Ran mori - Nàng sinh con cho ta đi(2)
Ran nào không biết hắn chính là loại đàn ông ghét nhất là kẻ nào nói dối hắn, không phải người đàn ông nàng có thể dùng một chút đùa giỡn là có thể lừa dối được, âm ngoan lạnh lùng, cường ngạnh chính là bản chất điển hình của Shinichi - kẻ đứng trên vạn người. Ran lúc này cũng không có tâm trạng chọc giận hắn nên đành thỏa hiệp nói cho hắn biết cái kết thật sự. Shinichi nghe xong chỉ cười lạnh nhìn nàng , sau đó thốt lên:" Nàng nghĩ cô ta lựa chọn như vậy là đúng?"
" là sai, nói chính xác hơn là ngu xuẩn một quyết định không có đường lui, một tình yêu hèn kém không kiên định như tay hoàng tử đỏ, nếu là ta, ta sẽ...."
" không do dự mà đâm hắn!" Shinichi ngay lập tức tiếp lời, trong lòng chợt nghĩ gì đó liền thoáng cười khổ, nàng là một người có tính cách mạnh mẽ dứt khoát, đôi khi chính điều đó khiến hắn cảm thấy bực bội, khó chịu, hàng phòng vệ của nàng đối với hắn vẫn còn rất vững chắc, hắn từng hoài nghi nàng đã từng có ý nghĩ sẽ chấp nhận tình cảm của hắn, sẽ chấp nhận con người hắn, chấp nhận...một thế giới tranh đấu nơi chốn hoàng cung để được ở bên cạnh hắn. Nàng dường như vẫn chưa hiểu được hoàn toàn con người của hắn và cũng chưa thật sự muốn tìm hiểu con người của hắn. Cho nên trong tình yêu hắn nghĩ nàng cũng rất đơn thuần, cũng giống như sự lựa chọn của nàng trong hoàn cảnh đó, loại tình yêu rẻ mạt , nàng không cần, loại tình yêu mang lại đau khổ nàng thà dứt khoát cắt đứt còn hơn chịu đựng hy sinh. Hắn thực sự hy vọng nàng cũng sẽ đồng ý với việc làm của nữ nhân vật đó mặc dù hắn hoàn toàn không tán thành việc ngu ngốc mà tên hoàng tử kia đã làm, nhưng xét về mặt cảm tính tình yêu của nữ nhân vật đó dành cho tên kia khiến hắn cảm thấy... ghen tị.
" Shinichi ....." Ran cũng không ngờ hắn lại nói ra câu đó , đúng là nàng sẽ làm vậy, tuy nhiên nhìn thấy nét mặt có chút âm trầm u buồn của Shinichi , Ran đột nhiên có chút chạnh lòng, không phải hắn thật sự đang quá nghiêm túc với câu chuyện tình nhảm nhí này chứ.
" Về phòng, ngủ" shinichi cũng không muốn tiếp tục vấn đề này liền ôm lấy Ran trở về phòng.
Sáng hôm sau , Ran thức dậy nhìn qua bên cạnh mình không thấy Shinichi đâu, trong lòng có chút nghĩ ngợi rời giường liền nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy trên đó có ghi: Ta có việc , cứ ăn trước đi, đừng đợi ta. Có vẻ như hắn đang rất bận với việc phân bổ giải quyết đại bộ phận vùng biên cương. Dạo này nàng cũng có chút lo lắng cho hắn , vết thương vừa mới khỏi, làm việc với tần suất như vậy không khéo lại rất dễ ngã bệnh. Ran nghĩ vậy liền tự tay xuống phòng bếp làm canh gà hầm nấm cho hắn tẩm bổ vả lại còn phải sắc thuốc cho Conan.
Vừa đem thuốc vào phòng Conan thì đã thấy Shinichi ngồi một bên cao ngạo nhắm mắt hờ hững hỏi:" Qua câu chuyện vừa rồi , cho bổn vương biết dụng ý đằng sau của việc tào tháo chỉ vào Lưu Bị nói:" Anh hùng thiên hạ ngày nay chỉ có Huyền Đức và Tào Tháo ta ."
Conan lúc này đầu óc rối răm, mặc dù có chút theo kịp tiết tấu câu chuyện giáo huấn này của Shinichi nhưng vì hắn không có điều kiện đọc sách nhiều cho nên cảm thấy túng quẫn liền bất đắc dĩ trả lời:" Là Tào Tháo ông ta thực sự tán thưởng tài" văn thao võ lược" của Lưu Bị, hay nói cách khác là đánh giá cao thực lực của Lưu Bị đúng không?"
Shinichi ngay lập tức nhíu mày, thằng nhóc này sao lại đơn thuần như thế cần phải dạy dỗ nghiêm cẩn hơn mới được. Hắn lạnh lùng nở nụ cười chậm rãi nói:" Đều sai, nghe cho rõ, đây chính là một trong những kế khích tướng dùng để thăm dò đối phương , Tào Tháo ngầm cảnh cáo rõ ràng, yêu cầu Lưu Bị :" hãy biết điều, đừng nên làm bừa", đừng nên quá thông minh mà tạo phản hắn. Đã hiểu chưa?!"
. Mặc dù thường ngày Conan không thực sự thích gần gũi với người đàn ông nguy hiểm âm độc này tuy nhiên quả thực hắn rất tài giỏi, giỏi bày mưu tính kế , giỏi dùng người giỏi dụng tâm...khiến cho Conan hắn có phần ngưỡng mộ. Đột nhiên hắn đang ngẩng người suy nghĩ mớ hỗn độn thì Shinichi liền vươn tay cốc đầu hắn:" Tập trung!"
Conan liền cảm thấy uỷ khuất lơ đãng đưa mắt nhìn quanh thấy Ran đang đứng trước cửa liền chạy đến hô hoán:" Tỷ tỷ , tỷ tỷ......"
Ran khẽ nhíu mày nhìn Shinichi vẫn thản nhiên như không ngồi thưởng trà, đáy mắt có một sự đắc ý rõ rệt.
" Tỷ tỷ....." Conan trên gương mặt lộ ra vẻ đáng thương" Em rất đau đầu a."
" Sao lại thế này?" Ran vội vàng đặt chén thuốc sang một bên kiểm tra , cảm thấy không không có vấn đề gì nghiêm trọng bèn quay đầu lại trừng mắt với Shinichi:" Chàng đã làm gì Conan?"
" Ca ca đánh đầu em a!"
Tuy rằng Shinichi giúp hắn báo thù , lại chủ dạy cho hắn nhiều điều nhưng chính bản thân hắn cũng không biết vì sao lại làm như vậy, chỉ đơn giản là không thích, ai bảo đang yên đang lành lại đánh hắn, còn muốn khi dễ hắn!
Ran nhịn không được nói:" Shinichi, chàng sao lại bắt nạt Conan , em ấy chỉ là một đứa trẻ con!"
" Hừ!" Shinichi lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc này tính tình thực khiến người ta phải chán ghét, hắn không thèm chấp nhặt! Ran nhi nàng cứ việc bao che, bảo vệ hắn đi. Còn bổn vương nàng có đặt trong mắt không?
" Này, nếu như hắn là con của chàng, chàng cũng sẽ đánh nó như vậy phải không?
Shinichi nghe xong ánh mắt chợt lóe lên sau đó khẽ nhíu mày nhìn Ran, mặt mày nghiêm túc:" Ran nhi , sinh con cho ta đi!"
".... Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top