35. Điều ước

Đêm đó, cô không đưa anh về nhà, lặng lẽ một mình trở về, trong bóng tối vẫn tiếp tục chờ đợi, trước sau gì anh cũng sẽ trở về...

Nửa đêm, cuối cùng cô mới nghe được tiếng cửa mở, cô mang bánh kem ra ngoài, giữa ánh nến cô bình tĩnh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Học trưởng, sinh nhật vui vẻ."

Anh chăm chú nhìn cô, đôi mày nhíu lại, ánh mắt trong trẻo nhìn qua bàn ăn thịnh soạn, đồ ăn trên bàn cũng chưa đụng đũa, đôi mày càng nhíu chặt, lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Em đợi cả tối sao?"

Cô không trả lời, chỉ mím môi mỉm cười.

Anh đến gần, vuốt tóc cô, khàn giọng nói: "Xin lỗi em, sẽ không có lần sau nữa."

Cô đương nhiên sẽ không trách anh nhưng mà không muốn nghe anh nói câu xin lỗi.

Cô cười lắc đầu: "Học trưởng, ước một điều rồi thổi nến được không?"

Anh chỉ nhìn cô, ánh nến trong mắt anh cứ nhảy lên khiến cho đôi mắt lạnh giá của anh thêm vài phần ấm áp, giọng nói như suối trong trẻo vang lên: "Yeon, em giúp anh ước đi."

"Được ạ!" Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ ước một điều, "Em ước ngày nào học trưởng cũng cười vui, giống như trước kia vậy."

Sau đó, anh cùng cô thổi nến, ăn bánh kem và dùng bữa tối.

Đúng, là anh cùng cô.

Có lẽ, anh cũng không cần một ngày sinh nhật thế này, có lẽ chỉ vì bứt rứt nên mới nguyện ý cùng cô làm những điều cô thích.

Anh cũng là người nói lời giữ lời. Anh nói chuyện này không xảy ra nữa, quả thực là không còn nữa.

Sau đó đến sinh nhật cô, sinh nhật anh, mỗi một ngày lễ, anh sẽ đều trở về bên cô, tặng quà cho cô. Sinh nhật bố mẹ cô, anh là con rể càng chu đáo, săn sóc hơn, bữa tiệc trang trọng, quà cáp đầy đủ. Ngay cả mỗi lần Jang Sun đạt thành tích cao trong các cuộc thi, mỗi lần lên lớp, mỗi lần đoạt giải ở đại hội thể thao, anh cũng đều khen thưởng.

Anh là một người thông minh, đồng thời cũng là một người chồng, người con rể mười phần hoàn mỹ, bởi chính vì quá hoàn hảo nên mỗi thao tác của anh khi làm phẫu thuật không có chút khuyết điểm hay thiếu sót nào, ngược lại còn có chút không thực tế.

Nhiều lúc cô muốn hỏi anh rằng anh có mệt không?

Nhưng mà, nhìn đôi mắt trong veo của anh, những điều muốn nói lại nuốt ngược trở lại.

Anh cũng hỏi cô về tương lai và dự định của cô sau khi tốt nghiệp.

Cô không nói với anh về lời mời nhập học, cô đã có kế hoạch của riêng mình. Những gì cô đã từ bỏ ở trong nước đã không còn quay lại được nữa, xé nát rồi, đã trở thành quá khứ, cô chỉ có thể bắt đầu lại từ điểm xuất phát, thi lên thạc sĩ ở trường học địa phương, cũng không cần cách xa anh.

Anh và nhà họ Shin đương nhiên ủng hộ kế hoạch thi lên thạc sĩ của cô. Tuy nhiên, con đường ba năm thi thạc sĩ này của cô, thật sự là một câu chuyện dài, hoặc nói rằng nó là sự cố...

Năm thứ nhất, cô mới kết hôn, có một gia đình mới, cô lại khao khát được bước vào trái tim anh, toàn tâm toàn lực để thích ứng với cuộc sống hôn nhân. Kết hôn chưa được bao lâu, mẹ cô bị ngã gãy chân, bố cô lại tái phát bệnh cũ cùng một lúc.

Khoảng thời gian đó, cô không có tâm trạng đọc sách, còn anh mệt đến nỗi gầy đi rất nhiều.

Bản thân anh cũng rất bận rộn, ngoài giờ làm việc, thời gian khác ở lại bệnh viện chăm sóc bố mẹ cô, nhất quyết không cho Jang Sun nhúng tay vào chuyện ở bệnh viện, chỉ nói Jang Sun nên chăm chỉ học tập.

Tuy rằng anh đã gánh vác phần lớn trách nhiệm nhưng cô vẫn không thể chuẩn bị tốt, năm đầu tiên thi lên thạc sĩ đã nhanh chóng thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top