Chapter 4: Lại thêm một "anh" công

Ngày hôm sau, khi Jimin thức giấc thì những người hàng xóm kia đã đi làm hơn nửa. Chỉ còn lại cái người họ Kim cùng tuổi cậu và anh trai da trắng tóc bạch kim. Taehyung ngay sau khi nhận được cuộc điện thoại thì nhanh chóng chạy đi, nói là đến nhà hàng lấy xe cho cậu. Thế nên chỉ còn Jimin và Yoongi ở nhà.

Jimin lúc này được Yoongi làm cho một dĩa cơm chiên kim chi ăn sáng. Thế nhưng chỉ có Jimin ăn thôi, Yoongi thì ngồi nhìn.

- Sao anh không ăn?

- Tôi chưa đói. _ Yoongi mặt không đổi nói với cậu.

- Anh không được bỏ bữa đâu đấy! _ Jimin nuốt trọng muỗng cơm vừa đưa vào miệng, dùng vẻ mặt hết sức hình sự nói với anh.

- Em đút tôi đi. _ Nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực xen lẫn ngại ngùng của Jimin, Yoongi khẽ cười. - Tôi làm cơm cho em, vậy em cũng cần phải trả ơn tôi chứ!?

Trong lúc mà Jimin vẫn còn ngập ngừng cầm cái muỗng đầy cơm định đút cho anh, Yoongi phần vì không đợi được, phần vì muốn trêu cậu thêm nên chồm đến ngậm luôn muỗng cơm vào miệng. Lại thấy Jimin ngơ ngác đỏ mặt, Yoongi liền vui vẻ tới mức nở nụ cười hở lợi ít khi để ai thấy, vươn tay vuốt vuốt tóc cậu như hài lòng.

- Được rồi. Trêu em vậy thôi, tôi ăn sáng rồi.

- Anh dám trêu tôi! _ Jimin không hiểu là vì giận hay ngượng, cả người đều đỏ hồng như tôm luộc.

- Rồi, không trêu em nữa. Ăn nhanh rồi đi làm.

Lúc này, điện thoại của Jimin rung rung báo cuộc gọi đến, màn hình hiện ba chữ nhấp nháy: "Boss mất nết". Cậu nhìn thấy tên người gọi thì thiếu điều muốn phun hết cơm lên mặt Yoongi, may mắn giữ được hình tượng, uống một hớp nước rồi bắt đầu chuẩn bị tâm lý nhấc máy lên.

- Tổng giám đốc? _ Giọng Jimin lí nhí mà đáng yêu như mèo kêu, coi bộ như đang dè chừng người ở đầu dây bên kia.

- "..."

- Đi công tác đột xuất? _ Mắt Jimin trợn ngược, giọng lên cao chót vót. - Sao ... Sao lại là tôi? Thư ký của cậu đâu?

- "..."

- A nhưng mà, nhưng nhưng nhưng hiện giờ tôi đang không ở nhà, không thể chuẩn bị hành lý được đâu. Cậu có thể sắp xếp người khác đi cùng, muốn trừ lương tôi cũng được. _ Jimin xoay ra trở nên ảo não. Trời ơi tiền lương của cậu. Mặc dù vốn nhà Jimin cũng thuộc hàng khá giả, nhưng cậu muốn tự mình làm ra tiền, tự nuôi mình, chứ không phải làm một đứa dựa hơi gia đình.

- "..."

Đầu dây bên kia nói thêm cái gì nữa rất dài rất dài, sau đó cúp luôn. Ấy vậy mà Jimin vẫn cứ đứng đơ ra đó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

- Bé con, có chuyện gì sao? _ Yoongi lên tiếng, đưa tay bẹo bẹo hai má mochi của cậu.

- Năm phút nữa tên điên đó sẽ đến đây. _ Jimin ôm đầu ngồi phịch xuống ghế, lầm bà lầm bầm. - Trời ạ, tên điên đó sẽ tìm đến đây!!!

- Tôi có nghe em nói với người đó là em đang ở đâu đâu?! _ Yoongi thử dùng lý lẽ để an ủi mèo nhỏ.

- Anh không biết tên điên đó thông minh cỡ nào đâu. Cậu ta có thể xâm nhập vào máy chủ một tập đoàn lớn chỉ để thông báo cho bọn họ biết rằng sắp tới hai bên sẽ hợp tác cùng nhau bằng hai thao tác nhỏ xíu. Chẳng lẽ cậu ta không thể định vị được vị trí hiện tại của tôi!? _ Jimin tiếp tục ôm đầu, không thèm ăn nữa luôn. - Cậu ta là một con quái vật. Ư hư một con quái vật khổng lồ!!!

- Vậy sao em còn làm việc ở đó?

- Bởi vì được cái cậu ta rất đẹp trai, lại còn cơ bắp nữa. Hoàn toàn là mẫu người mà tôi sẽ mê. _ Jimin thôi phàn nàn, chống cằm trầm ngâm, chép miệng rồi còn nuốt nước bọt khi nghĩ đến người nọ.

- Em ... _ Yoongi nheo mắt khó chịu. Anh không thích mèo nhỏ nhắc đến gã khác khi ở cùng anh.

- Các anh theo dõi tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tôi không phải trai thẳng? _ Jimin chỉ chỉ đống hình chụp chính mình để la liệt trên bàn kính gần cửa sổ.

Được rồi, Yoongi cạn lời.

Quả thật là năm phút sau, không lệch một giây, tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên. Jimin ngay lập tức chui rúc xuống gầm bàn ăn, đùn đẩy cho Yoongi việc mở cửa.

- Chào anh, tôi muốn tìm mèo đi lạc. _ Cậu trai với khuôn mặt không cần búng cũng ra sữa nở nụ cười đáng yêu muốn xỉu với Yoongi ngay khi anh mở cửa ra. - Em ấy tên Minmin.

- Đã nói cậu không được gọi tôi như vậy!!! _ Yoongi còn chưa kịp phản ứng lại những lời người nọ nói thì Jimin ở trong nhà đã hùng hổ chạy ra sưng sỉa hét ầm lên với anh ta. Như thể "lạy ông tôi ở bụi này" vậy, Park Jimin ngốc!

- Cho anh mười giây, lập tức lên xe đến sân bay.

- Cậu ăn nói cho đàng hoàng một chút thì may ra tôi suy nghĩ lại. Dù cậu có là tổng giám đốc đi nữa thì tôi vẫn lớn hơn cậu hai tuổi, đã ăn hơn cậu 2130 bát cơm. _ Yoongi ở một bên dở khóc dở cười nhìn Jimin gân cổ lên cãi lý. Song lại nhìn sang người con trai kia, nhìn thế nào cũng không tưởng tượng được tên này nhỏ tuổi hơn Jimin.

- Nói thêm một câu nữa tôi trừ hai tháng lương của anh. _ Người nọ chỉ nhẹ nhàng buông một câu, Yoongi liền thấy mèo nhỏ họ Park chạy tuột vào nhà, không lâu sau cầm ra một xấp giấy và cái bút bi, viết viết.

Tôi không đi đâu cả!

- Hôm nay anh gan nhỉ, Park Minmin!? Lại còn sang nhà một gã đàn ông lạ qua đêm, muốn tôi phao tin này đầy công ty?!

Ở đây còn bốn người khác nữa cơ. Jimin lại giơ ra xấp giấy trước mặt người nọ, Min Yoongi ở bên cạnh đọc được cũng thật muốn hung hăng bẹo cái con người ngốc nghếch này nhiều chút. Nhìn là rõ thấy tên "Boss mất nết" này có ý với cậu, vậy mà mèo ngốc cứ toàn làm những trò mang đậm tính chất "mời gọi".

Và tôi không phải tên Minmin.

- Anh học cãi lại tôi từ khi nào vậy? _ Cậu trai nọ nhíu mi, rốt cuộc lôi điện thoại áp lên tai. - Huỷ chuyến công tác đi. Ngay và lập tức.

- Cậu không thể!!! _ Jimin trợn trừng mắt, sau đó lập tức bụm miệng mình lại. Nhưng nhác thấy boss-mất-nết kia không nói gì thì lại tiếp tục gân cổ lên. - Cậu không thể cứ như vậy huỷ chuyến đi được! Mà cho dù cậu huỷ, nếu công ty gặp phải vấn đề gì thì tuyệt đối không phải lỗi của tôi ...

- Park Minmin!!! _ Người nọ ngắt lời, đâu đó trong giọng nói dễ nghe có xen lẫn giận dữ nhìn cậu. - Anh là đồ ngốc! Nửa tiếng nữa không có mặt trước bàn làm việc tôi thì đừng trách.

Yoongi nhìn theo bóng cậu trai đã đi khuất, thấy mèo nhỏ ở bên cạnh uể oải ngồi bẹp xuống sàn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

- Cậu ta trông quen quen nhỉ?

- Có thể không quen sao? Cả Đại Hàn này ai cũng phải biết đến tên hacker đánh sập màng an ninh của các bảng quảng cáo trong thành phố chỉ để chiếu ảnh mặt cậu ta cả ngày nhân dịp sinh nhật tròn hai mươi mốt của cậu ta.

- Đó là chuyện của năm ngoái rồi, nhưng đúng thật là tình cờ. Jeon Jungkook à?

Yoongi nghe thấy cái tên này hoài, một thằng nhóc hai mươi hai tuổi mặt non choẹt, ở độ tuổi của cậu ta mọi người vẫn còn đang phải chạy ngược chạy xuôi tìm một công việc thích hợp. Trong khi họ Jeon thì đã sở hữu hẳn một công ty riêng, lại còn là một công ty lớn rất có tiếng tăm. Nhưng Yoongi cũng có thua gì thằng nhóc ấy đâu. Sao mèo nhỏ của anh lại tung hô cậu ta nhỉ? Hết bảo là rất thông minh lại còn rất đẹp trai. Min Yoongi đây là thiên tài jjang jjang man bong bong còn không đủ đẹp trai? Anh thật không hiểu nổi mèo nhỏ đang nghĩ gì. Huống hồ, tên nhóc kia còn nhỏ hơn Jimin hai tuổi.

- Anh đoán đúng rồi đấy! Cậu ta là boss của tôi. Boss, mất, nết!!! _ Jimin nghiến răng nói ra ba chữ kia, ão não muốn quay về nhà. - Sao Taehyung còn chưa về? Tôi buộc phải trở về nhà gấp.

- Công ty nơi em làm việc chuyên về cái gì nhỉ?

- Anh thấy rồi đấy! Cậu ta là boss, là đại boss, vậy nên đó là công ty về công nghệ thông tin các thứ.

- Tôi nhớ là em không giỏi vi tính.

- Nồ nô. _ Jimin đứng bật dậy khi nhìn thấy Taehyung đang đỗ chiếc Morning nhỏ xíu xinh xinh của mình ngay cạnh cửa, quay sang nhún vai lắc lắc đầu nhỏ với Yoongi. - Không phải vấn đề anh có nhớ hay không, mà là các anh đã quan sát tôi đủ kỹ chưa.

Nói đoạn Jimin mi gió với anh một cái, chạy vọt ra xe cười nói rồi cũng mi gió với Taehyung, lấy chìa khóa xe rồi (lại) chạy vọt vào nhà cậu.

Taehyung thấy mèo nhỏ chạy đến rồi chạy đi còn nhanh hơn gió, ngẩn ngơ đi đến vỗ vai ông anh cũng đang trong tình trạng thẫn thờ không kém:

- Khi nãy Jiminie thơm gió em.

- Em ấy làm tương tự với anh mày. Vậy nên đừng có mà ảo tưởng sức mạnh, đi vào bếp rửa chén ngay!

- Ơ!?

- Nhanh đi. _ Yoongi không nhân từ đá một phát vào mông cậu em.

- Chắc rồi, Jiminie phải công bằng chứ nhỉ? _ Họ Kim 4D kia quay sang trở nên ủ rũ, vừa cúi đầu đi mà miệng vẫn lầm bà lầm bầm.

Chẳng phải Taehyung buồn hay cái gì khác đại loại vậy, cậu còn vui không hết. Chỉ là tự nhiên nghĩ đến việc Jimin không chỉ thơm gió mình mà còn làm hành động tương tự với người khác, cậu lại nghĩ đến việc liệu mình có chấp nhận chia sẻ Jimin cho bất kỳ ai khác hay không chứ đừng nói đến cho đến tận bốn người khác.

Taehyung chơi cùng với bốn người đàn anh khoá trên ấy từ hồi còn học phổ thông. Bọn họ ở cùng một câu lạc bộ và đều là những gương mặt đại diện cho trường lúc bấy giờ. Sau đó mặc dù cả năm người chọn những ngành nghề và con đường khác nhau, họ vẫn giữ liên lạc và chẳng lúc nào thôi thân thiết. Nếu tính kỹ lưỡng thì đến nay đã hơn tám năm rồi. Bọn họ bắt đầu ở chung sau khi cả bọn đã có công việc ổn định. Ngôi nhà ban đầu được xây lên chỉ để có dịp thì năm người lại tụ tập lại ăn uống vui chơi mà không làm ảnh hưởng đến bất cứ ai, nhưng sống cùng nhau quen rồi thì lại muốn ở như vậy luôn, vừa thoải mái vừa đông vui. Công việc mệt mỏi và áp lực từ gia đình khiến những chàng trai trẻ chán nản và có lúc sầu đời. Ở cùng nhau thì họ có thể san sẻ chút ít, bày giải lòng mình dễ dàng hơn.

Rõ ràng thân nhau như vậy, nhưng đến khi nhà cạnh bên có một bé mèo má mochi dọn đến thì khác rồi. Taehyung biết chứ, mặc dù cả bọn vẫn thường cùng nhau chạy đi theo dõi phía sau Jimin như một đám biến thái có tổ chức nhưng trong lòng mỗi người thì lại có suy nghĩ khác. Ai đời lại chấp nhận sẻ chia người mình thương. Taehyung cũng biết những người kia đều có suy nghĩ giống cậu, mà bọn họ lại đều là anh lớn, kinh nghiệm chắc chắn có thừa hơn Taehyung. Giờ chẳng lẽ Taehyung lại biến bọn họ thành tình địch, xem như cái gai trong mắt?

- Taehyung! _ Giọng Yoongi trầm đục làm thằng bé giật mình, xém thì làm rơi mất cái bát trên tay.

- Gì thế hyung!?

- Suy nghĩ lung tung gì mà đứng ngu ra đấy thế!? Nhanh rồi chúng ta làm một chuyến đến JK.

- Công ty công nghệ thông tin JK của Jeon Jungkook á? Sao mình phải đến đó? _ Taehyung nhớ đến công ty mình một thời toàn bộ máy tính của nhân viên lẫn của cậu đều bị nhiễm virus nặng và cả tuần liền chỉ chạy mỗi dòng chữ "Xin chào, đây là Jeon Jungkook từ JK, mong sau này hợp tác vui vẻ!" khiến cậu phải để nhân viên mình nghỉ có phép cả tuần đó để bảo trì lại máy.

- Jimin làm việc ở đó.

- Sao em cứ bị dính đến thằng nhóc mất nết đó nhỉ?

- Và xem ra anh và chú lại có thêm một tình địch đấy. Jeon Jungkook nhìn Jiminie với ánh mắt như thể muốn nói cho cả thế giới biết em ấy là mèo cưng của riêng cậu ta vậy.

- Em quyết định rồi. _ Taehyung cầm cái khăn lau khô cái dĩa trước khi đặt nó lên kệ bát. - Em sẵn lòng chia sẻ Jiminie với mấy anh, nhưng tên đó thì không.

--- End chap ---

Jungkookie xuất kích :3 coi bộ sau này sẽ có cuộc chiến 5:1 dành mèo Park đây ahing :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top