Chương 3 Hoa Tuyết


 

Hôm nay anh siêng đột xuất ,rủ em họ của mình đi chạy bộ ,ở đầu ngõ hẻm có một công viên nhỏ dành cho mọi người ,vừa chạy vừa cứ cười suốt,có lúc còn bật cười thành tiếng rất to ..


"Wonho, hyung thân yêu của tôi,anh không bị gì chứ ?là anh ?


Em họ Kihyun nghi hoặc đây là kẻ giả mạo anh ho mình, thế là đè anh họ,rồi cậu ngồi lên người anh,ra sức cạy lớp da trắng mịn của anh .


"ngươi là ai ? đeo mặt nạ da người phải không ?sao lại đóng giả hyung ấy,nói ?"  


"mày xem phim nhiều quá rồi đó Kihyun !"-anh hất em họ mình xuống .



*Bình minh lên *


6h:00 sáng,cả hai trở về, trên đường về,ánh mắt anh bao trọn bóng hình nhỏ nhắn vừa đi vừa ngái ngủ kia ,cậu lúc nào xuất hiện trước mặt anh cũng làm anh hết sức bất ngờ ,dễ thương chính là từ anh nghĩ ra khi nhìn thấy cậu lúc này .Hyungwon vừa đi vừa dụi mắt, hai mắt mơ màng nửa khép nửa mở,cậu chỉ đi theo quán tính,nào có biết phía trước có gì không .


"cẩn thận !"


Anh phóng như bay đến bên cậu khi thấy cậu dường như sắp đụng vào cây cột điện ,nhưng cũng rất may cậu đã đưa nguyên người mình đụng vào người anh .


"ủa gì thế ?"-cậu ngước mặt lên 


*chạm mặt *-cậu và anh ,ánh mắt chạm nhau,anh cười nhướng mày nhìn cậu thích thú,còn cậu vẫn một bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo khi nhìn anh .


"sao lại là anh nữa, không ưa mà sao cứ gặp nhau hoài thế ?"


Hyungwon lách người tránh ra khỏi anh, phủi phủi ,chỉnh lại áo quần và tóc tai, phủi sạch ơn anh đã cứu cậu khỏi cái đụng cây cột điện ,cậu như thế làm anh vừa buồn cười vừa giận .


*nắm tay *-" nhóc vô ơn quá đó, không nhờ anh,cái trán này của nhóc đã hoạ ra một đoá rực đỏ rồi đó ! nhóc làm anh buồn quá !"


Cậu suy nghĩ gì đó ,cảm thấy mình hình như không đúng lắm, liền cúi đầu cám ơn anh,nhưng giọng điệu thì vẫn cộc lốc không chút thay đổi gì :" cám ơn! "


*vò đầu *-ừm thì anh nhìn thấy quả đầu bóng mượt của cậu liền hứng thú bới tung nó lên .


" nhóc đó,anh mày lớn hơn nhóc mà, phải gọi hyung chứ ?"-anh đe doa nhưng mà mặt cười tươi hết cỡ .


"ai thế hyung? "-Kihyun hỏi anh,nhưng ánh mắt thì đặt trên người cậu ,rồi phán một câu xanh tái mét vào thẳng măt cậu :" thằng nhóc xấu xí! "


Cậu chết lặng,cậu thầm nghĩ mình chỉ mới gần mười một tuổi đầu thôi,nhớ có đắc tội với ai đâu,sao hết gặp ông anh biến thái kì quái lại ngu ngốc,giờ gặp thêm một kẻ nhìn thấy sợ hãi quá.Cậu vốn nhát gan mà, thế là bước chân tự lùi lại vài bước.Cái cử chỉ lén lút này của cậu đập vào mắt anh,anh liền xót thay cho cậu,thế là ra tay trên người thằng em họ đáng thương của mình .


"xấu xí chỗ nào,nhóc ấy chỉ có hung dữ thôi,chứ mày không thấy em ấy đáng yêu sao ? Đi về,mày nhìn như thế người ta sẽ sợ!"


Khoé môi anhhoạ ra nụ cười cong hết cỡ ,cả khoé mắt cũng hoạ ra nụ cười sủng nịnh ,anh lại xoa đầu cậu, nhưng cậu lại cộc lốc hất tay anh ra một cách lạnh lùng ,và đồng thời cũng vô cùng phủ với anh :" đáng ghét cái tên đầu trâu mặt ngựa này, tôi không phải con nít mà xoa đầu !"-cậu liếc anh .



Kihyun đứng một bên ngac nhiên vô cùng,anh họ của cậu vốn lạnh lùng nhẫn tâm,mới gần mười bốn tuổi nhưng chưa một lần anh nương tay với kẻ thù của mình,anh không ra tay ,chỉ là khi ra tay máu phải đổ anh mới dừng lại,cứ như một Tula tái hiện ở trần thế .Còn cái thằng nhóc con này lại ngang tàng choc giận kẻ máu lạnh là anh họ của cậu mà vẫn toàn mạng,chuyện mà  cậu  chứng kiến này quả thật quá cẩu huyết rồi .



*lôi về *-Kihyun vẫn dán ánh mắt chằm chằm trên người của Hyunwon,cho đến lúc bị lôi về,đôi mắt cậu không hề rời khỏi bóng hình nhỏ bé mỏng manh ấy .



*****



Liên tiếp sau đó anh và cậu vẫn luôn đối đầu khi gặp nhau , cậu hay mắng anh đầu trâu mặt ngựa , anh không chịu thua,như con nít quyết tranh đấu với cậu đến cùng nên lại mắng cậu là đầu quỷ mặt ngựa .Người đầu trâu,người đầu quỷ .Luôn bảo ghét nhau sao mà cứ để anh và cậu gặp nhau hoài, chỉ khi quay lưng đối nhau ,cậu khoé môi mới hoạ ra một nụ cười hiếm hoi.Cậu từ lúc nào chẳng biết đã rất thích nhìn anh cười.Cảm giác trong tim cậu là gì cậu cũng không rõ. 


Tranh đấu rất vui vẻ,đấu khẩu cũng rất vui vẻ,chỉ là khi anh tiến gần cậu một bước,cậu lại lùi lại một bước,anh nắm tay cậu,cậu lại vùng vẫy dựt tay ra khỏi anh.Lúc đó gương mặt anh thoáng qua những tia phức tạ,p khó nói.Cậu cũng không biết tại sao ,nhưng mà cậu không có cách nào tiến gần ai một bước,có lẽ do ở một mình không ai chú ý đã quen,làm cho cậu có một cảm giác sợ hãi.Sợ ai đó tới gần mình quá.Chính bản thân từ đó mà bài xích .


*công viên gần nhà *


Anh vẫn cười ngốc nghếch nhìn cậu, trêu ghẹo cậu,còn cậu ,còn cậu vẫn thế vừa cách xa và cũng vừa hung dữ không chịu thua với anh :


" ghét nhau gặp nhau hoài vậy ?"


Lòng cậu không nghĩ như thế,cậu rất vui khi thấy anh ,nhưng bản thân luôn nói phủ nhận lại trái tim của mình,cậu chính là oại người không chịu thành thực với trái tim của mình. Anh vẫn thế,lúc nào cũng thành thật với lòng khi đứng trước cậu,cậu có lẽ không biết anh càng yêu thích cậu bao nhiêu,trái tim anh càng tổn thương bấy nhiêu.Nhưng cậu là độc dược mà anh đã lỡ vô tình uống,nó đã ngấm vào trái tim của anh .


"nhóc không thể nào nói nhẹ khi gặp anh à ?"-anh nghiêng đầu cười nhìn cậu .


"không, đầu trâu !"-cậu lãng tránh nụ cười mị hoặc của anh .


Anh kéo cậu lại nắm chặt hai cái má phồng của cậu mà béo, vừa buồn cười vừa giận trách mắng cậu :" anh nhóc rất đep trai không thấy sao mà cứ bảo đầu trâu thế,anh mà đầu trâu,thì nhóc chính đầu quỷ .Hai cái đầu tuy khác nhưng rất giống nhau à ,xứng đôi không?"


"á á đau quá ,buông ra,anh thật là ......."



" nè cho nhóc nè, ăn đi,nhóc ốm kinh !"



Anh rời tay khỏi cậu ,lặng lẽ đổ hết đống đồ ăn vặt nãy mua được ra trên bàn cho cậu chọn lựa ,Cậu một kẻ cuồng ăn vặt , thấy đống đồ ấy hai mắt liền sáng rực rỡ,nhưng lại giả bộ mình đây không quan tâm.Nhìn cậu, anh cảm thấy buồn cười,rõ ràng mép môi không ngừng cử động! thế mà cứ thích giả vờ, giả vịt .Anh lấy hộp cơm sốt bò nóng hổi ngon lànhmở nó .. ra hương thơm nồng nàn thật kích thích thị giác, đưa muỗng mút một muỗng lớn cho cậu .



" hừ !"cậu quay sang một bên không ngừng kìm nén .


"xoay lại đây !"-anh bá đạo cưỡng chế quay lại,lại bá đạo banh miệng cậu đút muỗng cơm ấy vào mồm .



"ngon không ?"-anh cười thích thú 



"quao ngon quá ! "-cậu nhìn anh cười như một đứa trẻ .



Anh bi cậu làm cho đơ người, bởi lần đầu tiên anh mới được thấy cậu cười,lai còn là nụ cười tuyệt đẹp nhất .Nó rất sáng lại cũng vô cùng thuần khiết ,cậu làm trái tim anh cứ không nghe lời mà vỗ đập thình thịch.Tình yêu,niềm hạnh phúc thường đi đôi với sự sợ hãi,bởi vì anh càng lúc càng không thể thoát ra khỏi bóng tối,còn cậu lại thuần khiết như thế,anh sợ có một ngày anh không thể tiếp tục bước vào thế giới của cậu,anh sợ một ngày anh và cậu là hai đường thẳng song song tồn tại ở hai thế giới khác nhau .



Trong trái tim này cậu là người duy nhất lưu lại đáy tim anh,cậu chính là bản ngã con người của anh.Không thể tin được nếu như không còn gặp cậu,anh sẽ biến thành một loại người như thế nào,có thể một xác sống,một quái vật như trước .Anh rất sợ,càng sợ anh càng muốn ích kỷ bắt cóc cậu đi,nhưng cậu có gia đình,có tương lai,anh không thể,là không thể.Chỉ mong ngày ngày có thể được thấy cậu,cùng nhau trưởng thành là quá tốt rồi .


Người tính không bằng trời tính,ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, những ngày vui vẻ được gặp cậu dần dần ít đi ,anh đã nghĩ học và đi theo băng nhóm thu tóm địa bàn cùng đại ca,thời gian rãnh thay vì đi học như những thiếu niên khác,anh lại chọn con đường bước vào thế giới ngầm .Cả hai đã ba tháng chẳng hề gặp nhau,dù có cố đi như thế nào, họ chẳng còn lướt qua nhau,cũng chẳng còn ai đợi ai đó cùng đi chung .


Hoa Tuyết tháng mười rơi rất đep, nhưng cũng vô cùng lạnh,những bông hoa tuyết bao phủ mọi nẻo đường , lạnh giá như chính sự trống trãi trong tim ai đó .Anh hôm nay trở về nhà sớm, nhìn những người thân họ hàng đang vui cười trong nhà,ánh mắt anh trở nên lạc lõng ,cánh tay dường như bị sợi xích khoá chắt,chẳng có cách nào mở ra cánh cửa này.


*Trống *-Trái tim trống trãi ,anh muốn gặp cậu , muốn được nhìn thấy cậu ,nhìn thấy cậu tức giận vì anh,tranh đấu cùng anh,anh mới cảm thấy mình vẫn tồn tại .Quay lưng rời khỏi nhà ,anh đi đến nhà cậu,nhưng anh chỉ đứng một góc như một thằng khờ.Trời đã lạnh nhưng bản thân anh lại không yêu chính mình,cứ mặc một bộ áo mỏng manh,cùng áo khoác mỏng mà chịu cái rét đánh vào người.


Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua,ba tiếng trôi qua.... ..Cảm giác lạnh hoà mình vào sự lạnh giá trong con tim anh hoá thành một sức mạnh để anh không gục ngã.


Cửa nhà cậu mở ra, cậu từ trong nhà bước ra,hai mắt cậu ngac nhiên rồi dần đỏ lên vì cái con người kì quái ngốc nghếch kia,anh chắc bị khùng rồi mới đứng trong trời rét như thế,cậu chậm rãi đi ra tới gần anh,mở cái khẳn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi nhướng chân quàng lên cổ cho anh .


"anh bị khùng hả đầu trâu, trong cái trạng thái này mà đứng ngoài trời tuyết như thế,anh rất muốn ngược bản thân mình ? Muốn ngược thì đi chỗ khác mà ngược,đừng có đứng trước mặt tôi mà ngược ,thật ngứa mắt !"


Cậu đinh bỏ vào nhà, thì bị tay anh giữ lấy ,anh cười nghiềng đầu ám sát gần mặt cậu :"cậu giận anh à nhóc,anh rất nhớ cậu,còn cậu,cậu có nhớ anh không ?"


"không! sao tôi phải nhớ anh ?"


"ha ha ha ,cậu chưa bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ với anh được ư ?lại luôn hay thích nói dối !"


"phiền quá, về nhà đi,tuyết rơi rồi đừng có đi lung tung nữa, tôi vào nhà  !"


* giữ tay lần thứ n x 2 * -"còn không nhận cậu đang quan tâm anh ?"


" không biết muốn nghĩ sao thì nghĩ, mệt vào nhà đây!"


Cậu thoát khỏi cánh tay anh, nhưng cậu không có cách nào vào nhà khi nghe anh nói lời nói đó, trái tim cậu đau lắm, như bị ai đó bóp nát,cậu còn rất nhỏ, nhưng những gì xảy ra trên người anh,liên quan đến anh,cậu đều vô cùng quan tâ m,dù cậu hay nói phủ tổn thương đến anh .



" từ lâu anh đã không còn nhà để về, nơi đó và cả nơi kia,tất cả đều không phải nhà anh ! " 



*nắm tay *-là cậu chủ động 



"tôi muốn ăn kem ,anh mời !"



Cậu kéo anh đi,cậu truyền năng lượng ấm áp vào con người đang chết dần vì lạnh này của anh ,ngày hôm đó cũng là ngày cuối cùng họ thân thiết với nhau .Vì sau này họ chẳng còn cùng nhau đi chung một con đường hay tranh cãi, hay ăn chung mì ,cùng nhau đứng ngắm tuyết chung nữa.Anh đến như ngọn gió kì lạ và biến mất như ngọn gió .Anh đi ,để lại cậu cùng con đường quen thuộc giữa cả hai .Cậu dù từng ngày đều siêng ra ngoài hơn lúc trước nhưng không bao giờ còn thấy anh đi từ sau lên hay đứng chờ cậu nữa.


Chợt trong lòng có chút thất vọng nặng nề,cậu nhớ đến câu hỏi anh hay hỏi cậu :" nếu như một ngày anh nhóc biến mất,nhóc có nhớ anh không ?"


Qủa thật giờ đây anh đã biến mất,và cậu nhận ra rằng mình nhớ anh vô cùng, ngày từng ngày qua ...cho đến khi cậu vào trung học cũng chẳng hề gặp lại anh ,Cảnh vật và ký ức vẫn còn đây nhưng người sớm cũng chẳng còn.Và cậu cũng mất đi một người vì cậu mà cười,cùng cậu tranh chấp,lai cùng cậu làm những trò con bò.



*****

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: