Chap 6
Vậy là cuối cùng cũng bước vào mùa xuân, một sự chuyển mình từ tốn, nhẹ nhàng mà tinh tế. Bức trang phong cảnh như tươi mới, rộn ràng hơn.
Baro hít một hơi cho đầy lồng ngực , để gió cùng nắng lọc sạch buồng phổi và dựng cao tinh thần, rồi cậu xốc lại ba lô và thong thả bước tới trường. Vừa đi cậu vừa vui vẻ hát, những câu hát đôi khi ngắn ngủn, không đầu không đuôi khiến cậu cũng tự bật cười cái sự "hâm" của mình. Nhưng Baro vốn là vậy, nhí nhố và tràn đầy năng lượng, hiếm ai hiểu được rằng cậu vui vẻ được vì cậu đã tập cho mình những nụ cười dành cho khó khăn, nỗi buồn, dấu nhẹm chúng vào góc nào đó thật sâu, để khi không còn ai bên cạnh thì tự gặm nhấm nỗi buồn ấy một mình. Nhưng âm thầm chịu đựng quen rồi, chính cậu lâu nay cũng chưa chắc mình còn biết buồn hay không, hay giờ đây đã trở thành một Joker trong phim Batman, lúc nào cũng cười được. Nhiều khi nghĩ ngợi như vậy, cậu lại bật cười so sánh: ừ thì có thể cậu giống hăn ta, nhưng hắn là người xấu, nụ cười của hắn chỉ khiến người xem sợ hãi, tức tối và cảnh giác; còn nụ cười của cậu thì mang lại cho người khác sự vui vẻ, điển hình là anh, và điều đó xua bớt phần nào những gì cậu chịu đựng. Baro hài lòng gật gù như vậy đấy!
Đó cũng là điểm mà Jinyoung từng nhìn nhận ở Baro. Khác hẳn với Sandeul, người mà nếu buồn chuyện gì cũng thủ thỉ cho anh nghe, người mà có những ý nghĩ quyết liệt mạnh mẽ, thích thì đến, không thích thì đi. Baro không vậy, cậu không muốn ai thấy bản thân có chuyện không vui, cậu không quyết liệt mà chỉ nhẹ nhàng, đến và chịu đựng, đến và cười, pha trò cho mọi người dù thế nào đi chăng nữa. Phải nói giữa anh và cậu vẫn có những điểm chung khiến anh bất ngờ, giúp anh hiểu cậu nhiều hơn. Câu chuyện đêm Valentine làm anh phân vân về mọi quyết định của mình, thậm chí cả bản thân mình nữa. Anh có điều muốn hỏi cậu, nhưng vẫn chưa dám mở lời vì anh nghĩ cái điều ấy thật sự ngớ ngẩn.
Jinyoung lặng yên nhìn những cô cậu học sinh nhộn nhịp trò chuyện và bước vào trường, chờ đợi bóng dáng quen thuộc bước đến. Anh mỉm cười vẫy tay chào cậu, ngắm bước chạy vui vẻ chạy lại bên anh.
~ Sao giống như lần đầu anh gặp cậu, cũng là cậu chạy đến bên anh an ủi...
_ Hôm nay hyung không vào lớp trước à? - Baro hỏi
_ Ừh, cũng muốn hóng gió chút.
_ Xììì, hay là muốn đợi tôi cùng vào? - cậu chọc
Jinyoung cười, vò rối mái tóc cậu.
_ Nhóc, dù gì tôi cũng lớn hơn nhóc đấy, bao giờ mới đổi xưng hô hả?
_ Đã bảo là 10 năm nữa.
_ Nếu tôi bảo là tôi chờ không được thì sao?
_ Keke thì kệ hyung chứ sao. - Baro le lưỡi
_ Ừh - Jinyoung xoa đầu cậu, trìu mến - thôi vào học đi nhé.
_ Hở? Hyung không vào à?
_ Không.
_ Sao vậy? Hay tôi ở đây với hyung ha - Baro làm bộ nghiêm nghị khoanh tay đứng nhìn xung quanh, một lần nữa đã khiến Jinyoung bật cười, đẩy cậu vào trong trường:
_ Haha cái thằng nhóc này...Tôi vào sau, cậu cứ vào trước đi, đợi tôi làm gì ...
Dường như có điều gì đó thoáng qua khiến Baro lo lắng. Cậu quay lại, im lặng nhìn anh như cố hiểu cảm giác lo lắng lúc này. Nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua những ý nghĩ ấy, vui vẻ vẫy tay chào anh rồi bước vào trường.
Jinyoung đợi cho đến khi cậu khuất dạng, lặng lẽ thở dài. Anh vẫn cần thời gian, nhiều hơn nữa. Có lẽ anh quá tham lam chăng? Nhưng đâu thể phủ nhận cái bóng quá lớn của Sandeul vẫn ám ảnh anh về một mối tình không toàn vẹn, làm anh hoang mang cho những bắt đầu sau đó. Và...anh vẫn cần hoàn thành một lời hứa năm nào.
Jinyoung ngoắc một chiếc taxi lại:
_ Cho tôi tới phi trường.
******
Lớp học đang nháo nhào chợt yên lặng đột ngột vì thầy giáo đã bước vào. Thầy CNU chỉnh lại gọng kính, đặt bài giảng lên bàn và nhẹ nhàng thông báo:
_ Hôm nay trò Jinyoung sẽ không đi học, trò ấy đã đi du học.
_ Đi du học ạ?? Bao giờ vậy thầy? Bao lâu thế ạ?? - Lớp học xì xào
Thầy CNU không trả lời, bình thản ổn định lại lớp và tiếp tục lớp học như bình thường. Nhưng ở một nơi nào đấy, có kẻ không thể nào tập trung được vào những gì thầy đang giảng. Đầu óc cậu rối bời và nặng như đá, chỉ nóng lòng muốn hết tiết thật nhanh...
Nơi còn lại, Sandeul cũng thở dài, khẽ mỉm cười nâng niu một thứ tình cảm thiêng liêng- tình yêu của hồi ức - và thầm chúc anh may mắn.
******
// _ Yobeoseyo?
[ Mẹ này Jinyoung. ]
_Oh, mẹ à, có chuyện gì ạ?
[ Lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau nhỉ. Con vẫn ổn cả chứ? ]
_ Dạ, con vẫn ổn.
[ Vậy tốt! Jinyoung này, mẹ nghĩ đến lúc chúng ta đoàn tụ rồi, còn đến Mĩ học thanh nhạc đi Jinyoung, ba mẹ cũng rất muốn gặp con mà ]
_ Nhưng mà...
[ Đừng lưỡng lự nữa! Nghe lời mẹ. Mẹ cho con thời gian ở lại Hàn Quốc như ý con muốn rồi đó, nhưng lúc đó con hứa với mẹ sẽ thành đạt nhanh chóng, con nhớ không? Vậy là mẹ chờ đợi, nhưng giờ thì mẹ không thể đợi nữa đâu, quá lâu rồi! ]
_ Mẹ, sao mẹ không về lại Hàn Quốc? Sao mẹ cứ một mực bắt con qua Mĩ?
[ Con biết ba mẹ còn công việc ở đây mà, làm sao có thể về được. Vả lại, nếu con thực hiện lời hứa của mình, qua đây với ba mẹ và thành đạt, mẹ cũng không giữ con nữa ]
_...
[ Vậy nhé. Mẹ sẽ đặt vé cho con. Mai bay luôn được không?! Sắp xếp những thứ cần thiết thôi, còn lại qua đây mẹ lo cho. ] //
Cuộc nói chuyện với mẹ lặp đi lặp lại trong đầu Jinyoung, anh nhăn trán khó chịu, ngồi thẳng người lên cho giãn đầu óc. Tiếng tiếp viên hành không cất lên đều đều đánh thức mọi hành khách:
// Chuyến bay chuẩn bị hạ cánh, xin quý khách lưu ý cài dây an toàn và dựng thẳng ghế ngồi...//
Cuối cùng thì cũng cất cánh xuống sân bay, đã đến Mỹ...
Jinyoung đã quyết định nghe lời mẹ, lí do không hiểu là vì mẹ hay vì bản thân cũng muốn thoát khỏi Hàn Quốc đầy ưu tư, tội lỗi và chịu đựng? Hay cứ cho là vì cả hai đi thì giờ đây, anh cũng đã xa Hàn Quốc lắm rồi, quá đủ khoảng cách về thời gian và không gian để anh bình tâm vào sự nghiệp trước mắt, thực hiện ước mơ của mình mà không bị chuyện gì khác xao lãng.
Jinyoung cũng biết rằng mình đang chạy trốn, nhưng anh vẫn chạy, mặc cho đôi chân vẫn lao đến cái đích cô độc mà mình tự đặt ra.
Vẫn biết có người sẽ buồn, có người bên cạnh mình, nhưng bản thân vẫn chối từ những cảm xúc đến với mình, bởi anh nghĩ, nếu yêu trong bình yên là không phải tình yêu, thì đau khổ có thể đc sao?
Nếu... anh nói anh thích Baro, anh có yêu cậu được không? Cũng mới chỉ là thích....
// Ting...Ting...//
[ Ngốc, hyung đang ở đâu vậy hả? ]
....
~ Biết nhắn lại gì đây? Đừng làm tổn thương cậu nữa! Anh bắt đầu biết mang cho người ta đau khổ rồi đấy..
.
[ yah đồ độc ác kia...]
[ Xin lỗi...]
[ Ngốc!!!]
[ Jinyoung, tôi sẽ chờ hyung đấy... Làm ơn, làm ơn hãy chờ tôi nhé, được không? Hãy chờ tôi, dù chỉ là 1 phút mà thôi...được không hyung?]
....
[ Anh...sẽ chờ. Cám ơn em Baro ]
____________
P/S: Bắt đầu thấy mọi thứ nhảm nhí quá rồi mà thôi cũng kệ chúng ta end tại đây có ổn không nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top