KIM SEOKJIN
{Namjoon: Cậu; Seokjin: Anh}
Khi anh sợ hãi trong bóng đêm... hơi thở của anh cũng run rẩy theo.
Bàn tay của cậu khiến cả thế giời này rực lửa. Cậu đã che mắt được tất cả mọi người, kể cả anh.
Có phải anh vẫn còn say ngủ... vẫn còn đang mơ?
Anh biết được những đêm giật mình tỉnh giấc ướt đẫm mồ hôi, phát hiện ra mình chỉ còn một mình trên chiếc giường lạnh lẽo nhưng không thể nào đếm hết được những giọt nước mắt đã từng rơi. Có phải lúc đó ý thức đang trườn nhẹ trên sàn nhà? Giúp anh lờ mờ biết được cậu đã rời xa khỏi vòng tay anh? Giúp anh biết được những lời thề thốt yêu thương kia chỉ là dối trá?
Hi vọng chỉ như chiếc thuyền giấy đang chìm xuống...
Đó có phải một điều đáng buồn không?
Phản bội là một điều đi quá xa giới hạn!
.
Seokjin ngồi chông chênh trên chiếc ghế sopha trắng muốt ngay giữa phòng khách, cổ tay vẫn còn vương máu.
Anh sợ đau nên mỗi lần muốn tự tử đều không thể. Chỉ cần vết cứa hơi chảy máu là anh lập tức phải dừng lại. Anh sợ đau vô cùng. Trên phần cánh tay mà một thời trắng muốt bây giờ đã chằng chịt những vết sẹo xấu xí. Ý thức của anh trôi lờ lững như những đám mây...
Căn phòng vuông vức rộng rãi với tông màu chủ đạo là màu trắng này vốn do Yoongi đề nghị. Yoongi nói màu trắng giúp tinh thần có thể dễ chịu hơn nhưng đối với Seokjin thì không. Căn phòng khách thường ngày vô cùng sạch sẽ ngăn nắp là thế, bây giờ cũng đã trở thành một đống hoang tàn. Chậu cây cảnh xanh mướt mắt nay lặng im dưới sàn nhà, đất nâu bám lấy chiếc thảm, quần áo vương vãi, mảnh vỡ thủy tinh từ bình hoa rải khắp mặt đất, nước từ đó chảy lênh láng...
Seokjin biết bây giờ là kết thúc. Anh không muốn đau thêm tí nào nữa..
Chỉ là những vết thương... những nỗi đau... những giọt nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Anh đang lang thang đâu đó trong vùng chết chóc và không có bất kì ai cứu giữ lại. Anh từng hi vọng cậu sẽ là vị cứu tinh của mình, sẽ phát hiện ra những điều bất thường, những vết thương mà cậu che dấu và rồi ngăn chúng lại. Anh từng hi vọng cậu sẽ vươn tay về phía anh một lần nữa.
... Nhưng không, cậu đang ở bên cô ta. Người đàn bà cùng cậu đi ngang qua người anh.. để lại mùi gỗ bạch đàn mà chỉ anh mới có trộn chung với mùi oải hương xa lạ.
Seokjin bỗng thấy gợn họng, cơn buồn nôn dâng đầy trong cổ. Anh vội vàng bật dậy. Đôi chân trần dẫm lên mảnh thủy tinh sắc nhọn khiến chúng nhuộm màu máu. Seokjin có thể cảm thấy cơn đau nhưng sự nghẹn ứ nơi cổ họng vẫn kéo anh chạy thẳng về phía sau cánh cửa toilet
"Khụ... ụa"
Những vết thương... những nỗi đau... những giọt nước mắt... lại tuôn rơi không ngừng....
Seokjin mệt mỏi đứng dậy, lưng dựa vào bồn rửa tay. Anh từ từ quay lại khi thấy chất men sứ lành lạnh chạm vào mình từ phía sau. Chiếc gương treo trên tường phản chiếu hình ảnh kiệt quệ: chiếc áo thun nhàu nhĩ, máu rướm nơi cổ tay, đầu tóc rối bù, những quầng thâm đen kịt dưới mắt ngày càng đậm hơn, ngay cả đôi môi chúm chím xinh đẹp mà anh tự hào cũng trở nên khô nứt nẻ...
Anh rướn người để chạm vào hư ảnh trong gương nhưng một cơn đau nhói ngay lập tức đánh thẳng lên đỉnh đầu. Mảnh thủy tinh vì động tác đó mà đâm sâu vào lòng bàn chân anh. Seokjin khó nhọc mở chiếc gương phía sau là tủ thuốc để lấy một miếng băng cá nhân. Một lọ thuốc trắng lạ hoắc đập vào mắt anh..
Thứ gì thế này?
Anh tò mò cầm lọ thuốc ra phòng khách, nghiêng chân để miếng thuyt tinh không cắm vào sâu hơn và cố gắng tránh những vụn thủy tinh dưới đất để không bị thương nữa.
Ngồi xuống ghế, anh từ từ rút mảnh thủy tinh kia ra khỏi lòng bàn chân, nó cắm khá sâu nhưng lại không chảy máu nhiều. Giống như vết thương mà cậu đã gây nên.. Cẩn thận dán miếng băng cá nhân lên vết thương, vuốt hai bên đầu để chúng không bị nhăn nhúm. Seokjin ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng xung quanh mình. Thật dơ quá! Lúc chiều anh đã không kiềm được cơn giận dữ và thất vọng mà đập phá hết mọi thứ xung quanh mình. Không được rồi, nếu cậu về mà thấy như thế này thì cậu sẽ mắng anh mất..
Nhấc tấm thân tàn tạ của mình vào phòng tắm, anh thay cho mình một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, nút cài đến cổ. Anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy cơ thể càng lúc càng gầy của mình, kể cả cậu. Tiếp theo anh lại trở về phòng khách sau khi đã vỗ nước vào mặt mình, định bụng là sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ này trước khi cậu về lại.
Ah... lọ thuốc...
Cơn tò mò lại ùa về khi lọ thuốc lạ lẫm ấy đập vào mắt. Anh đã lấy nó ra khỏi tủ thuốc và đặt lên bàn nhưng sao đó lại quên mất.
Nucfalon? Mình đâu có dùng.
Seokjin lẩm nhẩm cái tên khi từng đầu ngón tay chạm vào nhãn thuốc. Cậu và anh có bao giờ dùng thuốc an thần đâu, tại sao trong nhà lại có một lọ an thần liều mạnh thế này?
Cơn nghi ngờ bỗng dâng cao lên trong tâm trí. Anh đưa lọ thuốc lại thật gần, mùi hoa oải hương xộc thẳng vào mũi, cơn thất vọng và ghê tởm tựa một cơn bão khuấy động trí óc...
Vậy là cuối cùng... ngay cả nơi này cũng không còn là của riêng mình nữa rồi....
Anh ôm lấy bụng mình, gần như khuỵu xuống sàn..
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao?
Tại sao mà anh lại yêu cậu?
Tại sao khi anh sinh ra đã là "như vậy"?
Tại sao câu lại xuất hiện trước mặt anh?
Tại sao anh lại để cậu lấy mất trái tim?
Tại sao cậu lại khiến anh yêu cậu?
Tại sao anh lại có một kết thúc như vậy?
Tại sao mà anh lại đau khổ đến vậy?
Tại sao anh giống một tên ngốc như thế?
Những cô gái chàng trai vây quanh cậu tội nghiệp đến đáng thương. Anh không bao giờ dám tin mình lại trở thành một trong số họ...
Có phải anh đã quá ngây thơ rồi không? Tin vào những lời đường mật ấy, vào những lời thề thốt ấy, để trao cho cậu tất cả rồi nhận lại được sự phản bội đầy đau đớn thế này...
Seokjin vô thức mở nắp lọ thuốc. Hơn một tá viên con nhộng nửa trắng nửa đỏ đáp xuống đôi tay bé bỏng. Anh nuốt hết mà không hề cảm thấy khó khăn.
......
Anh ngồi thừ người trên ghế, cơn buồn ngủ đang bắt đầu xâm chiếm, mi mắt trĩu dần. Anh biết những viên thuốc an thần đang bắt đầu phát huy tác dụng của nó, thứ thuốc giúp người ta có được cơn mơ này đang lan tràn trong huyết mạch, hòa vào dòng máu của anh....
Thời gian đang trôi qua...
Sắp rồi... sẽ không còn những giọt nước mắt tuôn rơi nữa.
Những cơn đau rồi sẽ kết thục..
Những cánh cửa rồi sẽ đóng chặt đi..
Em đang trở thành người xấu trong lòng anh đấy, Namjoon à.....
Cậu đã lấy đi tất cả những lí do giúp anh đứng vững trên cuộc đời này.
Không con đường quay lại..
Cậu đã bắt buộc anh phải chọn một kết thúc..
Chiếc đồng hồ trên tường đang tích tắc những tiếng cuối cùng trong cuộc đời chủ nhân nó...
Thời gian vẫn trôi qua, anh thấy mình ngã xuống chiếc ghế, ngay cả va chạm êm ái ấy bây giờ cũng không thể cảm nhận được. Trước khi ánh sáng dần biến mất, anh nghe được tiếng mở cửa và giọng nói trầm quen thuộc.
"Seok.. Seokjin...?"
Và rồi ánh sáng anh thấy tàn lụi ngay trước trái tim cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top