nguy hiểm dồn dập ( 2 )


Vì vừa mới  hứng một trận mưa to xong , cho nên trên người có chút lạnh lẽo , cho nên lúc này mà ăn lương khô như thế v này thì đúng là  không thể nào mà ăn được.

Đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhiên trong  đầu  liền xuâ hiện  âm thanh  thở dốc  hồng hộc, tiểu kỳ lân từ từ hiện ra trong  lòng đang ôm một tô mỳ ăn  liền nóng  hổi ăn râ vui  vẻ, ran  chứng kiến cảnh tượng này tức  giận  hô to :" tiểu kỳ lân"  đang  tận hưởng  niềm vui  vẻ thì  nghe tiếng  gbất thét  của ran , tiểu kỳ lân giật mjk  cả kinh , chiếc đũa  cũng theo  đó  mà rơi  xuống, sau một  lúc lâu , hắn ảo não  mở miệng :" chủ nhân , người  hung dữ  với ta  vậy, ta chỉ mới ăn  có một bát  mì ăn liền thôi mà....dù sao thì trong kho cũng còn  rất nhiều ..."

Ran đen mặt, nói:" ta muốn  nói, ngươi thì  ngồi đó  vui vẻ  sung sướng ăn mì ăn liền còn chúng ta ở ngoài này sắp  bị cái lạnh  đông chết  rồi mà  ngươi cũng  không chuẩn bị cho chúng ta  một chút  sao hả?"

" Chủ nhân có chiếc gối ôm hình người ấm áp vậy, sao lại lạnh cơ chứ." Tiểu kỳ lân nói xong  cười  hì hì, chọc ran , định  tiến vào  trong không gian đập cho hắn  một trận,  thì đã thấy  nó từ  phía sau  lấy ra  hai bát mì với thịt  kho tàu bên trên , a  dua nói:" chủ nhân, người xem , ta  đều đã vì  các người  mà chuẩn bị chu đáo  như thế  này, người không  cảm kích thì thôi còn lên  giọng  mắng ta ."  Nói xong giọng đầy  uất ức có chút  dào dạt  đắc ý.

Ran  nhìn hắn  mô lát sau không biết  p nói gì, bất đắc dĩ  nói :"  được rồi, tiểu kỳ lân vẫn là  thông minh nhất.,"

Nói xong thừa dịp  shinichi  đang  nhắm mắt  dưỡng thần không chú ý, đem hai bát mì  ăn ăn  liền từ  trong  không gian  lấy ra , để lại  Tiểu kỳ lân tiếp tục  một mjk  hồng hộc cầm bát mỳ ăn liền mà ăn.

Ran nhìn hai bát mìv trong tay, ho khan  vài tiếng. Shinichi  sau khi  nghe được liền xoay người lại, tưởng nàng  vừa trải qua  chuyện như vậy  sinh bệnh nên trong  lòng có  chút lo lắng,  nhìn thấy  Ran trong tay cầm thứ gì đó là lạ liền đưa  đôi mắt  sắc bén ra tìm  tòi nghiên cứu.

" này cho ngươi."

Shinichi cầm lấy  bát mỳ  sau đó mở ra  thấy bên trong  là sợi mỳ , tuy nhiên  sợi mỳ  lại hơi  cong so với  mỳ mà hắn  thường ăn. Hắn  cười khẽ  một chút, cầm lấy  nĩa nhựa  bên cạnh  nhẹ nhàng  bình tĩnh  ăn.

Ran nhìn thấy bộ dạng bình thản không chút phản ứng  gì của shinichi  trong lòng có chút  chột dạ, chần chờ hỏi;" ngươi không hỏi ta làm sao lại  có những thứ này,?"

Shinichi cảm thấy  mùi vị  không tồi, ng vậy ngẩng đầu , trên  mặt tựa tiểu phi tiếu " nhặt được."

Ran  nghe vậy  uống một ngụm ,  vẻ mặt   đỏ bừng  miễn cưỡng  đáp:" ờ, nhặt được."

Shinichi ăn cũng không nhiều lắm,  đặt bát mỳ  xuống hài lòng nói ;" không tệ."

Ran  chỉ coi  như không  nghe thấy, cắm cúi  ăn mỳ.

Shinichi cũng không  phải là  kẻ ngốc, hắn nếu  có hỏi  nàng cũng sẽ không nói  thật cho hắn .

Hai người sau khi ăn no nghĩ ngơi đã đủ  liền suy nghĩ  tìm ra đường  thoát, ran  nhìn  thấy huyệt động  trước mắt, vốn định  là dùng  cây đuốc, nhưng trong  không gian ẩm ướt như thế này, cầm đuốc chắc chắn sẽ nhanh chóng bị dập tắt bởi  điều kiện  ẩm mốc , cho nên  nàng mới  từ  trong lòng  lặng lẽ  lấy ra  chiếc đèn  pin  quay đầu nhìn  shinichi nói;" đi thôi."

Shinichi đi lên  phía trước  vài bước  che chở cho Ran, quay đầu  lại nhìn Ran cười:" đi sau ta."  Ran  tỏ ra  vẻ  bất đắc dĩ,  mở đèn pin  ra ý bảo  Hắn đi trước.

Shinichi thuận thế nhanh chóng  cầm lấy  tay của  nàng , nắm chặt: " cẩn thận."

Hai người  từng bước  đi vào  sâu  bên trong huyệt động, nàng cảm thấy  vừa rồi  ở  nếu như  lúc nãy  nàng cảm thấy  no có mùi vị  ẩm thấp thì bâ giờ nàng lại  được  trải qua  cảm giác  như đang  ở vùng  bắc cực lạnh đến  thấu xương.

Huyệt động cũng không  cao lắm, shinichi lúc này  cảm thấy  có chút  khó khăn đi vào. Chỉ cảm thấy  đỉnh đầu  Hắn những  giọt nước  nhỏ không ngừng rơi xuống trên đỉnh đầu hắn, trong động ngoài tiếng bước chân nhỏ của  Hai người ra, thỉnh thoảng lại có những tiếng  tí tách  của  những giọt nước rơi xuống.

Vì ở đây nước  đọng lại  rất nhiều cho nên đường vào động rất trơn trượt, ran  đi vôb cùng cẩn thận. Vốn định  giúp đỡ động vách  tường thủ  ở đụng  tới động vách  tường trắng mịn sau  chỉ có thể lùi về, loại này  Huyệt động bên trong  rốt cuộc  hội có  cái gì  đâu?

Shinichi  lôi kéo  Ranc thật cẩn thận tiêu soái,  Ran  quay đầu  nhìn lên  đã  là  nhìn không tới động xuất  khẩu. Trong  động cực  kỳc sâu thẳm, đèn pin v chiếu đến  địa phương thượng có một  tia ánh  sáng, lại cũng  chỉ có thể  nhìn đến  dưới chân  địa phương.

Ran  chỉ mãi lo  nhìn  xuống dưới chân  mjk,  thế cho nên  shinichi  đi phiáv trước đột ngột dừng lại  nàng cũng  không hề v biết,  lập tức  cả người  bổ nhào  sau lưng  shinichi

" này, làm gì vậy?" Ran  sờ sờ cái mũi  đau của mjk , không hiểu  tại sao  shinichi đột nhiên  dừng lại  hỏi.

" im lặng." Shinichi ý bảo  Ran  cẩn thận  nghe âm thanh  xung quanh .

Ran nghe thấy vậy nín thở cẩn thận nghe ngóng âm thanhv xung quanh, hai người không  có ý định  nhúc nhích  lúc này bọn họ  chỉ có thể  nghe âm thanh  của những  giọt nước  mưa  rơi tí tách. Không đúng ! Trong  đó còn  có âm thanh  của một  vật gì  đó đang  rượt qua, cùng với tiếng  xèo xèo nghe trông quái dị.

Ẩm ướt hoàn cảnh  tê tê thanh, ran lập tức  nghĩ tới  một loại trắng mịn  động vật, ngẩng đầu  cùng shinichi  liếc nhau,  đã là  hiểu  được .

Hai ngườiv đứng ở  tại chỗ  bất động , chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo  càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, rồi đột nhiên , không cóv bất cứ thanh âm  nào nữa.

Ran  cẩn thận  nghe động tĩnh xung quanh lại lần nữa, lạ thật  là ngoài tiếng  của giọt nước mưa ra thì nàng không nghe v ra bất kỳv tiếng động nào khác nữa, vừa định  cùng shinichi  tiếp tục đi về phía  trước, liền thấy  có cảm  giác  nhồn nhột trơn trượt dưới chân theo mắt cá chân  mà  càng chặt cang trượt vào.

Ran  măc dù  không tỏ ra  khiếp sợ nhưng trong lòng  bỗng sinh  ra cảm sợ hãi, tay khẽ giơ lên  nắm lấy tay shinichi, tiếp theov liền đem  đèn pinv chiếu xuốngv dưới chân mjk.

Shinichi  quay đầu mắt nhìn  theo ngọn đènv, rõ ràng  phát hiện  một con rắn thô  đang bám  chặt lên mắt cá chân  của  Ran, chậm rãi  vòng vòng , càng siết càng  chặt. Ran trong lòng  căng thẳng, một loại  cảm thấy  rùng rợn theo mắt cá chân  đi lên trên, lưng nàng toàn mồ hôi  lạnh, cả người đều cảm thấy lạnh buốt. Kiếp trước nàng không sợ hãi bất cứ  điều gì , chỉ là trong một  lần đi  làm nhiệm vụ  thì bị rắn cắn, từ đó  về sau  nàng luôn  luôn có cảm giác sợ hãi  đối với  rắn, hay nói cách khác  là nàng  sợ rắn như ma quỷ  vậy, loài sinh vật  không chân  kinh tởm ấy nàng ghê tởm nhất thế gian. Mà lúc b này đây  loài mà  nàng  kinh tởm nhất  lại đáp  ngay lên  chân của nàng,  không một  chút do dự mà quấn  lấy  chân nàng, răng nanh  của nó  đều đã  muốn giương ra  nhằm ngay bắp chân nàng  mà cắn bập vào đó.

Ran sợ hãi vô thức  kêu lên , nàng không  dám nhìn  xuống chân  mjk  một giây một phút nào nữa. Chỉ dám  ngước nhìn  shinichi bằng ánh mắt  uỷ khuất đáng thương , trong mắt  tràn đầy sự yếu  ớt hiếm thấy, bất quá  vì ánh  sáng  ở đây  quá yếu  cho nên shinichi  cũng không  nhìn thấy  được nữ  nhân  của hắn  trong lúc  này  có bộ dáng yểu  đuối cần hắn  che chở  giúp đỡ  thế nào. Chỉ thấy  shinichi đưa đôi mắtc lạnh tanh  nhìn chằm chằm  con rắn  kia . Hắn ngay  lập tức ra tay  nhanh nhẹn  dứt khoát, bắt lấy  đuôi con rắn  kia  thuận thế dùng sức  quăng con rắn kia  ra xa mặt đất, con rắn  kia lập tức  rơi thẳng  xuống đất  không một  chút  di chuyển.

Ran  biết lúc này  không còn  nguy hiểm  nữa nên  chân lúc này  cũng trở nên  thoải mái , vừa v định  cử động  hai chân  liền nghe  shinichi  lạnh lùng vang lên:" đừng cử động!"

Vừa dứt lời hắn nhanh  chóng  vươn tay hướng về  phía sau  lưng ran , ran  nhìn lại , thì thấy lại thêm  một con rắn khác  so với  con rắn  lúc nãy thì to hơn gấp đôi  chậm rãi  hướng về  phía mjk  bò tới. Shinichi  vốn muốn  đưa tay  ra phía  sau  linh hoạt mà nắm lấy  đuôi của  của nó quật ra, nhưng  shinichi  lại không  ngờ con rắn này  la nhanh  hơn hắn một bước,  Vừa định vươn tay  nắm lấy  đuôi nó  thì đầu nó  lập tức  quay ra phía sau , con rắn  nhanh chóng  giơ  nanh cắn  một phát  vào cánh tay  của shinichi.

" Ư..." shinichi nhịn không  được  kêu ra tiếng .

Ran mở to hai mắt nhìn  không dám  chậm trễ  nữa,  thấy thế lập tức  lấy ra  từ trong không  gian  tuy thân  con dao  găm ra , rất nhanh  xông lên  chém đứt  con rắn  thứ nhất , con răn thứ hai phía sau cũng không thoát khỏi  lưỡi dao  của nàng  liền đứt làm đôi, shinichi  mơ hồ thuận thếc lấy tay  bắt con rắn  đang ở phía sau lưng  nàng tiến tới đập đầu  nó vào  tảng đá  gần bên .

Rắn này có độc!

Ran  nhanh chóng  lấy dùng dao rạch tay hắn ra  Vừa định  dùng miệng  hút hết  chất độc trong tay  hắn ra , chợt nghe  loáng thoáng  âm thanh  của tiểu kỳ lân nói :" chủ nhân  chủ nhân,  người có huyết thanh  kháng nọc rắn mà.... nếu như  người ngu ngốc  làm thế người cũng  sẽ bị trúng độc  đó a."

Ran  nhanh chóng  khẩn cấp  vào trong  không gian lấy ra  huyết thanh  kháng nọc rắn ra  tiêm vào cơ thể shinichi , trong bóng  đêm shinichi  cơ hồ  không thấy  rõ trong  tay  Ran  đang cầm  thứ gì hắn  lúc này  chỉ cảm  thấy bị cái gì đó  đâm vào  tay ,một dòng chất lỏng  nào đó theo tay  hắn lan ra đẩy vào  cơ thể  hắn. Hắn còn chưa  kịp phản ứng  gì thì  miệng  lại bị ran bịt kín lại kèm theo đó là một viên thuốc , hắn nghe thấy ran nhẹ giọng  nói:" đây là thuốc giải độc, nọc độc  trong người  ngươi  sẽ nhanh chóng được tiêu tan."

Ran dùng đèn  pin chiếu soi miệng vết thương của shinichic, lấy từ  trong túi  ra một chai nước  khử trùng với băngv gạc, đem miệng vết thương  nhẹ nhàng  xử lý , dùng  băng gạc băng bó lại.

Ran nhìn thấy vết thương đã được băng bó tốt , đáy lòng bất giác có chút áy náy , shinichi hai lần  bị thương đều là vì nàng . Nói không có một  chút cảm động  thì chính là nói  dối.  Chỉ  có điều, ran ngẩng đầu  nhìn chằm chằm  vào shinichi , nàng biết phải làm gì  đây.

[ t/ g Ngốc....còn phải hỏi lòng sao....lấy thân báo đáp....^.^ ]

Nghĩ ngợi một hồi liền đem  mọi thứ  thu dọn sau đó từ trong lòng nàng  lấy ra một lọ thuốc  bột, đưa cho shinichi nói :"  này , lưu hoàng."

Note : lưu hoàng là lưu huỳnh là chất  phổ biến  để dùng xua đuổi rắn , mùi lưu huỳnh sẽ có tác dụng  xua đuổi rắn đi rất xa.

Shinichi cầm lấy bình  dược  bỏ vào trong lòng , quay đầu nhìn sắc  trời  xung quanh , đã tối đen một mảng, nghĩ đến  việc nếu  trở ra  thì là chuyện  không thể. Cho dù có nguy hiểm , hắn nhất định  phải tìm ra được đường ra,  Nghĩ ngợi  xong liền nắm tay Ran dắt đi, nhẹ giọng nói:" chúng ta đi thôi.,"

Ran thản nhiên gật gật đầu , đem theo đèn pin  đi phiá trước soi đường.

Càng đi vào bên trong , không khí càng  trở nên  ẩm thấp, ran cảm thấy trên người  y phục  đã trở nên  ẩm ướt khó chịu, nơi này  phát sinh  nhiều thứ  khiến cho  người ta có cảm giác  ghê sợ rùng rợn.

Hai người chậm rãi  đi vào bên trong, ran lơ đãng  cầm đèn  pin trong tay đi phía trước. Loáng một cái  nàng liền  thấy phía  trước có thứ gì đó  giống như  có rất nhiều cây gậy thẳng đứng. Trong huyệt động này cũng có gậy gộc sao? Đang  Nghĩ mông lung đèn pin  trong tay bất giác chiếu lên  phía trước, từ dưới  hướng lên  trên, cho đến  khi nhìn  thấy đỉnh  chóp , ran  hít  một ngụm khí lạnh , đây không  phải là gậy gộc gì. ,  đây rõ ràng là... hang ổ của rắn....chúng tụ  tập với v nhau,  quấn lấy  nhau thành  một  phương thẳng đứng, ít nhất cũng có hơn  mười nhánh  như vậy,  mỗi nhánh  đều có  nhiều con  rắn  trường bò quanh nhau đen thui  như vậy,  trông giống như là một địa bàn  bất khả xâm phạm của chúng ,   nhìn thấy ran  và shinichi  chúng liền v phun  ra từ  hai răng nanh  chất nọcc màu hồng, âm thanh  tê tê vang lên.

Mẹ ơi! Nhiều rắn như vậy sao!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top