Shinichi ta không có nhàm chán như vậy(2)

Bệnh đậu mùa này ở thế giới hiện đại của nàng đã có vắc xin phòng bệnh đối với một tiểu hài tử lại càng không phải không có cách chữa trị , bệnh đậu mùa này đòi hỏi người bệnh phải kiên nhẫn, chịu khó, tốt nhất là quên đi những cơn ngứa thường xuyên hành hạ thì trong một thời gian ngắn bệnh sẽ nhanh chóng biến mất và không gây những biến chứng nguy hiểm khác. Nhưng ở thế giới cổ đại lại là một chuyện liên quan đến sống còn đối với người bị nhiễm căn bệnh này, họ vẫn còn chưa có khái niệm và cách chữa trị loại bệnh này, cho nên thái độ của những người ở đây cũng hoàn toàn không sai.

Ran hai hàng lông mày nhíu chặt, tiến lên từng bước;" mọi người bình tĩnh một chút, đừng reo hò ầm ĩ, ta là đại phu, ta đến xem bệnh."

Âm thanh của nàng không càng không thấp, nhưng cũng có một sức ảnh hưởng rất lớn, tiếng ồn xung quanh ngay lập tức im bặt , bọn họ đưa mắt nhìn qua thì phát hiện người vừa mới lên tiếng kia chính là một cô gái trẻ tuổi. Vốn những người đứng xung quanh hầu như không dám lại gần tiểu nam hài tử này nên rất nhanh mọi người cũng tách ra một bên. Ran vừa định đi vào thì đã bị Shinichi ở phía sau giữ chặt lấy tay nàng, sắc mặt có chút nghiêm trọng cùng lo lắng:" Đừng xen vào."

" Trước đây ta cũng từng mắc bệnh thủy đậu này, không có gì đáng lo ngại, chàng yên tâm cứ đứng ở đây chờ ta đừng nhúc nhích." Ran nói xong, lại phát hiện Shinichi vẫn như cũ không chịu buông tay nàng, sau đó đột nhiên lại ôm chặt lấy eo nàng , đôi mắt u ám, mày khẽ nhíu chặt có chút bực bội , âm thanh lạnh lùng vang lên:" phiền phức, bổn vương đi cùng nàng!" Ran cùng Shinichi đi đến liền phát hiện nằm trên mặt đất chính là một cậu bé tầm bảy tuổi.

Bởi vì bị người khác dùng thảm quấn lại quăng ra ngoài tóc tai hỗn độn sắc mặt tái nhợt, cho nên thoạt nhìn hắn trông vô cùng chật vật.

Nàng có thể nhận ra cậu nhóc này có khuôn mặt không tồi rất xinh đẹp ngũ quan tinh xảo, lông mi vừa dài vừa cong vuốt, chỉ có điều vì mắc phải bệnh đậu mùa.l cho nên mặt mày tay chân đều nổi mụn nước khắp người đều nóng hổi, sắc mặt đỏ bừng, cậu bé đó trông có vẻ khó chịu nhưng cũng không rên lên một tiếng, chỉ biết gắng gượng cắn chặt môi minh. Nhìn thấy bộ dáng chịu đựng nhẫn nhịn nổi đau đớn không ngừng xâm lấn khắp người như vậy khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, đôi mắt hắn khép hờ, thần sắc bên trong cũng không có chút kinh sợ.....

. Hắn đưa mắt im lặng nhìn mọi người xung quanh, đôi mắt dường như ẩn chứa một loại mang tên tuyệt vọng.

Ran bị ánh mắt của hắn làm chấn động không thôi. Một cậu bé bình thường như vậy lại có một ánh mắt phức tạp đến thế sao?

Cậu bé đó đột nhiên đưa mắt vô thức nhìn Ran , Ran chống lại ánh mắt của hắn, giống như hai người đã từng quen biết trong phút chốc tâm không khỏi run lên.

Nàng không phải thuộc dạng người thích xen vào chuyện của người khác nhưng lại không thể khống chế bản thân đứng trơ mắt nhìn một cậu bé nhỏ tuổi bị mọi người xung quanh coi rẻ đòi thiêu cháy, nàng âm thanh lạnh lùng nói:" Ban ngày ban mặt lại đi đối xử tàn nhẫn với một tiểu hài tử như thế sao?"

Một thiếu phụ to gan liền bước lên đứng trước mặt Ran không chút nể nang, cười lạnh nói:" Cô nương không hiểu chuyện thì đừng nên xía mũi vào, thằng nhóc đó mắc bệnh đậu mùa là căn bệnh nan y không thể chữa trị! Chỉ còn cách thiêu hắn đi thì mới không làm liên lụy đến chúng ta!"

Những người xung quanh vốn đứng im lặng thì sau khi nghe xong những lời nói vừa rồi của người thiếu phụ liền ồn ào như vỡ chợ phụ họa theo. Lúc này bọn họ liền chĩa mũi giáo vào người Ran , Shinichi đứng một bên dường như đã nhẫn nhịn quá đủ, mày không khỏi nhíu lại , ánh mắt càng phát ra hàn băng , định lên tiếng lại bị Ran nắm chặt tay, lắc đầu trấn an.

Bất ngờ , một tên thanh niên trong đám nói,:" Không chết cháy cũng được thôi nhưng nếu hắn có thể tự cút xéo khỏi đây, thì chúng ta sẽ đồng ý tha mạng cho hắn. Nhưng bây giờ cô nương mở to mắt ra mà xem, hắn ngay cả đứng lên cũng không nổi thì chẳng lẽ cô nương tự tay giúp thằng nhóc đó sao,? "


Ran nhìn mọi người xung quanh đang trừng mắt cảnh cáo về phía nàng , liền nói một câu khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng hoảng sợ :" ta có thể chữa trị cho hắn. "

Ran đi đến bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét mạch cổ tay của hắn.

Cậu bé dường như cảm giác được có ai đó đang chạm vào mình liền mở hai mắt mông lung nhìn về phía cô gái trước mắt mình, hắn ngay lập tức liền cảm thấy người này xinh đẹp hiền lành giống như vị tỷ tỷ tiên nữ trên trời. Hắn biết nàng đang cứu hắn liền đưa ánh mắt thân thiết nhìn nàng môi khẽ cong lên một nụ cười tươi. Ran nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cậu bé này trong lòng rung động thương cảm không thôi. Nàng mới vừa rồi xem qua phát hiện cậu bé này chỉ mới bị bệnh thủy đậu ở giai đoạn đầu, trên gương mặt tuy xuất hiện những nốt phồng ban đỏ nhưng cũng may là chưa sinh mủ.



Ran trong lòng thoáng yên tâm, liền vươn tay ôm cậu bé lên, bây giờ tiểu tử này nếu cứ nằm ở ngoài này chắc chắn sẽ dễ bị trúng gió, những người này thật đúng là nhẫn tâm! Shinichi thấy thế định ngăn cản nàng một phen, nhưng Ran  vẫn cứ ôm chặt không buông quay đầu về phía Shinichi cười nói:" Yên tâm, chàng đừng lo, ta không sao."


Khi trở lại khách trọ, chưởng quầy nhìn thấy Ran ôm cậu bé này vào sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, ngăn ở cửa, nhưng lại không dám tiến lên" cô nương, cô nương không thể làm như vậy...."  nếu như tên nhóc này ở lại đây sẽ khiến cho những khách nhân ở đây trở nên hoang mang, quan trọng là hắn sẽ lây căn bệnh quái ác này khắp toàn bộ khách trọ này mất, thử hỏi từ nay về sau hắn làm sao có thể sống sot qua ngày được đây.....



Ran  thản nhiên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:" Cho ngươi mười lượng vàng có đủ không?"


Chưởng quầy vừa nghe đến vàng, trên gương mặt lộ ra vài phần tươi cười, nhưng sau đó lại có chút khó xử:"  nhưng....nhưng là. .."





Shinichi  thấy Ran dường như đã quyết tâm làm việc này cho nên cũng đành bất đắc dĩ tiến lên không chút nể nang , lạnh lùng đưa mắt về phía chưởng quầy ngữ điệu trầm thấp nhưng lại gây tính sát thương cao:" Chê ít sao?"



Thần linh ơi! VỊ vương gia này khí chất bức người đến như vậy hắn dù có muốn từ chối cũng không thể, ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng, chưởng quầy muốn cầu xin cũng không dám lên tiếng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn sau đó định thần lại liền lắp bắp nói:" Thưa vương gia, tiểu nhân không có ý đó."


Shinichi vốn không thích nhiều lời liền không thèm liếc hắn một lần đưa Ran cùng đứa nhóc đó mang về phòng giúp hắn lên giường đắp chăn cẩn thận. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi cho hắn liền sai người phân phó:" Chuẩn bị nước ấm, sau đó mang vài bộ y phục sạch sẽ đến đây."



Shinichi khẽ nhíu mày nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Ran dành cho thằng nhóc này trong lòng có chút bực bội, chua chát . Đột nhiên lại nhặt được một thằng nhóc sau đó lại còn được Ran nhi chăm sóc. Đợi khi nào Ran nhi chữa khỏi bệnh cho tiểu tử này , hắn sẽ lập tức ném tên nhóc đó đi một nơi nào đó, tránh để trái tim của nàng  phải chất chứa thêm nhiều tên khác giới khác....mệt tim, trong tim nàng chỉ có thể duy nhất một vị trí là hắn.


Ran quay đầu lại bắt gặp được ánh mắt lãnh băng của Shinichi, nàng nhìn thấy được sự khó chịu đang bùng cháy trong mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ chỉ một bên ghế dựa, nói:" Chàng định đứng mãi đó sao, ngồi đi."



Shinichi  vẫn lạnh lùng đứng đó, hừ một tiếng, dường như vô cùng mất hứng, sau đó cũng không nói gì ngồi trên ghế tự mình thưởng trà.



Nàng giỏi lắm, đợi bổn vương thu phục nàng thế nào. Bổn vương nhẫn.

Ran cũng không thèm để ý đến hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp thủy tinh nhỏ bên trong đựng thuốc kháng sinh sau đó hút hết vào trong ống tiêm, tiêm  vào cậu bé kia. Khi kim tiêm đâm vào da thịt cậu bé mày có chút nhăn lại nhưng cũng không có kêu ra tiếng . Khi đã hoàn thành xong, Ran  đem ống tiêm rút ra.



Thoáng thở dài, biến chứng thường gặp nhất ở bệnh đậu mùa chính là bị nhiễm trùng tại các nốt đậu. Những người bị biến chứng này nếu không chữa trị kịp thời, tổn thương sẽ ăn sâu, lan rộng nên cho dù được chữa khỏi vẫn có thể để lại nốt sẹo rổ gây mất thẩm mỹ,nặng hơn còn dẫn đến viêm mô tế bào, nhiễm trùng máu. Mà thời gian trị liệu cho căn bệnh này rất dài, chất kháng sinh chỉ là phương án dự phòng của nàng, nó chỉ có thể ngăn chặn bệnh tình không chuyển qua giai đoạn hai, chỉ cần cẩn thận chăm sóc cậu nhóc này vài ngày sau đó lại thường xuyên truyền nước tiêm vào chút chất dinh dưỡng thì tình trạng cũng sẽ từ từ lắng xuống không có gì đáng ngại.



Lúc này hạ nhân liền đi vào bẩm báo nước ấm đã được chuẩn bị tốt,  Ran bản thân mình còn định tự tay mình giúp cậu nhóc này tắm rửa thì lại bị sắc mặt âm trầm lãnh băng của shinichi , hắn trừng mắt nhìn nàng tỏ vẻ không đồng ý, tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng nó vẫn là đứa con trai, là nam hài!

Tên Shinichi này có cần phải quan trọng hóa vấn đề này như vậy không? Ran  cũng đành bất đắc dĩ lén lút từ trong không gian lấy một bộ bao tay cùng khẩu trang y tế sau đó gọi một tên hộ vệ dặn dò hắn  Một số chuyện cần làm khi tắm rửa cho cậu nhóc, vì.  Một khi đã mắc bệnh đậu mùa thi vệ sinh sạch sẽ là một trong những chuyện quan trọng hàng đầu cần được quan tâm, lại còn phân phó hắn giúp cậu nhóc thay y phục sạch sẽ.





Tên hộ vệ kia sau khi cẩn thận tắm rửa mặc y phục sạch sẽ cho cậu bé đó xong thì trông sắc mặt của cậu nhóc này cũng đã khá hơn rất nhiều, không còn khó coi  như trước nữa. Ran vươn tay sờ trán hắn, hình như cũng đã hạ sốt rồi. Đột nhiên hắn nở nụ cười rạng rỡ với Ran nhỏ nhẹ kêu một tiếng:" Tỷ tỷ."



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top