3. Xa anh
Một buổi sáng bình thường ở ký túc xá INTO1, Bá Viễn như thường lệ gõ cửa từng phòng của đám nhỏ gọi tụi nó dậy ăn sáng
Và cũng như thường lệ, hai căn phòng của hai đứa út lại trống không, mặc dù chỉ mới hơn 6h sáng...
Tình cha dạt dào nổi lên, Bá Viễn không muốn để hai đứa nó bụng đói đến phòng tập, tất tả chạy xuống bếp cầm theo mấy phần sandwich mình vừa mới làm, không quên kẹp nách thêm bình sữa dâu cho thằng út cưng, chuẩn bị đâu vào đấy thì nhanh chóng đi sang tòa A tìm tụi nhỏ
Bất ngờ là, khi vừa bước chân vào phòng khách ông anh đội phó đã nhìn thấy 3 thằng út bày binh bố trận, trấn thủ trên sofa giữa phòng, mặt đứa nào đứa nấy cũng dài thượt, nhìn chẳng có miếng sức sống nào cả...
"Mấy đứa sao đấy?"
Bá Viễn dơ chân đá lên người đứa gần nhất, Trương Gia Nguyên ngày thường bị đạp như vậy chắc chắn sẽ nhào tới tẩm quất đối phương một trận, hôm nay lại ủ rũ nằm im bất động, đáng thương hề hề mà lên tiếng
"Người đi rồi, hồn tôi cũng tàn một nửa..."
"Hả? Ai đi đâu cơ?"
Bá Viễn khó hiểu day trán, thấy cu cậu không đáp mà cứ chìm đắm trong bi thương thì chuyển sang mục tiêu kế tiếp
"Châu Kha Vũ. Tỉnh tỉnh! Anh hỏi mày tý."
"Không dậy đâu!! Anh ấy không ở đây, ai cũng đừng hòng kêu được em dậy!!"
Châu Kha Vũ uốn éo thân mình dài sọc của hắn như con lăng quăng trên ghế sofa, sống chết nhắm chặt mắt không thèm để ý đến ông anh cả đang trong tư thế chuẩn bị cầm dép phang chết tươi mình tại chỗ, vặn vẹo một hồi cũng rơi tọt xuống đất uỵch một tiếng vang dội
Đáng sợ là hai đứa út thường ngày hay lấy việc cười vào mặt Châu Kha Vũ làm niềm vui lại chẳng thèm có một xíu phản ứng gì, Bá Viễn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, không phải nhốt mãi ở nhà nên bị trầm uất rồi không? Hay là lại cãi nhau cái gì rồi bị cắt hộ khẩu thường trú khỏi phòng rồi...
"Paipai! Anh Viễn đây. Nhận ra anh không em?"
Doãn Hạo Vũ vẫn không hổ là đứa được Bá Viễn chiều nhất nhà, dù mặt đang quạu đeo vô cùng khó ở, nhưng nó vẫn nể tình tấm thân đáng thương của anh già đã vội vã chạy sang mà nhẹ nhàng gật đầu mấy cái
"Gì vậy anh?"
"Tụi em đều làm sao đấy? Anh mang đồ ăn sáng đến đây. Có cả sữa dâu em thích nữa đó..."
Thằng út vốn đang đờ đẫn nhếch mắt, đột nhiên bật dậy như một vị thần rồi chộp lấy hộp sữa ôm chặt cứng không buông
"Oa... sữa này Tiểu Vũ ca vẫn hay uống với em đó..."
"Tiểu Vũ..."
"Anh Vũ..."
Hai cái thân cao nhòng còn lại cũng lồm cồm ngồi dậy, ngơ ngác đảo mắt nhìn dáo dác xung quanh, cuối cùng lại mất mát cúi đầu
"Tiểu Vũ đi rồi..."
"Không thấy anh Vũ nữa..."
Sau đó là một cảnh tượng không thể kinh dị hơn, vượt ngoài nhận thức của Bá Viễn...
Ba đứa tụi nó đột nhiên nhào tới choàng vai ôm cổ nhau khóc tức tưởi, gào rú om sòm đến mức thế lực Thái Lẻn cũng nhịn không được mà phóng vút một vật thể không xác định ra ngoài
Bép một cái, chiếc dép mủ màu hường nam tính đính hột chíu chíu tác động vật lý lên cái mông ngọc ngà của anh cả, ổng thảm thiết bật ra một loạt high note cao vút, anh Chương-mới-ngủ-hồi-4-giờ-vì-mải-soạn-beat bất mãn ló đầu ra, chửi như tát nước vào ba đứa tội đồ kia
"*Beep beep* tụi bây!! Tao *beep beep beep* mới ngủ được có 2 tiếng!!"
"Tiểu Vũ đi mới có nửa tiếng tụi mày đã như này!! Tao báo cho mà biết còn tận 3 hôm nữa đó biết chưa??"
À...
Cuối cùng Bá Viễn cũng đã hiểu đầu cua tai nheo mọi chuyện, anh vậy mà lại quên mất hôm nay Lưu Vũ có lịch trình ở thành phố khác, quay chụp gì đấy mất tận 3 ngày cả đi lẫn về, thảo nào 3 đứa vẫn tự xưng là Hoa Hướng Vũ này hôm nay xụi lơ, vì Mặt Trời của chúng nó đi mất rồi còn đâu
Nhìn mấy đứa nhỏ bị mắng mà không dám kêu to, chỉ dám cắn gối khóc rưng rức, và tất nhiên là chả có giọt nước mắt nào rơi ra, nhưng Bá Viễn vẫn cảm nhận được là tụi nó đau lòng thật
"Được rồi mà AK, tha cho mấy đứa nó đi. Tiểu Vũ không ở đây tụi nó đã tủi thân lắm rồi..."
Đối diện với khuyên nhủ của anh lớn và ba ánh mắt đáng thương từ lũ giặc con, anh Chương đành nhốt con thú vừa xổng chuồng vào trong người lại, cơn buồn ngủ ập tới làm chàng Rapper ngáp một cái rõ to, đưa tay lên gãi cái đầu chẳng khác tổ quạ là bao với mấy ngọn tóc con chỉa đủ 7 phương 8 hướng của mình, lò dò đi vào trong
Cả tòa nhà phút chốc yên tĩnh trở lại, cho đến khi có một cục thù lù màu đen đang từ từ tiến lại gần đám nhỏ làm thằng út sợ hãi ré lên
"Á!! Tiểu Cửu!! Đừng đánh tụi em mà!!"
"Tụi này có Trương Gia Nguyên! Anh đừng có manh động!"
"Ai cũng được! Muốn làm gì thì làm..."
"Tao ra đây tìm chiếc dép nãy lỡ tay ném mất!! Ai mà thèm làm gì tụi mày..."
Tiểu Cửu mặt vẫn còn đắp mặt nạ, tay phải cầm bàn chải, tay trái cầm chiếc dép mới lấy lại từ tay Bá Viễn, cáu kỉnh gắt
"Liệu hồn thì đừng có gọi cho bảo bối! Em ấy đi quay hình mà chúng mày hở chút là nhá máy thì ai mà tập trung cho nổi..."
"Tụi em không hề gọi..." Trương Gia Nguyên vô cùng nghiêm túc giơ tay quẹt nước miếng ra thề
"Nhá máy cũng không..." Doãn Hạo Vũ thấy hay hay cũng bắt chước làm theo
"Vậy thì tốt."
"Nhưng khủng bố boxchat thì có..."
Cuối cùng vẫn là Châu Kha Vũ thành thật, anh cả và anh năm đột nhiên có chút thương xót tiểu đội trưởng phương xa
Bọn họ vĩnh viễn có thể tin tưởng vào sự kiên cường của Lưu Tiểu Vũ...
...
Lưu Vũ ở một nơi nào đó vừa chụp ảnh xong vừa đụng vào điện thoại
424 tin nhắn chưa đọc...
┐( ಠ_ಠ )┌ ?
liuyu_2m đã rời khỏi group chat
...
Nghe bảo nay WJJW mời thợ sửa ống nước đến thì phải...
Tại vì Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên với Doãn Hạo Vũ khóc lụt phòng tập rồi...
____________________
Sau mấy em cún thì giờ t lại thấy 3 đứa nhỏ giống 3 em gấu trong We bare bears :)))) và giờ t không thể xem phim này một cách bình thường được nữa rồi :))))
Hình như vote bằng nhau nên t sẽ up song song 2 truyện nhé :))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top