Chương 16


Những ngày sau đó, đồng chí Im quả thật nói được làm được, anh không nhắc lại chuyện tỏ tình kia, cũng không hối thúc người Mỹ phải trả lời mình. Quan hệ giữa anh và cậu cơ bản quay lại hệt như trước đây...

Bất quá cũng có chỗ đổi khác.

Ví như, phòng của đồng chí Im đã trở thành lãnh địa của loài mèo, còn anh trở thành người vô gia cư, ngày ngày đăng ký tạm trú trong phòng của người Mỹ. Tối đúng giờ đi vào, sáng đúng giờ đi ra, thần sắc tươi sáng, bừng bừng hứng khởi.

Ăn nhờ ở đậu mà còn vui vẻ đường hoàng như vậy, người Thái trong lòng khinh bỉ đồng chí Im ngàn vạn lần. Lại nhìn bộ dạng như thể chẳng có việc gì của người Mỹ, thanh niên Kunpimook Bhuwakul trái suy phải nghĩ, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Mark, anh không định mua giường mới à?".

Người Mỹ nhướng mày nghi hoặc: "Sao phải mua giường mới?".

Bam Bam: "Giường của anh nằm một người thì rộng thật, nhưng bây giờ anh Jaebum cũng ngủ trong phòng anh, chiếc giường kia không phải hơi chật rồi sao? Hai người nằm không thấy chen chúc à?"

Người Mỹ nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Không chật. Vừa vặn".

Khoé môi thanh niên người Thái giật giật, định nói lại thôi.

Bam Bam cũng từng có lần ngủ trong phòng của người Mỹ rồi. Hai người đàn ông nằm trên chiếc giường đó muốn xoay trở gì cũng không thoải mái, thế mà hiện tại người Mỹ lại nói là không chật?

Còn nói cái gì mà vừa vặn?

Dặt dẹo ôm ấp nhau cho nên mới vừa vặn phải không?

Thanh niên người Thái lại lặng lẽ khinh bỉ.




Người Mỹ không biết nấu ăn, cũng quá lười để lăn vào bếp. Những lúc bao tử biểu tình, cách trấn áp duy nhất của người Mỹ là nấu mỳ ăn liền. Mỗi lần nhìn thấy người Mỹ ngồi trong bếp xì xụp ăn mỳ, đồng chí Im sẽ không nhịn được lải nhải như mẹ già, nói mỳ ăn liền không tốt cho sức khoẻ, khuyên người Mỹ ăn ít thôi, lại bảo người Mỹ ra ngoài mua cơm ăn cho tử tế. Tóm lại là lôi thôi lằng nhằng khiến người ta ăn không ngon miệng, trở ngại tiêu hoá.

Nhưng hiện tại, người Mỹ mỗi khi đói bụng đều sẽ trưng ra dáng vẻ đáng thương như thể một tuần rồi chưa được ăn cơm, mím môi chớp mắt nhìn đồng chí Im, trên trán viết rõ bốn từ...

Cầu được thương hại.

Đồng chí Im hít sâu một hơi.

Rốt cuộc vẫn bị ánh mắt tội nghiệp của loài cún kia đánh bại. Đồng chí Im thở dài thườn thượt, khuất phục định mệnh mà bước vào bếp, lao động không công, nấu canh kim chi cho ai kia ăn cơm.

Thanh niên người Thái vừa ăn xoài, vừa nhìn đồng chí Im tất bật nấu canh, lắc đầu khinh thường: "Bây giờ phòng anh Mark cũng là anh dọn dẹp lau chùi, cơm canh anh ấy ăn cũng là anh nấu, chơi game cũng có anh hy sinh hầu hạ, anh công dung ngôn hạnh như vậy, ai không biết còn tưởng anh là nàng dâu mới về nhà chồng đấy".

Jaebum: "Cậu không hiểu."

Bam Bam: "Hiểu cái gì?"

Tay đồng chí Im khuấy canh trong nồi, miệng nói: "Đây là nghĩa vụ đi đôi với quyền lợi".

Thanh niên người Thái đần mặt ra.

Cái gì mà nghĩa vụ? Cái gì mà quyền lợi?

Trong lòng người Thái lặng lẽ kêu gào, mấy người yêu đương thì hay ho lắm sao? Nói cái gì cho tôi hiểu đi!

Jaebum: "Cái này gọi là mưa dầm thấm đất. Anh nuông chiều cậu ấy, khiến cậu ấy ỷ lại vào anh, sau này cậu ấy mà thiếu anh là không được".

Bam Bam: "... Thuê người giúp việc là xong, có gì mà không được?"

Đồng chí Im không thèm đếm xỉa đến người Thái, thao thao bất tuyệt: "Hơn nữa, để Mark ăn uống tuỳ tiện cũng không tốt. Anh vỗ béo cho cậu ấy, tương lai người được lợi nhất còn không phải là anh sao?".

Thanh niên người Thái suýt chút nữa là nghẹn miếng xoài, trợn mắt há miệng: "... Cái gì mà anh được lợi nhất?".

Lần này, bạn Im trưởng nhóm xoay đầu lại, mắt liếc người Thái một cái: "Cậu thấy anh dọn phòng cho Mark, nấu cơm cho cậu ấy, so với người nuôi lợn có giống không?".

Thanh niên người Thái mờ mịt gật đầu.

Jaebum: "Thế người ta nuôi lợn để làm gì?"

Bam Bam: "..."

Jaebum: "Là để thịt lợn."

Trái tim người Thái sắp không chịu đựng nổi nữa.

Jaebum: "Cho nên, anh không làm chuyện lỗ vốn, cậu có hiểu không?"

Bam Bam run rẩy gật đầu.

Đồng chí Im, sao anh có thể xảo quyệt như vậy chứ?

Nham hiểm, quá nham hiểm!




Sự thay đổi tinh tế trong quan hệ của hội người già, không chỉ có người Thái tâm hồn nhạy cảm, khứu giác vượt trội phát hiện ra, mà thanh niên Jinhae nghiêm túc cũng bắt đầu ngửi được mùi gian tình rồi.

Hiện tại, người Mỹ đang ngồi trong phòng khách chơi game trên điện thoại, đồng chí Im ngồi bên cạnh đọc sách, thi thoảng liếc nhìn sang di động của người Mỹ.

Không lâu sau, người Mỹ mặt mũi tối sầm, văng tục bằng tiếng mẹ đẻ.

Đồng chí Im chẳng buồn nhướng mày, dáng vẻ bình thản như thể không có chuyện gì, từ tốn cầm ly sữa trên bàn lên đưa cho người Mỹ: "Uống một chút cho hạ hoả rồi chơi tiếp".

Người Mỹ thế mà ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời uống thật.

Uống xong, đưa trả ly sữa lại cho đồng chí Im, rồi cúi đầu tiếp tục chơi game.

Bạn Park Jinyoung nhìn đến nghẹn luôn.

Rốt cuộc nhịn không được nữa, nhân tiện ở ký túc xá lại chỉ có ba người bọn họ, thanh niên Jinhae liền ngồi xuống đối diện với hội người cao tuổi, đuôi mắt nheo nheo lại, cất tiếng hỏi: "Anh Mark, anh từng nghi ngờ em và anh Im trưởng nhóm đây có gian tình, nhưng thực ra, chính hai người già các anh mới có gian tình phải không?".

Đột ngột bị vạch trần, người Mỹ vì quá kinh ngạc mà nhất thời ngẩn ra, bất động.

Thần kinh của đồng chí Im thô như chân voi, không hề có vẻ gì bất ngờ, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh liếc người Mỹ một cái: "Cậu nghi ngờ tôi và Jinyoung có gian tình? Dựa trên cơ sở nào thế?".

Người Mỹ lập tức trợn mắt. Đây là trọng tâm đấy à?

Đồng chí Im cũng lặng lẽ dùng ánh mắt biểu thị: Đối với tôi thì chuyện đó chính là trọng tâm.

Mark cực lực kiềm nén xúc động muốn chửi rủa ai kia, cậu không thèm đếm xỉa đến bạn Im trưởng nhóm, đưa mắt nhìn Park Jinyoung, nghĩ không ra trong tình huống này thì phải nói gì.

Cậu há miệng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị đồng chí Im cướp lời: "Giữa anh và Mark đúng là có gian tình. Anh thích cậu ấy, cũng tỏ tình với cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy cần thời gian suy nghĩ, vẫn chưa trả lời anh".

Người Mỹ hoàn toàn á khẩu.

Thanh niên Jinhae nhất thời trở nên đờ đẫn, lượng thông tin này quá lớn, nội dung cũng quá đặc sắc. Mặc dù trong lòng đã có suy đoán trước rồi, nhưng khi thực sự nghe chính miệng Jaebum thừa nhận, Jinyoung vẫn cảm thấy hơi sốc, cần chút thời gian để tiêu hoá.

Lúc này lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của đồng chí Im: "Cậu có kỳ thị anh không?".

Jinyoung lập tức chau mày, ngữ khí cũng trầm hẳn xuống: "Kỳ thị cái gì chứ? Chúng ta quen biết bao lâu rồi, có cần phải kỳ thị anh vì một chuyện không hề nghiêm trọng như vậy không? Hai người đàn ông yêu nhau thì sao? Cũng không phải chuyện gì lạ chưa từng thấy qua".

Jaebum: "Ồ..."

Thanh niên Jinhae trầm ngâm giây lát rồi thở dài, nói: "Em chỉ hơi bất ngờ thôi. Cảm thấy... anh và anh Mark, sự kết hợp này khó mà tưởng tượng được".

Bạn Im trưởng nhóm cười cười, nửa đùa nửa thật hỏi: "Thế sự kết hợp nào mới dễ liên tưởng?".

Thanh niên Jinhae còn đang ngẫm nghĩ thì người Mỹ nào đó vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên cất giọng, phun ra mấy chữ: "JJ Project".

Jinyoung: "..."

Jaebum: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top