Chapter 2: Em bệnh sẽ khiến bọn tôi lo lắng
Jimin được chở về nhà. À hay nói đúng hơn, về nhà bọn họ. Vì sao ư? Tôi đã nói Jimin đãng trí chưa nhỉ? Cậu để quên chìa khoá nhà trong xe rồi.
Một lần nữa, Park Jimin, cậu thật đáng thương!
Cuộc đời quá phũ với Jimin, có nhà ngay sát bên vẫn không thể về. Nhưng lại đối xử quá tốt với năm thằng bên đây, ủa lộn, là mấy anh hàng xóm đẹp trai tốt bụng, có thể nhân cơ hội kéo cậu ngủ lại, đợi đến khi nhân viên nhà hàng gọi điện báo không được gửi xe qua đêm sẽ vác mặt dày tới lái về dùm, sau đó lại thừa dịp làm thân với cục cưng 'ngắm đã lâu mà vẫn chưa chạm vô được'.
- A, vậy thì phiền mọi người quá rồi! Không những đi nhờ xe mà còn ở lại qua đêm nữa. Để tôi về nhà Jiyeonie được rồi!
- Jiyeonie nào? _ Mặt năm anh trai ngay lập tức đen thui như đít nồi. Phải rồi, mấy anh có biết Jiyeon là chị cậu đâu.
- Jiyeon là chị tôi. Người hồi nãy đi ăn với tôi í!
- Chị???
- Ờ, chị chứ ai được nữa! Park Jiyeon là chị gái của Park Jimin, chị ấy hơn tôi hai tuổi, được chưa? _ Jimin dở khóc dở mếu nhìn mấy người 'không được bình thường' trước mặt.
- Vậy còn hộp quà cài nơ hồng sến súa? _ Hoseok nhíu mi nhìn cậu.
- Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi! Mà sao mấy anh biết tôi cài nơ hồng lên hộp quà?
- Hả? À, đâu có! _ Mấy anh đồng loạt nhìn bóng đèn trên trần nhà.
- Hừm, không có lập trường!!
Thì ra mấy anh bị cậu phát hiện mà còn chưa biết. Jimin nhíu mi nhìn đám người hàng xóm kì lạ kia. Rõ ràng ở cạnh nhà cậu đã lâu, cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt. Rõ ràng ngày nào nhà cũng sáng đèn, nhưng không bao giờ tiếp xúc với bất kỳ ai trong khu. Rõ ràng là theo dõi cậu, nhưng vì lí do gì? Cậu cũng có phải người ngoài hành tinh đâu! Kì ghê luôn í.
Jimin 'được' mấy anh 'đè' xuống sofa ngồi, loạn một hồi cũng chịu ngồi yên uống trà. Bất quá Jimin không thích uống trà, chỉ cầm cốc cho có lệ rồi thôi, cậu thích đồ ngọt hà. Bởi vậy chỉ để ý dĩa mứt dâu bên cạnh ấm trà thôi.
Cũng vì chỉ lo nhìn dĩa mứt, cậu cũng không biết rằng mấy anh cũng nhìn cậu thèm thuồng như cái cách mà cậu nhìn dĩa mứt vậy. Cũng không để ý đến mấy cái ống nhòm đặt bên bệ cửa sổ, hay vài bức ảnh của chính mình bị người ta chụp để bày bừa trên bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ.
- Em cứ ở lại đi, bọn tôi không phiền đâu! _ Jin từ trong bếp đi ra, mang thêm một dĩa bánh tart dâu bự thiệt bự.
- Vậy tôi không khách sáo. Cảm ơn nha! _ Cậu tít mắt cười, hai mắt kéo lại thành sợi chỉ nhỏ, siêu siêu đáng yêu.
Vậy đấy, mua chuộc Park Jimin thật dễ. Chỉ cần cho cậu ăn thôi! Nếu không, cứ đối tốt với cậu là được.
Dễ bắt cóc nữa, dễ bị dụ nữa, dễ ... đủ thứ!? Nói vậy thôi chứ Jimin không phải loại ngốc nghếch như thế đâu. Cậu từ đầu cũng để ý đến việc mình giống như bảo bối của người ta, được nâng như trứng, hứng như hoa. Bất đắc dĩ ngầm chấp nhận cũng được đi, nhưng Jimin vẫn chưa hiểu lí do đâu. Cậu và bọn họ không thân cũng không thích, vì cái gì cứ cưng chiều cậu như vậy. Với lại, quen nhau cũng đã bao lâu đâu, mới hồi chiều thôi mà. Cũng đâu phải loại quan hệ bốn năm năm gì, vậy mà cư xử đối với cậu cứ như đã hiểu cậu tới từng cọng lông luôn rồi.
...
Jimin tối đó lăng xăng chạy vòng vòng trong nhà. Vấn đề sao? Chính là cậu muốn đi tắm và không có quần áo. Mà nhìn mấy người này đi, người nào cũng muốn to gấp đôi cậu rồi, quần áo đâu mà mặc cho vừa chớ!? Jimin cũng đâu phải không hiểu chớ, mấy người này rõ ràng có ý không tốt! Dù sao, trước hết cứ phải thủ thân như ngọc đã! Lỡ như bọn họ thật sự có ý đồ, dù là đem cậu bán hay cái gì gì đó tương tự, cũng có thể đề phòng.
- Sao em không đi tắm đi!? _ Namjoon ở trên sofa xem ti vi, nhìn thấy cậu loi nhoi như thế thì có chút nực cười. Cậu trai này, sao lại đáng yêu thế chứ?
- Đi ngay đây! _ Jimin lại lượn đi một vòng, vẫn chưa đặt nửa ngón chân vào phòng tắm.
- Quần áo của em đã treo bên trong rồi! Là đồ của tôi. _ Yoongi giống như hiểu cậu muốn gì, liền tự chỉ vào mình nói.
Jimin hơi ngẩn người. Kể từ khi cậu dọn ra sống riêng năm mười tám tuổi để tiện vừa đi học vừa đi làm, đã sớm quên mất cái gì gọi là không khí gia đình. Nay được quan tâm được thấu hiểu nên có chút không thích ứng kịp. Lại nhìn người con trai vừa lên tiếng, anh ta dáng người nhỏ nhắn, nước da còn muốn trắng hơn mái tóc bạch kim, môi mỏng lại nở nụ cười toả nắng ngọt ngào như kẹo đường. Jimin nhất thời bị rung động.
Cậu biết bản thân vốn chẳng giống những nam nhân cùng lứa. Jimin là trai cong. Ừ, bạn biết đấy! Đàn ông đẹp thời nay vốn sinh ra là dành cho nhau. Và theo cậu thấy, mấy người hàng xóm kì quặc này cũng chẳng phải thẳng thắn gì đâu.
Jimin đem điện thoại và headphone vào phòng tắm, đây là thói quen không thể bỏ, đương nhiên, còn một chiếc kẹo mút nữa. Vậy nên những món đồ này không lúc nào là không ở trong túi đồ của cậu. Jimin có thói quen kỳ cục này từ hồi nhỏ xíu, lần nào cũng lôi điện thoại headphone vào phòng tắm, vừa ngâm bồn tắm vừa nghe nhạc, miệng không quên ngậm một cái kẹo. Cũng không phải lần nào cũng là kẹo, có khi cậu chỉ đem vào viên vitamin loại kẹo ngậm thôi, ăn kẹo nhiều cũng không tốt mà. Với cả, cơ thể Jimin sinh ra vốn khoẻ mạnh, dù có dầm mưa hay đi nắng cả ngày cũng chẳng hề hấn gì với cậu chứ đừng nói chỉ ngâm nước nóng nửa tiếng đồng hồ.
....
- Hyung này, Jimin đã ở trong đó lâu lắm rồi! _ Taehyung lo lắng nhìn cửa phòng tắm.
- Bình thường cũng vậy mà!? _ Namjoon hơi ngây người.
- Không dám đâu, đã bốn lăm phút rồi, bình thường em ấy chỉ tắm có nửa tiếng thôi! _ Hoseok bĩu môi.
- Có thể hôm nay lạ chỗ. Dù sao, mấy đứa biết đấy, phòng tắm nhà mình chả có ti vi còn gì!? _ Yoongi híp mắt, mặc dù trong lòng cũng lo lắng không yên.
- Đợi thêm mười lăm phút nữa, em ấy không ra lập tức phá cửa. _ Seokjin cũng không khỏi thấp thỏm lo sợ.
...
Mười phút qua rồi, cậu vẫn chưa ra nữa.
- Taehyung, đi kiếm chìa khoá phòng tắm đi!
- Sao cứ phải là em chớ!? _ Taehyung bặm mỏ trợn mắt trừng Hoseok.
Sự thật là Jimin đã ngủ quên ở bên trong. Còn phải hỏi sao? Bồn tắm nước âm ấm nè, sữa tắm thơm thơm mùi bạc hà nè, lại còn nhạc trong điện thoại hôm nay cứ phát những bài êm êm dịu dịu, và kẹo ngọt trong miệng, không ngủ thì thật là uổng phí. Và Park Jimin họ mèo, mà mèo thì yêu thích hương bạc hà thôi rồi.
Sau một hồi vật vã khổ sở đem cậu ra khỏi bồn tắm, đương nhiên, lại đổ máu. Kim Taehyung không phải người giỏi kìm chế đâu, mấy ông kia lại càng không phải.
- Hự, kích thích quá!!! _ Hoseok ôm tim sáp lại gần giường, chưa kịp nhào lên đã bị Namjoon nắm kéo lại.
- Bớt biến thái chút đi Jung Hoseok!
- Aisss, như vầy thật giống nhìn thấy đồ ăn ngon trước mắt nhưng lại không thể ăn! _ Taehyung lắc đầu, chép miệng tiếc nuối.
- Cái thằng này, chảy máu mũi thì ít nói thôi! _ Yoongi không nhân từ đạp mông đứa em một cái.
- Vậy mấy đứa tính sao? Cũng đâu thể cứ như vậy thay đồ cho em ấy phải không? Taehyung nó sẽ lại chảy máu tiếp. _ Jin chán nản nhìn mấy đứa nhỏ.
- Dù sao cũng đều đã nhìn thấy hết rồi, để ai biết kềm chế lại mặc quần áo cho em ấy đi. _ Namjoon nghiêm túc.
- Đương nhiên sẽ không phải em. _ Hoseok bĩu mỏ nhìn Taehyung đang hớn hết cả hở giơ tay xung phong bên cạnh.
- Để Yoongi lại đi. _ Seokjin nhìn qua Yoongi, cái con người đang ra vẻ lạnh lùng bất cần nhưng trong lòng lại cười thầm.
- Sao anh Jin không ở lại? _ Taehyung mím môi. - Em tin anh Jin hơn cơ.
- Nhóc biết đấy, anh Jin chẳng hiền lành như vẻ ngoài của ảnh đâu! _ Namjoon cười cười.
Cả bọn ngoan ngoãn kéo nhau ra ngoài. Trong phòng còn mỗi Yoongi, à và cả con mèo nhỏ đang trần như nhộng ngay trên giường kia nữa. Thật ra Yoongi anh cũng chả tốt đẹp gì cho cam, chỉ là anh chẳng mấy khi để lộ bản chất của mình.
- Park Jimin, đồ ngốc này! _ Anh cười trừ.
Làm gì có ai như cậu không cơ chứ? Đến nhà người lạ ở, sau đó ngủ quên trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, và rồi bị người ta nhìn thấy hết. Anh cũng chẳng hiểu do cậu đã quá ngây ngô hay đã quen cuộc sống phóng khoáng thoải mái. Nhà này không sói già cũng là sói con, mèo nhỏ đáng yêu lại câu dẫn như cậu chui vào hang rồi sao thoát nổi đây?
Yoongi có thân hình nhỏ nhắn, nhưng quần áo anh mặc đều lớn hơn hai ba size, lại khiến anh trông càng nhỏ con. Cũng đừng nhìn cơ thể nho nhỏ dễ thương đó mà sớm mắc lừa, Min Yoongi chẳng phải dạng vừa đâu.
Jimin lùn hơn anh có tí, một tí tẹo hà, nhưng thân hình thằng bé cơ bắp ghê gớm, vai cũng rộng, bắp tay cũng to hơn anh. Làm mấy cái áo oversize của anh giống như tìm về đúng chủ nhân vậy đó.
Jimin nhìn gần không trắng đâu, da cậu ngăm ngăm màu lúa mạch khoẻ khoắn, mặc dù vậy, cậu trông vẫn thật đáng yêu với khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnh kia. Jimin trước mặt lại càng không 'thụ' như những lúc mà anh nhìn cậu qua khung cửa sổ, cậu trông trưởng thành hơn nhiều. Với cặp mắt cười luôn cong lên và nhắm tịt lại, sóng mũi dọc dừa thanh thoát, đôi môi dày quyến rũ, Jimin tưởng như là một hạt cát trong hàng ngàn hạt bụi mà anh gặp phải, nhưng chính hạt cát này, lại là viên ngọc thô anh gắng tìm bấy lâu. Hay nói, là bọn anh đã cố tìm kiếm bấy lâu.
Yoongi vuốt tay dọc theo từng đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt kia, hơi thở dài, Em như vầy sao tôi đè em nổi đây!? Mặc áo cũng đã mặc rồi, chỉ là chưa cài khuy. Ừm, còn quần. Phải mặc quần sao đây? Có nên mặc thêm quần nhỏ cho cậu không nhỉ? Yoongi ngây ngốc mất một lúc lâu. Cuối cùng, vẫn là nên mặc quần nhỏ thêm đi! Dù sao cũng là thanh niên mới lớn, đâu thể cứ như vậy mặc quần ngoài luôn được! Với cả í, cái đám nhóc ngoài kia lại sẽ giở trò nếu thấy cậu như thế cho xem.
Yoongi nhạy cảm với mấy chuyện này kinh khủng. Mặc dù bình thường anh chả lấy đồ lót của mấy đứa nhỏ 'mượn' dùng còn gì. Ô, nhưng đó là lũ lợn con nhà này, là một đám công với nhau, chuyện đó khác! Còn Jimin sao? Jimin là người thương mà. Nhưng nói thật, người thương nổi gì chứ? Anh với cậu nói chuyện còn chưa quá năm câu đâu. Trời đất, mối quan hệ này là gì chứ!? Gặp nhau chưa được một ngày, thậm chí anh chắc rằng cậu còn chưa biết tên anh, vậy mà đã đụng chạm cơ thể người ta rồi. Sao anh có cảm giác mình giống tội đồ quá trời!
Trong khi mà Yoongi vẫn đang ngẩn người suy nghĩ làm thế nào để mặc quần nhỏ cho cậu, cậu vì gió lạnh của máy điều hoà đã nheo mắt tỉnh ngủ rồi. Jimin vẫn nhớ trước khi cậu nhắm mắt, trước mặt là một làn hơi nóng từ bồn nước bốc lên, nhưng sao hiện tại là trần nhà rồi? Và miệng cậu vẫn ngọt gấc hương dâu sữa, cùng với mùi bạc hà phảng phất xung quanh.
- Hắt xìiii~~~ _ Yoongi giật bắn người. Đứa nhỏ này ...
- Em tỉnh rồi hả? Làm bọn tôi lo lắm biết không?
- Tôi chỉ ngủ quên thôi à.
- Có thói quen ngủ trong bồn tắm là không tốt đâu! Sẽ dễ bị bệnh đấy! _ Anh nghiêm mặt nhìn cậu, tiến tới cài cúc áo.
- Tôi không phải loại dễ bị nhiễm bệnh. Không sao đâu. _ Cậu cười trừ, cũng chẳng để tâm tay anh đã vuốt những chỗ nào.
- Nhưng bọn tôi sẽ lo lắng!
Lời khẳng định chắc nịch của anh lần nữa khiến cậu rung động. Cậu đến chết cũng chưa nghĩ rằng mình có thể tìm thấy chút không khí ấm áp từ căn biệt thự bị cho là ma ám này.
--- End chap ---
YoonMin lên ~~ ahing :>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top