Chap 2
"Cô đã nói gì với Nong Orm? Hẳn là cô đã chọc tức cô ấy!"
"Engfa, tôi không..."
"Nhìn xem! Cô ấy đang không ngừng run rẩy."
"Run rấy? Cô ta gần như muốn giết tôi. Sao cô lại bỏ qua chuyện đó chứ?"
Phớt lờ lời Lingling nói, Engfa quay sang nhìn bệnh nhân trong căn phòng trắng. Tấm kính trở nên mờ đục đối với Charlotte, Engfa và cả Lingling để có thể nhận ra vẻ mặt của Orm lúc này, giữa sự hỗn độn trong căn phòng. Hai bảo vệ, mỗi người một bên, đang giữ một Orm cuồng loạn lại. Một người ở phía trước, xoay lưng lại, cố che bớt tầm nhìn của Orm.
Và rồi, họ đã tiêm thuốc an thần cho cô.
Nhìn thấy ống tiêm trên tay người bảo vệ dường như là điều quá mức đối với Engfa. Chớp đôi mắt đen đẫm nước, cô chạy vội ra dải hành lang tù mù, đuôi áo khóac trắng dài bị kéo lê theo sau.
Lingling theo dõi những phản ứng vừa qua của Engfa với những cảm xúc lẫn lộn, mạnh mẽ hơn cả là sự tức giận. Chưa bao giờ có chuyện một bác sĩ lại bênh vực cho một bệnh nhân tâm thần, đặc biết là khi camera cho thấy một câu chuyện hoàn toàn khác.
Quay sang phía giám thị, Lingling khẽ vỗ vai cô gái.
"Ra là thế à?"
Lingling cảm thấy kỳ lạ khi mà Charlotte còn bụng dạ mà xem xét những diễn biến bên kia tấm kính, khi mà đáng lẽ cô ta không thể bình thản như vậy. Chỉ là cô ấy không thể hiện ra.
"Tôi nghĩ là cô đã đúng khi chị định tôi điều trị cho Orm."
"Sao cô lại nghĩ vậy?"
Lingling thoáng bối rối rồi quyết định vạch trần sự thật: "Engfa yêu Orm!"
Cô đã định nói về chuyện này khi cô có nhiều cơ sở xác thực hơn, khẳng định nó thay vì nhận xét dựa trên quan điểm cá nhân của mình. Charlotte chỉ im lặng rời khỏi tấm cửa kính, điều đó khiến Lingling ngạc nhiên. Và rồi, chỉ còn mình Lingling đứng trơ trọi lại bên cánh cửa kính, hoàn toàn không nói nên lời khi tiếng Charlotte vọng lại một cách u uẩn từ ngoài hành lang
"Đừng bao giờ đề cập đến những chuyện như vậy nữa!"
---------------------
Ai đó đã nói rằng 1 ngày mới nghĩa là 1 bắt đầu mới.
Đó là những gì mà một người lạc quan thường nói, nhưng lại bỏ sót không đề cập đến liệu nó có đúng với một bệnh nhận tâm thần không. Đã một tuần từ sự cố, Charlotte cho rằng đã quá đủ khi cách ly Orm trong cả 7 ngày để đảm bảo an toàn.
Khi Lingling bước vào viện tâm thần vào đầu tuần, bị đánh thức một cách thô bạo vào buổi sáng khiến cô lần đầu tiên có chút đồng cảm với bệnh nhân của mình. Nhen nhúm trong cô một cảm giác gì đó như là...
Hối hận lẫn với thương hại...khi nhìn Orm bị còng vào cái ghế sắt lạnh lùng không ngừng run rẩy. Tại sao cô ta không ý thức được điều gì? Cô ta có phải là con người không?
Lingling nấn ná bên ngoài gần tấm cửa kính, chỉ nhìn bệnh nhân của cô. Vẫn rất giống cái người cô đã nhìn như một kẻ giết người vào tuần trước, nhưng hôm nay Orm trở nên vô hại, những âm thanh thút thít hoảng sợ vẫn không ngừng vang lên trong căn phòng trắng rộng rãi. Orm lúc này trông rất giống một đứa trẻ bị lạc.
Cô quay đi, định sẽ ghé văn phòng của Charlotte thì chợt nghe thấy tiếng thầm thì khổ sở từ bên kia tấm cửa kính. Đủ lớn đến nghe, nhưng lại nhẹ đến mức buộc Lingling phải áp tai vào lớp kính.
"Tôi chỉ muốn giúp." Orm thổn thức. "Tôi chỉ muốn giúp."
Giúp?
Lingling nhíu mày khi nhớ lại chuyện tuần trước. Những cuốn phim từ camera an ninh đã quay cảnh Orm lao về phía cô, rồi bị giữ lại bởi những cái còng sắt.
"Cô đã nói gì với Nong Orm? Hẳn là cô đã chọc tức cô ấy!"
Lời buộc tội tự động lặp đi lặp lại trong đầu cô, đầy khinh bỉ và bất công. Nhiều ngày sau sự cố, cô đã trở nên khách quan hơn. Khi cố gắng tháo gỡ những vướng mắc, cô nhận ra rằng những suy nghĩ ban đầu của mình là đúng.
Orm là một câu đố khó hiểu.
Cô đưa mắt nhìn "câu đố khó hiểu" ấy lần nữa, câu đố dành cho cô.
Một nhận thức lóe lên trong cô, Orm thực sự chỉ muốn giúp khi cô gặp khó khăn với cái túi áo khóac cứng đầu nên cô ấy mới vùng lên? Hành động đó không phải là ý muốn giết người, mà thay vào đó chỉ là muốn giúp đỡ, chồm về phía cô một cách bản năng.
Như một đứa trẻ, cô ấy là con rối của bản năng, bị điều khiến bởi những thúc đẩy đơn thuần như vậy. Thế mà, Lingling đã nhấn nút báo động, quy tội Orm một cách thiếu suy nghĩ.
Giờ thì bệnh nhân của cô đã bị tổn thương.
Sự hối hận trộn lẫn với thương hại lại hằn sâu hơn trong tim cô
---------------------------
Lingling bước vào căn phòng trắng với bộ điệu y như lần trước. Cô di chuyển một cách chậm chạp, tiếng rít lên của cái ghế sắt bị kéo lê trên sàn, mái tóc xòa xuống trán. Mọi thứ vẫn y lần trước. Nhưng lần này, Lingling mở lời trước.
"Xin chào, Orm!"
Im lặng.
Lingling bị hụt hẫng, nhưng không tỏ ra, thay vào đó cô kiên nhẫn nói tiếp: "Chúng ta đã có một khởi đầu tệ vào tuần trước, phải không nào?"
Vẫn im lặng.
Cô mỉm cười cố tỏ ra thân thiện.
"Tôi là Lingling Kwong, nhưng gọi là Lingling thôi cũng được."
"Tôi không thích cô!"
Từng từ bật ra một cách khó chịu.
Câu nói trẻ con nhưng rõ ràng và đầy biểu cảm. Orm ghét cô cũng là điều tất nhiên thôi, kết quả của buổi gặp gỡ đầu tiên của họ là một mũi thuốc an thần, chưa nói là cô ấy chỉ có ý định giúp đỡ.
"Sao cô lại không thích tôi?" Lingling hỏi, vẫn với nụ cười tuyệt đẹp. Cô nhận ra rằng nói chuyện với Orm giống như là nói chuyện với một đứa trẻ vậy – một đứa trẻ nhút nhát. "Tôi là người đáng sợ lắm sao?"
Lingling cảm thấy như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt khi Orm quay mặt đi và nhìn chằm chằm vào bức tường trắng. Sự im lặng sau đó càng khiến Lingling thấy khổ sở hơn.
-------------------------
"Cô ta không chịu nói chuyện với tôi."
"Có phải tôi đang nghe có người cảm thấy hối hận không?"
"Khỉ thật, Engfa!" Lingling rít lên một cách tuyệt vọng. "Cô có thể thôi đối xử với tôi như kẻ thù không? Chúng ta cùng một chiến tuyến ở đây. Tôi chỉ muốn giúp cô ta thôi."
Có lẽ Engfa đã cảm nhận được sự thành khẩn trong lời nói của cô, cuối cùng cô nhận ra mình đã đến hành lang. Họ đang đứng gần tấm cửa kính, nhưng xéo sang một bên nên Orm không thể thấy họ.
"Được rồi." Engfa miễn cưỡng chấp nhận. "Cô ấy sợ cô, phải không?"
Khuôn mặt Lingling tối sầm lại.
"Ừ!"
Có cần xát muối vào nỗi ân hận của cô như vậy không?
"Hãy cố kết bạn với cô ấy. Như vậy, cô ấy mới cảm thấy sẵn sàng nói chuyện với cô."
Bạn.
Một khái niệm nghe thật đơn giản. Lingling tự hỏi liệu nó có đơn giản như vậy để trở thành bạn của Orm không?
-------------------
Khi Lingling bước vào căn phòng trắng, Orm vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm trên bức tường trắng. Biểu hiện duy nhất cho thấy Orm ghi nhận sự hiện diện của cô là cô đưa hai cánh tay mảnh khảnh lên trước ngực đầy cảnh giác.
Đáng buồn thay, những cái còng đã ngăn cô làm việc đó, nhưng với trí lực của một đứa trẻ, cô ta không nhận ra điều đó và cố đưa tay lên một cách vô ích.
Orm kinh hãi.
Nở một nụ cười ấm áp và thân thiện, Lingling vẫy nhẹ tay trước bệnh nhân của cô. Đó là một cử chỉ của sự thân thiên để nói xin chào. Nhưng trong khoảng khắc, Orm lại nhận thức đó là một cái tát, cô co rúm trên cái ghế sắt, Lingling bắt đầu tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, Orm hạ hai cánh tay xuống.
"Chúng ta là bạn, OK?" Lingling kéo hai tay và vòng trước ngực để nói rằng cô ấy sẽ không tấn công ai cả. "Tôi là bác sĩ của cô nhưng tôi cũng là bạn cô. Cô có thể tin tôi."
Lingling nhìn Orm một cách thận trọng dò xem thái độ của cô ấy thế nào. Nó thể hiện qua gương mặt méo xệch của Orm, nhưng quan trọng hơn, trong đôi mắt của cô ấy ẩn chứa sự bối rối khi bắt gặp ánh mắt kiên nhẫn của Lingling. Thế rồi, Orm thu toàn bộ can đảm đáp lại cái nhìn của Lingling, mặc dù có vẻ rụt rè.
"Bây giờ chúng ta là bạn." Lingling dịu dàng mở lời. "Tôi sẽ giới thiệu bản thân lần nữa nhé. Tôi là Lingling."
"Tôi gọi cô là Teerak được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top