Chap 4

Nhưng trái với những gì mong đợi, cái Lingling nhận được là một câu từ chối rất trẻ con.

"Tôi không nói đâu."

Lingling gượng cười, thành thật mà nói thì nó có chút cay đắng. Lingling đã bị chơi xỏ.

"Như vậy không công bằng." Lingling kêu lên.

"Cô có thật sự muốn biết ai là crush của tôi không?"

Thật là một câu hỏi vô nghĩa, Lingling không đáp chỉ chau mày. Đôi mày của Lingling càng nhíu lại khi Orm tiếp tục đùa giỡn với cô như thể cô là một trò vui.

"Tôi sẽ không nói. Trừ khi cô chia tay Thanapob."

Lần nữa, Lingling phải chọn lựa: bỏ đi hay tiếp tục chơi. Cô nắm tay lại, quay gót giày và đi về phía cửa kính, đóng sầm cánh cửa sau lưng lại.

--------------------

Một tuần.

Đã một tuần rồi.

Đã một tuần kể từ khi Orm chơi xỏ cô. Suốt tuần qua, Lingling không thèm đặt chân vào căn phòng trắng đó nữa. Nhưng cô không thể bỏ qua trách nhiệm được, hơn nữa đây lại là công việc đầu tiên của cô. Vắng mặt ở viện mà không có lý do sẽ dẫn đến vô số những nghi vấn phiền toái.

Cô lại không có một lý do chính đáng nào để nghỉ.

Thay vì ghé thăm và trò chuyện với Orm như một người bạn, Lingling lại chọn cách quan sát qua camera an ninh như một kẻ dòm ngó lén lút.

Charlotte đã nhiều lần hỏi cô tại sao lại chuyển sang phương pháp theo dõi gián tiếp như vậy, nhưng câu trả lời bao giờ cũng vậy. Đầy bí ẩn, nghe rất hợp với cái kiểu dòm ngó, lén lút của cô lúc này.

Tôi không muốn chơi những trò chơi của cô ta." Câu trả lời luôn như vậy.

Kể cả Engfa, người mà cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt, cũng nhận ra thái độ kỳ lạ ở cô.

"Có phải cô muốn bóng gió xin bỏ việc điều trị cho Nong Orm không?" Engfa dựa vào cánh cửa phòng an ninh và hỏi cô. "Nếu thế thì, tôi sẽ luôn..."

"Không!" Một từ vụt ra một cách đanh thép, vang vọng, xa xăm đến kỳ lạ. Nghe như giọng của một con người bên trong cô. "Tôi là bác sĩ của cô ta. Không ai có thể tách cô ấy ra khỏi tôi được."

Tương tự Charlotte, Engfa cuối cùng cũng bỏ ra khỏi phòng và không nói thêm gì.

--------------------

"Ling, có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"

Lingling ngước nhìn hôn phu tương lai của mình một cách lạnh lùng, hạ thấp đôi đũa xuống. Suốt cả tuần qua, họ nói chuyện rất ít trong những buổi ăn tối. Hôm nay đã là ngày thứ tám và lần thứ tám Thanapob cố gắng bắt chuyện.

Nhưng lần này, Lingling cuối cùng đã trả lời.

"Không có việc gì cả."

Thanapob nhận ra vẻ trầm ngâm ở cô, nhưng anh không nói, chỉ mỉm cười.

"Hay em bị trầm cảm?"

Theo sau câu nói đùa ấy là một sự im lặng não nề bao trùm lên tất cả. Vẫn mỉm cười, Thanapob kiên nhẫn cố gợi chuyện, nghiêng về phía trước, đặt tay mình lên tay Lingling. Thanapob vẫn thường nói rằng những ngón tay của họ vừa vặn với nhau một cách hoàn hảo như những mảnh ghép trong một một bộ xếp hình, nhưng bây giờ có vẻ không còn đúng nữa.

Bàn tay Lingling vẫn siết chặt.

"Ling có biết trầm cảm là thế nào không?"

"..."

"Trầm cảm là chán nản, u sầu, và..."

"Trời đất! Tôi biết trầm cảm là gì." Lingling gầm lên, rút mạnh tay mình lại. Siết tay lại thật chặt, cô đập bàn, những cái đĩa rung lên canh cách. "Anh không cần lên mặt dạy dỗ tôi khái niệm của trầm cảm là gì đâu, vì tôi đã học nó mà! Tất cả ở trong đầu tôi: nguyên nhân, triệu chứng, cách điều trị. Ở đây, ngay trong đầu tôi!" Cô giận dữ dùng những ngón tay gõ gõ vào đầu mình, nhấn mạnh. "Tôi mới là bác sĩ, không phải anh!"

"Lingling..." Thanapob hoàn toàn bối rối và đau khổ trước thái độ khác thường ấy. "Em sao vậy? Chỉ là nói đùa thôi mà. Anh đâu có ý lên mặt dạy dỗ em đâu."

Quá đủ với Lingling rồi.

Lingling muốn thấu hiểu nội tâm của cô lúc này, nhưng cô không thể. Cho dù cô có một vốn kiến thức sâu rộng về tâm lý, cô có thể hiểu được tất cả mọi người xung quanh ở một mức độ nào đó, nhưng chính mình thì không hiểu. Chưa bao giờ hiểu.

Không nói lời nào, Lingling chạy khỏi phòng ăn, giấu mình vào phòng tắm. Trớ trêu thay, tường phòng tắm cũng sơn một màu trắng ảm đạm với khung cửa kính dày.

Lần đầu tiên, Lingling đầu hàng cảm xúc của mình, thả người trượt xuống bức tường trắng xóa.

Cô khóc.

Khóc không phải vì Thanapob.

Cô khóc vì không hiểu tại sao cô cứ mãi suy nghĩ về những gì Orm đã nói.

--------------------

"Charlotte, tôi xin rút!"

"Xin rút?" Charlotte đứng dậy, bước ra khỏi bàn của mình. Trong khoảnh khắc, cô không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng, cô chỉ buông ra 2 từ ngắn gọn. "Tại sao?"

"Tôi không nói đâu!"

"Tôi có lý do riêng."

Charlotte nheo mày, chăm chú nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lingling. "Nếu cô rút, Engfa sẽ tiếp tục điều trị cho Orm."

Đó là một áp lực không thể chối cãi.

"Cô đang bảo tôi phải làm gì đấy à?"

"Cô đang cố can ngăn tôi đừng rút lui đấy à?"

"Muốn chơi một trò chơi không, Teerak?"

"Ít ra cô phải cho tôi một lý do chứ?" Charlotte nói, buông tiếng thở dài, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương. "Nếu cô cứ khăng khăng, tôi buộc phải chuyển cô sang viện khác, đương nhiên là với những bình phẩm không mấy hay ho đâu."

"Trò chơi đổi 1 bí mật lấy 1 bí mật."

"Tôi sẽ không chơi trò chơi của cô đâu."

"Cô ấy đã tặng hoa cho tôi."

"Lingling!" Charlotte chậm rãi mở lời, chợt nhớ rằng Lingling đã từng nhất nhất từ chối chơi những trò chơi gì đó vào tuần trước. "Đây không phải một trò chơi. Tôi sẽ phải chấp nhận thôi, nếu cô nhất định muốn chuyển đi."

Không có tiếng đáp lại, Charlotte bước lên, gắng gượng tỏ ra thoải mái. Cuối cùng, cô thở dài.

"Nếu cô đã kiên quyết muốn rút thì cũng nên trực tiếp nói cho Orm biết. Ít ra cũng nên làm vậy, đúng không?"

"Khi cô yêu một người, hay gì đó đại loại vậy thì mọi thứ không còn là vấn đề nữa."

-----------------

"Teerak!"

Lingling cúi mặt, nhìn xuống sàn, không thể đối diện với đôi mắt long lanh, vui sướng như đang nhảy múa của Orm. Kể cả khi không nhìn vào đôi mắt ấy, cô vẫn biết một nụ cười rạng rỡ đang nở trên đôi môi kia khi giọng nói ấy vang lên sống động và vui tươi, hồn nhiên như một đứa trẻ.

"Tôi bắt đầu nghĩ là cô đã quên tôi rồi chứ, Teerak."

"Orm!" Lingling lắp bắp nói bằng giọng run run. "Tôi...tôi cần nói với cô vài chuyện."

Không dùng biệt danh nữa.

"Chuyện gì vậy?" Orm cũng bắt đầu rung lên, nhưng vì một lý do khác. "Sao cô không gọi tôi là 'Bubu', hả Teerak? Có phải có chuyện gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua không? Là Thanapob phải không?"

"Tôi sẽ không điều trị cho cô nữa."

"Oh." Đến lượt Orm cúi mặt xuống, tiu nghỉu. Khẽ cắn môi, cô quay sang nhìn về phía Lingling, có một cái gì đó tươi sáng bừng lên trong cô. "Cũng không sao. Chúng ta vẫn là bạn, phải không? Phải không Teerak?"

"K-không, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa."

Giọng Orm chỉ còn là tiếng thì thào tuyệt vọng: "Cô vẫn sẽ là Teerak của tôi chứ?"

Thay vì trả lời, Lingling quay đi, đối mặt với bức tường trắng. Cô không nói gì, đứng thẳng người dậy và hướng về phía tấm cửa kính. Orm hiểu rằng khi tay Lingling chạm vào nắm cửa kia, nghĩa là Lingling sẽ bỏ rơi cô mãi mãi.

Cô bắt đầu hoảng sợ.

"Teerak! Lingling! Cô đi đâu vậy? Hãy mang tôi theo với! Làm ơn!"

Từng thớ thịt trên người Lingling như bất động. Lý trí cô nao núng, trong phút chốc nó bấp bênh bên lằn ranh giới mỏng manh, nhưng bằng cách nào đó cô đã giữ vững lý trí của mình. Khẽ gật đầu chào Engfa đang đứng ở phía bên kia tấm cửa kính.

Cô mở cửa bước ra ngoài mà không quay đầu lại...







Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top