#7 Mùa sen nở năm ấy |Mận|
Tên truyện: Mùa sen nở năm ấy - Phù dung hoa khai
Tác giả: Ngọc Quỳnh
Thể loại: Xuyên không, cổ đại, tình cảm
Số chương: 8 chương (chưa hoàn thành)
Reviewer: Mận (meodinhdang)
_____
Chào Ngọc Quỳnh! Mình là Mận, người sẽ chịu trách nhiệm review tác phẩm "Mùa sen nở năm ấy" của cậu. Vì cậu đã đề nghị ở phần yêu cầu thêm nên mình sẽ chú trọng hơn cả vào các tình tiết, cảm xúc cũng như cách dụng từ. Mình cũng xin nói thêm, tác phẩm này có rất nhiều vấn đề, có lẽ cậu nên chuẩn bị tinh thần thép đi là vừa, vì bài review này sẽ khá... khó tính đấy! Nếu mình hiểu sai ý phần nào, cậu hoàn toàn có thể comment bên dưới để hai bên cùng thảo luận nhé. Không dài dòng nữa, bắt đầu bài review nào.
_____
Đầu tiên, về motif và cốt truyện: "Mùa sen nở năm ấy" có motif xuyên không không mới: một nữ sinh ở thời hiện đại do bất cẩn mà xuyên qua thành một phế vật bị mọi người chê bai, sau đó có duyên gặp được vương gia và trải qua rất nhiều khó khăn. Nó không khó để đoán xem toàn bộ nội dung truyện sẽ như thế nào, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Dung lượng từ ở 8 chương của cậu không nhiều, mình có cảm giác nó chỉ mới chớm đến 1000 từ mà thôi. Điều này dẫn đến việc cốt truyện qua 8 chương cậu xây dựng vẫn chưa có sự tiến triển nào đặc biệt.
Về tình tiết truyện: Hầu hết các tình tiết trong truyện đều quen thuộc và không có gì mới lạ trong thể loại xuyên không. Cậu dường như đang đi vào lối mòn cũ mà rất nhiều bộ truyện xuyên không khác đã từng làm, điều này khiến mình cảm thấy có đôi chút không ấn tượng. Chỉ có chi tiết Hoàng Bất Hận tự mưu sinh, đi chợ, bán hoa, bắt cá... là chi tiết khác lạ duy nhất trong 8 chương mà mình thấy.
Một điều nữa là về tính logic của các tình tiết. Có một chi tiết mà cậu cũng đã đề cập đến trong lời nói cuối ở chương nào đó, đó là vấn đề Ngọc Chân là người Việt Nam xuyên không sang dị quốc thuộc lãnh thổ Trung Hoa mà vẫn hiểu được tiếng địa phương của họ. Mình tán thành suy nghĩ của cậu, văn chương có sức sáng tạo vô hạn, điều này cũng có thể lái đi thành rất nhiều lí do. Nhưng việc vô lý ở đây chính là Hoàng Ngọc Chân rõ ràng biết nơi mình xuyên thuộc Trung Hoa cổ, nói tiếng khác mình nhưng lại vẫn giao tiếp với nhau được. Đáng nhẽ cô nàng phải ngạc nhiên, sinh nghi hay gì đó chứ? Kết quả, cô nàng vẫn nói chuyện, nhưng lại chẳng hề nhắc đến nói bằng ngôn ngữ nào, Việt Nam hay Trung Quốc.
Còn một chi tiết nữa, đó là lúc Ngọc Chân vừa mới xuyên qua và gặp nam chính. Theo cậu có miêu tả thì vết thương của hắn lúc gặp nữ chính rách loét, máu chảy ròng ròng. Nhưng khúc sau, Ngọc Chân lại nói rằng nam chính biết về y học và đã sát trùng, điều trị vết thương trước. Điểm vô lý ở chỗ, nếu đã là người hiểu về y học, tại sao không cầm máu cho bản thân? Nếu đã điều trị trước thì tại sao vết thương vẫn trong tình trạng "máu chảy ròng ròng" như vậy? Lại nói đến việc lấy các dược liệu mọc quanh hồ, rõ ràng một vết thương nặng như vậy, nam chính lấy đâu ra sức để mà đi quanh hồ tìm dược liệu? Vả lại coi như bị rượt đuổi đi, tại sao nam chính có thời gian để ý xung quanh hồ có dược liệu hay không để mà đi tìm?
Tình tiết Ngọc Chân đi du lịch Trung Quốc cũng có đôi chút vấn đề. Sau khi thi đỗ xong, cô nài nỉ bố mẹ cho đi du lịch? Nhưng rõ ràng ở một chương nào đó khi nói đến tết Trung thu, cậu đã đề cập đến Ngọc Chân gặp phải nhiều biến cố và phải lo toan gánh vác công việc gia đình, rồi còn tự lập, bố mẹ cũng cãi nhau và đã li dị,... Vậy thì cô nàng lấy tiền đâu để đi du lịch, trong khi mẹ vẫn còn bị đau khớp, em trai ở trại, ba sống ở quê?
Về nhân vật: Mình cảm thấy cậu đang gặp rắc rối khá nghiêm trọng trong việc thống nhất và nhất quán tính cách nhân vật. Trước đó, cậu nên tự đưa ra một dàn ý chung về tính cách của các nhân vật: như người đó hiền không, ý chí tốt không, nhu nhược hay dũng cảm, thích hay ghét việc gì. Điều này khá cần thiết đối với những người mới bắt đầu, vì nếu bỏ qua và chủ quan, rất có thể các nhân vật sẽ bị rời rạc và không liên quan đến nhau.
Lấy ví dụ đơn cử với Hoàng Ngọc Chân. Suốt 8 chương, mình không thể biết được cô nàng này là người như thế nào. Hoàn cảnh gia đình của Ngọc Chân có lẽ sẽ khiến cô gái nhỏ có đôi phần buồn rầu, trở nên đa sầu đa cảm, việc đỗ được một Đại học tốt cũng khiến mình thấy cô ấy rất có ý chí và nghị lực. Nhưng cứ mỗi lần cô nàng mở miệng hay suy nghĩ là mình lại phải câm nín, vì tính cách quá chanh chua, bộp chộp, nóng nảy và khá trẻ con. Nó đối lập hoàn toàn với lối sống tự lập, với tính cách biết thời biết thế lúc đối đầu với Hoàng lão phủ. Điều này thì mình có lẽ cần cậu phải xem xét lại và tự vạch ra tính cách chung nhất quán cho nhân vật từ suy nghĩ, hành động đến lời nói.
Nhìn chung, việc xây dựng nhân vật và nội tâm của họ thật sự không ăn khớp nhau. Các phần diễn tả cảm xúc, cũng như suy nghĩ của nhân vật cậu đã khắc họa khá tốt. Song, đến những hành động, lời thoại của nhân vật thì lại không hề ăn nhập và liên quan. Một bên chất chứa cảm xúc, tình cảm bao nhiêu thì bên kia lại thiếu chiều sâu, và trẻ con bấy nhiêu.
Về văn phong - cách hành văn: Cậu chưa định hình được một phong cách viết văn riêng. Văn phong của cậu nó mang hơi hướng ngôn tình Trung Quốc nhưng một vài từ ngữ cậu cùng lại quá thuần Việt, ví dụ như: con nhỏ, chập cheng, phóng như điên,...Ngoài một số từ khá "lạc quẻ" này ra, các từ cổ đại mà cậu dùng trong truyện rất đa dạng và phong phú. Nó cho thấy được rằng cậu đã có sự tìm hiểu rất tâm huyết về văn hóa cũng như ngôn ngữ Trung Quốc. Cách hành văn của cậu tương đối ổn, các câu văn đã có sự liên kết với nhau, chuyển cảnh cũng không quá gượng gạo. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu vẫn còn đặt dấu hơi tùy ý, dẫn đến câu văn chưa được mạch lạc, thiếu chủ, thiếu vị.
Lỗi hình thức: "Mùa sen nở năm ấy" có rất ít lỗi đánh máy và lỗi chính tả. Song, cậu mắc rất nhiều lỗi dấu câu. Ví dụ như hình bên dưới:
Trong cùng một lời thoại chỉ dùng một dấu câu, nhất là lời thoại kép. Mình sẽ tạm sửa lại cho cậu thấy:
..., dám đánh ta?- Nàng ta hét lên, rưng rưng nước mắt- Từ bé đến giờ ai dám tát ta a (...) như bị hủy dung nhan không?
Ngoài ra, cách đặt dấu chấm, chấm hỏi cuối câu của cậu vẫn còn bị lẫn lộn rất nhiều. Để kết thúc câu thì những dấu câu này luôn nằm sát với từ cuối cùng của câu. Cậu có thể tham khảo thêm về các quy tắc đánh dấu câu trên mạng để cải thiện lỗi hình thức này.
Còn 1 điều nho nhỏ nữa: Cậu có giải thích tên Hoàng Bất Hận của nữ chính sau khi xuyên qua là "không hối hận", tuy nhiên nếu mình nhớ không nhầm, "bất hối" mới là không hối hận chứ "bất hận" là không hận thù thì phải.
____
Tổng kết lại, "Mùa sen nở năm ấy" vẫn còn tồn tại khá nhiều vấn đề cần phải xem xét. Nó chưa phải là một tác phẩm như mình mong đợi nhưng cũng cho thấy được phần nào tiềm năng viết lách của cậu. Mình thực sự mong cậu có thể cải thiện được những khuyết điểm mà mình đã nêu ra bên trên và ngày càng hoàn thiện khả năng viết của mình hơn.
Để trả công, cậu có thể vote và follow team và mình ở nick meodinhdang.
Chúc cậu thành công hơn trong viết lách!
#Mận
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top