Chap 12

Jungkook và Minjung về đến nhà thì thấy một bàn ăn thịnh soạn, toàn là những món Minjung và cậu thích, Taehyung là đầu bếp hôm nay chạy ra đón hai mẹ con vào nhà.

-Taehyung, những món này là anh làm hết sao?

-Ừ, ngon không?

-Taehyung appa nấu ăn là ngon nhất

-Cảm ơn anh nhiều lắm - Jungkook cảm động

-Đưa bánh kem cho anh, cùng mừng Minjung thêm một tuổi! -Taehyung bế Minjung lên cưng chiều hôn lên má.

-Chúng ta cùng hát bài mừng sinh nhật nào...

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday..."

-Con với umma thổi nến đi

-Cả appa nữa chứ

Phù...

-Hôm nay Jungie thêm một tuổi, appa chúc con càng ngoan hơn nữa, càng lớn càng xinh đẹp.

-Con cám ơn appa, appa hôm nay con được chú đẹp trai tặng quà, chính là con búp bê Barbie con thích nhất - Minjung mắt lấp lánh, phấn khởi kể lại

-Chú đẹp trai?

-Vâng, con bị lạc umma nên chú ấy dẫn con đi tìm rồi còn tặng quà cho con nữa, hình như bạn của umma ấy.

Cô bé không biết chỉ vì câu nói ngây ngô ấy đã khiến không khí trầm xuống, Taehyung nhìn sang Jungkook, làm cậu cứng đơ như tượng không biết giải thích thế nào cho phải.

-Taehyung, hôm nay em đi mua bánh kem ở siêu thị tình cờ gặp lại Park Jimin.

-Anh ta có nói gì với em không?

-Không, chỉ hỏi thăm vài điều...Mà sao anh bình tĩnh thế? - Cậu lấy làm lạ khi nhắc đến Park Jimin mà anh vẫn như không có chuyện gì, nếu là lúc trước thì đã sốt ruột loạn cả lên.

-À, vì anh nghĩ Park Jimin là tổng giám đốc tập đoàn lớn nên việc điều tra ra chỗ của em là chuyện dễ dàng. Mà thôi, hôm nay là sinh nhật Jungie chúng ta đừng nói chuyện này nữa. -Taehyung tìm cớ lãng sang chuyện khác, lý do anh bình tĩnh như thế là vì khi vào bếp chuẩn bị bữa tiệc thì phát hiện hết dầu ăn, vào siêu thị gần nhà mua đến lúc tính tiền vô tình chứng kiến cuộc nói chuyện của cậu và Jimin, lúc đầu anh sợ hắn ta làm hại đến cậu nhưng nhìn kĩ thì thấy không khí không căng thẳng vả lại anh cũng muốn Jungkook và Jimin nói rõ ràng với nhau nên lặng lẳng đi về.

Bữa tiệc kết thúc trong vui vẻ, Minjung lên phòng ngủ, cậu và anh cũng về phòng của mình, tuy đã sống chung với nhau 4 năm nhưng hai người chỉ giống như bạn cùng phòng không hơn không kém, Taehyung nhận là ba của Minjung vì không muốn con bé bị mọi người kì thị, sống chung dưới danh vợ chồng mà không có một tờ giấy đăng kí kết hôn nào, cả quan hệ ân ái cũng không có. Nhiều lần Taehyung bày tỏ lòng mình hy vọng Jungkook có thể chấp nhận tình cảm của anh nhưng trong tim cậu lúc nào cũng tồn tại bóng hình Park Jimin, hôm nay cậu và hắn đã gặp lại nhau, trực giác cho anh biết đã đến lúc anh cho cậu tự do trở về với mái ấm của mình - một nơi có người cậu yêu, cho Minjung gia đình đích thực có cha có mẹ. Anh nhìn thấy trong ánh mắt của Park Jimin tràn đầy tình cảm chân thành khi nhìn Jungkook, những đau khổ trong thời gian qua coi như là báo ứng của hắn đi.

Lặng lẽ bước ra từ phòng tắm, Taehyung thấy Jungkook vẫn chưa ngủ

-Sao em chưa ngủ?

-Em, chuyện em gặp Jimin hôm nay, không phải vì muốn giấu anh mà là....

-Anh hiểu, anh muốn hỏi em một câu, có được không?

-Anh cứ hỏi, không sao.

-Em...còn yêu Park Jimin đúng không?

Taehyung lấy hết can đảm để hỏi Jungkook câu này, câu hỏi mà mấy năm nay anh luôn muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, hôm nay anh có cảm giác rất lạ, nên quyết tâm hỏi rõ

-Em không biết. - Jungkook cúi đầu nói nhỏ, ánh mắt hiện nét u buồn

-Hãy dũng cảm đối diện với trái tim mình, làm những gì mà trái tim mách bảo. - Taehyung ôm cậu vào lòng, trái tim anh đau như cắt, đau lắm, nỗi đau mất cậu 4 năm về trước tưởng chừng đã ngủ yên hôm nay lại trỗi dậy rất mạnh mẽ. Trái tim anh mong chờ cậu nói "Không còn yêu" nhưng lý trí lại muốn cậu trả lời đúng với lòng mình dù câu trả lời ấy không mong muốn đến đâu đi chăng nữa.

-Nếu em nói em vẫn còn tình cảm với Jimin, vậy anh có hận em không? - "Xoảng" trái tim Taehyung chính thức tan vỡ thành từng mảnh khi nghe câu trả lời từ Jungkook.

-Vì sao anh phải hận em?

-Vì bao năm nay sống cùng anh, được anh giúp đỡ, thậm chí nhận Minjung là con của mình, đáp lại anh là sự lạnh nhạt của em, lại còn phản bội anh khi trong lòng luôn ôm ấp một bóng hình khác - Nói đến đây mặt cậu đã đẫm nước mắt, Jungkook cảm thấy mình như tội nhân thiên cổ, gieo hy vọng tình cảm cho Taehyung rồi chính cậu đạp vỡ hy vọng ấy.

-Em không có lỗi gì hết, yêu một người không phải là ở bên người ấy suốt đời mà là muốn nhìn thấy người ấy luôn mỉm cười hạnh phúc là đủ rồi. - Anh đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi đến mắt, mũi, sau đó dừng lại ở đôi môi hồng hào khẽ thì thầm - Cho anh, một lần, được không? - Suốt mấy năm nay anh kiềm chế cái ham muốn được âu yếm cậu trong vòng tay nhưng vì sợ làm cậu tổn thương nên đè nén thật chặt. Hôm nay, chỉ qua hôm nay thôi Taehyung biết sau này cậu sẽ trở về bên Jimin, mãi mãi rời xa anh nên mới bạo gan cầu xin.

-Anh...- Jungkook muốn từ chối nhưng Taehyung đã nhanh chóng chiếm lấy đôi môi của cậu, cắn nhẹ vào làm nó hé ra rồi dùng chiếc lưỡi điêu luyện tiến sâu vào khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào ấy, môi anh từ từ di chuyển xuống cần cổ nõn nà dùng răng cạ nhẹ vào làm cho cậu khẽ rên lên. Tay anh thuần thục cởi bỏ áo ngủ lỏng lẽo của cậu, bắt đầu vân vê hai hạt đậu trước ngực. Đột nhiên, hình ảnh cậu và Park Jimin ân ái 4 năm trước dội vào đại não -"KHÔNG" - Trong đầu vang lên hồi chuông, Jungkook liền bật người ngồi dậy lấy chăn che cơ thể, Taehyung nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang bi thương, anh đứng lên chỉnh đốn trang phục sau sau đó mở của phòng bước ra ngoài, trước khi ra ngoài chỉ để lại một câu: "Ngủ ngon". Cánh cửa vừa khép lại, nước mặt của cậu tuôn ra như đê vỡ, với ân tình ngần ấy năm, anh chỉ mong cậu có thể đáp ứng anh một đêm thôi, chỉ một đêm mà cũng không làm được, vì cậu không muốn phản bội Jimin, phản bội trái tim mình. Jungkook ngồi thu người trên giường khóc cả đêm đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.

------

Park Jimin đang làm việc thì có điện thoại:

-Umma, có gì không?

-Cái thằng này, có tìm được con dâu Kookie với cháu ta chưa?

-Tìm được rồi, nhưng cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho con, mà mẹ à, chưa chắc chắn Minjung là con của con mà.

-Ơ! với bao nhiêu chuyện xảy ra mà Kookie vẫn nói chuyện với mày là phúc đức rồi đó, ta mặc kệ không biết con năn nỉ, cầu xin kiểu gì đó, con phải rước được bảo bối Kookie và tiểu bảo bối Minjungie về cho ta. Mà quên nữa, 2 tuần nữa ta và ba con về. Vậy nha!

Rụp..tít tít tít

-Lại tính nào tật nấy, chưa kịp nói gì hết. - Jimin dựa người vào ghế bóp trán ngán ngẩm với mẹ của mình. Sau ngày gặp Jungkook về anh kể tất cả mọi chuyện cho mẹ nghe, mẹ anh đùng đùng nổi giận xém chút nữa lên cơn đau tim, khi bình tĩnh lại thì đòi gặp Jungkook với Minjung cho bằng được, thật khiến anh mệt óc muốn chết.

----

Hôm nay mọi việc vẫn diễn ra như thường ngày, Jungkook, Taehyung đi làm, Minjung đi học. Đang tính tiền cho khách thì điện thoại reo, là số của cô giáo Minjung một dự cảm không lành nổi lên trong lòng, Jungkook bắt máy:

-Alo, cô giáo!

-Jungkook! Bé Minjung con anh bị trượt ngã trong lúc chơi đùa, đầu chảy rất nhiều máu, hiện đang được cấp cứu ở bệnh viện Busan, anh...alo alo!!

Nghe tin Minjung trượt ngã Jungkook bỏ ngang công việc của mình, hấp tấp đón taxi đến bệnh viện, rồi điện thoại cho Taehyung nói rõ tình hình, tuy không phải con ruột nhưng anh rất yêu thương Minjung như con của mình nên anh lo lắng không kém gì cậu.

Vội vào bệnh viện, thấy cô giáo lo lắng trước phòng cấp cứu, Jungkook chạy đến:

-Minjung bị làm sao?

-Tôi...xin lỗi, bé chạy giỡn trong sân nhưng sân mới tưới cây còn ướt vì vậy Minjung bị trượt, đầu va phải chậu hoa bên cạnh... - Cô giáo lo lắng kể lại.

Jungkook như chết đứng, Minjung là cuộc sống, là động lực của cậu, cô bé có bề gì cậu cũng chẳng còn lý do sống trên đời nữa.

Cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra:

-Ai là người thân của bệnh nhân Minjung?

-Là tôi!

-Bé bị mất máu nhiều, cần tiếp máu là máu B, nhưng hiện nay bệnh viện đang thiếu nhóm máu này. Người nhà có ai máu B không?

-Máu B? - Jungkook máu A không cho được, Taehyung máu AB cũng không. Vậy chỉ còn...

-Jungkook, em suy nghĩ gì nữa, mau điện thoại cho Park Jimin nhanh lên,anh ta là cha ruột nên nhất định truyền được, mạng sống của Minjung quan trọng hơn hết. - Taehyung thấy Jungkook suy nghĩ nên anh động viên, anh biết Minjung quan trọng với cậu như thế nào, bất chấp tất cả phải cứu cô bé trước.

Cậu cầm điện thoại lên, ấn một dãy số quen thuộc, hy vọng trong 4 năm Jimin không đổi số khác. Tín hiệu liên lạc được, câu vui ra mặt. Đầu dây bên kia Jimin đang lái xe trên đường đến Busan để đón cậu trở về, anh còn chuẩn bị nhiều đồ chơi trẻ con cho Minjung nữa, đột nhiên điện thoại reo, là số lạ không muốn bắt máy nhưng lại có một linh cảm lạ lùng nào đó nên anh quyết định nhận cuộc gọi:

-Alo,Park Jimin, em là Jungkook, Minjung bị tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện, cần anh truyền máu, chỉ có anh mới có thể cứu nó, mong anh giúp đỡ. Là bệnh viện Busan.

End chap 12


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: