5
Suốt cả quãng đường về nhà, tiếng khúc khích cười của Seungyoon cứ mãi vang lên. Chiếc khoác da của Seunghoon cậu đương trùm trên đầu chỉ chực rơi đến nơi, khiến hắn cứ phải thấp thỏm trông chừng, chốc chốc phải chỉnh lại khi chiếc áo có vẻ sắp rơi.
"Cậu cười dai thật đó." - hắn vờ trầm giọng phàn nàn. Mái đầu bông xù liền đó ló khỏi vạt áo đen, Seungyoon giương cặp mắt cáo tinh nghịch nhìn hắn. Tuy chỉ thấy được mắt, nhưng hắn thừa biết cậu đang cười rất thích chí, vì giọng nói khàn khàn đầy từ tính kia như đang cố nén một tiếng cười to:
"Lần đầu tôi thấy có người tả mắt mà bảo "ngon" đó. Anh là quái vật ăn thịt người à?"
Seunghoon chỉ còn biết thở dài vỗ vỗ trán, tự cảm thấy bản thân lúc này thật nực cười. Dù gì cũng là chủ một công ty nho nhỏ, ai mà ngờ được lại có lúc hắn bối rối tới mức thốt ra một câu nghe ngốc đến như vậy. Chỉ là, chẳng hiểu sao giọng khàn đặc đi vì khóc của cậu trai trước mặt lại làm lòng hắn xao động đến thế.
"Ờ, tôi là quái vật đó. Còn cười nữa, tôi sẽ "ăn" sạch cậu." - hắn hắng giọng ra vẻ đe dọa, mắt lại khẽ đảo sang thăm dò biểu tình người kế bên. Seungyoon nghe đến đấy, các ngón tay gầy guộc len lén kéo sát thêm chiếc áo khoác vào mình, sắc đỏ cũng đã lan tới đầu mũi thanh tú. Thình lình, Seunghoon níu vai cậu xoay lại, cúi xuống để trán họ chạm vào nhau. Giờ là đầu đông rồi, nhưng hắn lại tưởng như mình thấy được cả sắc trời mùa hạ nơi gò má ai kia ửng đỏ. Và cả cái nóng hâm hấp hun đốt tâm trí kia khiến cho Seunghoon nghĩ mình đang bị sốt. Phải, hắn phát bệnh vì Seungyoon mất thôi.
Mà Seungyoon tình trạng cũng chẳng kém gì hắn. Cậu mơ hồ nhận ra được hơi thở gần sát của hắn, cái mát lạnh vờn trên gò má nóng bỏng khiến đám lông tơ của Seungyoon dựng hết cả lên như cảnh báo cậu hãy mau mau đẩy hắn ra đi. Nhưng đầu óc trì trệ, cậu chỉ biết ngờ nghệt đứng đấy, nghe người kia rõ ràng buông từng chữ, âm giọng thả xuống thật trầm thành một loại cảm giác khó tả: "Từ mai quái vật sẽ thường xuyên ghé quán cậu đó, chuẩn bị đón tiếp cho tốt nhé."
"Ngày nào cũng tới để làm gì, anh dư tiền ăn hàng vậy sao?" - Seungyoon vênh mặt, gò má còn ửng đỏ nhưng quyết không chịu lép vế, ép bản thân nhìn thẳng vào Seunghoon - lúc này đã rời cậu ra, dùng ánh mắt như chứa mấy tia cười khó hiểu nhìn cậu:
"Để tán tỉnh cậu đó."
//
Gần một giờ sáng, Seungyoon cuộn mình vào chăn với hai mắt vẫn mở thao láo. Thor nằm sát bên cạnh, từng nhịp thở đều đặn của nhóc lên xuống nơi tay cậu, ấm nóng. Seungyoon mỉm cười nhìn Thor, cái cười có đôi chút mỏi mệt. Hôm nay đến cả có nhóc ấy bên cạnh cậu cũng không thể bình tĩnh lại, quả thật ngày nay có quá nhiều chuyện ập tới rồi, Seungyoon vẫn chưa thích ứng được.
Cậu với tay sang bên lấy điện thoại, nhấn số gọi Jinwoo. Chẳng nhớ nổi hôm nay đã gọi cho anh lần thứ mấy rồi, và lúc nào cũng chỉ nhận được giọng đều đều của tổng đài được lập trình sẵn. Seungyoon sốt ruột, mặc cho cảm thấy bản thân lo lắng như thế thật dư thừa. Dù gì Jinwoo cũng đã gần 30 rồi đấy, anh ấy có thể tự lo cho bản thân, thi thoảng về muộn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Mà không, anh ấy nên có thêm nhiều lần về muộn thế này nữa mới tốt. Cả ngày ngoài đi làm thì chỉ rúc mình ở nhà xem TV mà thôi, hiện giờ Jinwoo cởi mở hơn như này, không phải là điều Seungyoon luôn mong muốn sao?
Biết thế nhưng cậu vẫn chẳng thể chợp mắt được. Tắt điện thoại, cậu bắt đầu nghĩ đến hàng ngàn khả năng có thể xảy ra với anh Jinwoo, cũng nghĩ sẵn cách giải quyết. Dù sao cũng chẳng thể hoàn toàn tin tưởng một người mà đường từ nhà tới siêu thị đôi khi còn quên mà phải không?
Nhưng Seungyoon nghĩ, bản thân chắc còn lo lắng về người tên Song Minho kia hơn thế...
Quẩn quanh một hồi, lại nghĩ đến chuyện vừa nãy. Seungyoon cắn môi đến hằn một vệt đỏ, đầu óc hãy còn thấy lâng lâng, những gì xảy ra lúc nãy cơ hồ không có thật. Cậu có chút khó hiểu trước tình hình thay đổi chóng mặt chỉ trong một buổi tối. Thoắt cái cậu cáu với Seunghoon, thoắt cái hai người đã giảng hòa. Lại thoắt cái nữa, cậu được hắn đưa về tận cửa nhà kèm theo lời thông báo, rằng bản thân từ ngày mai sẽ được người ta đến tận nơi tán tỉnh.
Seungyoon cảm thấy mình bị người kia quay như chong chóng, song cũng ngại ngùng khi nhận ra bản thân không hề ghét điều này. Mặc cho có chút bất an, trong lòng phần nhiều lại rất tận hưởng.
Một bên mắt cậu đột nhiên nhói lên, nước mắt chảy ra rất nhiều, Seungyoon đến giờ mới nhận ra mình quên gỡ kính sát tròng ra. Cậu vớ lấy lọ nước rửa tay để sát trùng, rồi đưa tay lên mắt. Miếng kính sát tròng còn lại theo tay cậu đi ra, từng đợt đau buốt dội vào mắt truyền đến tận thái dương cũng tiếp sau đó mà kéo đến. Seungyoon nheo mắt, lấy tay xoa bóp hai bên thái dương. Cậu khó nhọc tiến đến chiếc gương phía tủ đồ, có chút hoảng khi thấy hai mắt mình lúc này vằn lên những tơ máu. Tròng mắt vốn dĩ trông đã rất quỷ dị, nay vì sắc đỏ dâng nhiều hơn lại càng trông đáng sợ. Seungyoon đưa tay chạm vào đôi con ngươi mình phản chiếu trên mặt gương.
"Kì quặc gì chứ, không có kì quặc mà."
Giọng nói của Seunghoon lặp đi lặp lại trong đầu cậu như một chiếc máy quay đĩa ở chế độ tự động. Những âm thanh càng lúc càng lớn dần, bao bọc lấy mọi giác quan của cậu, nhấn chìm cậu.
Seunghoon thật sự, không cảm thấy cậu kì quặc?
Seungyoon vô lực thả mình nằm xuống sàn, chăm chăm nhìn lên trần nhà. Cậu cảm thấy trần nhà hôm nay sao lại cao đến lạ, méo mó và vặn vẹo, và như càng kéo dài ra hơn, hệt như những cảm xúc trong lòng cậu lúc này: đối lập và bất ổn. Có lúc thì cảm thấy rất vui vẻ, mong chờ. Lúc lại chỉ muốn thu mình lại, lặng lẽ như một con cún nhỏ sợ những tổn thương. Cậu mệt mỏi nhắm mắt, cố làm quen với cảm giác đau nhói vẫn hoành hành nơi thái dương và phía dưới hai mi mắt bỏng rát. Dần thành quen, Seungyoon cảm thấy cái đau đớn ấy, hóa ra lại có thể trở thành loại thụ cảm dễ chịu.
Chợt tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên kéo cậu về với thực tại. Seungyoon vội vàng nhấc máy ngay khi thấy cái tên hiện lên nơi màn hình:
"Anh Jinwoo, anh đang ở đâu vậy?"
"Anh đang ở dưới nhà đây~. Seungyoonie à, anh quên mang chìa khóa rồi, hì hì chịu khó bò ra đây mở cửa cho anh được không?" - giọng nhừa nhựa của Jinwoo truyền tới có chút hưng phấn, hẳn là đã ngà ngà say.
"Chờ em một... a!"
Chiếc điện thoại vuột khỏi tay Seungyoon, đánh một tiếng cộp thật to vào nền nhà. Cậu như không còn cảm thấy được hai chân mình nữa, cứ thế vô lực khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy mắt. Cơn đau âm ỉ ban nãy đã trở nên rõ rệt hơn, bỏng rát. Nước mắt vô thức chảy ra, loang lổ trên làn da trắng sứ. Seungyoon đau đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, hai phiến môi run rẩy muốn đáp lại lời Jinwoo đương lo lắng ở đầu dây bên kia nhưng thất bại. Cậu gắt gao cắn môi, lực tay vô thức ấn mạnh hơn vào hai mắt đến hoa cả lên, khó nhọc buông từng chữ một:
"Anh... Jinwoo..."
Lúc sắp sửa mất đi ý thức, âm thanh cuối cùng nghe được là tiếng của Thor sủa vang bên tai. Nghe ra được cả sự sợ hãi trong tiếng kêu của chú cún nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top