi nói,em dịu lại,vội rúc mặt vào ngực tôi dụi dụi,lúc này em như chú mèo nhỏ ấy!Tôi và em cứ ôm lấy nhau ngủ 1 mạch tới sáng.

Ngày qua ngày,tháng qua tháng,mọi thứ cứ thế theo thời gian mà trôi qua thật mau,em luôn đối tốt với tôi và cậu quản gia và bạn trai cậu ấy cũng vậy,từ khi ở bên em tôi cười nhiều hơn,cũng có thể nói tôi bây h không được bình thường,bị hâm hâm,khùng khùng :v .Ở chung riết nhiễm!Nói thật cũng nhiệm màu nhỉ,tôi từ con người lạnh lùng giết người như cơm bữa nay đã trở nên vui vẻ tốt bụng hơn nhiều. Chắc là nhờ có em tôi mới như vậy.

Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được em ấy xinh xắn thế mà đầu óc sao sao í!Em ấy bắt tôi kêu em ấy là Eomma =.='.Hơi sợ nhỉ nhưng tôi không muốn em ấy buồn,vì tôi đã bị nụ cười ấy quyến rũ rồi, nên tôi cũng khá miễn cưỡng gọi em,lúc đầu gọi thì hơi ngượng nhưng riết rồi cũng quen miệng.Mỗi lần mà tôi gọi sai em ấy dọa nghỉ chơi với tôi.Trẻ con ghê! (Au: ta nói đừng trách Vếu tại sao bị khùng mà hãy trách cái hành tinh mà đã nhào nặn ra ổng rồi thấy sai sai khi nuôi ổng rồi quăng của nợ đó cho BTS và Army :]]]])

Em ấy bây h ra dáng thanh niên rồi nha 18t chứ đâu ít!4 năm kể từ khi tôi sống với em, ngày nào cũng nhìn em khôn lớn.Phải nói là em ấy càng lớn càng xinh đẹp,môi đỏ hồng tự nhiên trông thật câu dẫn nha,quả đầu nấm nâu đen h muôn phần mềm mượt hơn.Da em trắng hồng rạng rỡ dưới nắng ban mai (chém :v). Em ấy thấp hơn tôi những 2 cái đầu-cỡ 1m7 thì phải, nhìn em mỏng manh lắm,em hành động cứ như con gái ấy.Còn tôi thì 20t,cao 1m9 hoy (chém tí), trông tôi như khổng lồ ấy.Hên là tôi 6 múi chuẩn tỉ lệ tam giác vàng (ta nói cái này ảo tưởng quá nhiều:))) nên không sao,chứ tôi mà vừa ốm vừa cao chẳng khác nào tôi là ma cây.Tôi nhận ra rằng trái tim tôi đã thuộc về Eomma đáng yêu không được bình thường cho lắm.Phải nói là tôi yêu em ấy lắm luôn,đến nỗi tôi thật sự muốn giở trò đồi bại với em cũng được ấy,em rất câu nhân nha!Làm tôi cứ mãn nhãn làm sao a! Ôi,sao tôi từ khi nào mà trở nên biến thái thế này!Thật sự mà nói em ấy rất rất quan trọng với tôi,Vì nhờ em ấy tôi mới được như ngày hôm nay.Em buồn tôi đau,em vui tôi hạnh phúc. Em ấy chỉ được thuộc về 1 mình tôi thôi,không có ai có được em ấy ngoại trừ tôi.Tôi chỉ muốn em ấy,bất cứ thứ khác tôi không cần.Cả thể xác lẫn tâm hồn của 'Eomma' xinh đẹp sớm muộn gì cũng được tôi chiếm lấy !

(Vếu: sao Hyung nói em như thế??

Đường: ta đệp ta có quyền!!!

Au: biến thái riết quen ~ #ngungsongao )

End chap 1.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: