Mầm hương chương - kỷ niệm khó phai (2)

" Nói gì thì nói chẳng phải ngươi đã nhận được một món quà vô cùng quý giá từ ta rồi sao, ngươi xem, có ta ở bên cạnh ngươi  chẳng phải món quà quý giá nhất sao. "

" Này ,tặng cho ngươi , đẹp không? "

" Là nhẫn ta làm,! Đẹp không? "

Từng dòng ký ức đẹp của hai người bọn họ chợt ùa về, dường như đoạn ký ức đó vẫn rõ mồn một trước mắt hắn. Ngực hắn chợt nhói lên từng cơn. Hắn nhớ nụ cười của nàng, nhớ mỗi cái nhíu mày của nàng khi lại phải tham gia những bữa tiệc hoàng cung, nhớ những lần nàng tựa đầu vào lồng ngực hắn, dựa dẫm hắn mỗi đêm. Ánh nắng mặt trời ấm áp khẽ đậu trên mặt Shinichi càng khiến cho vẻ mặt tái nhợt thiếu sức sống của hắn kia rõ ràng hơn. Con ngươi dường như không có tiêu cự kia cũng nhìn vào khoảng hư không phía trước, tâm can hắn, trái tim hắn, dần bị những hồi ức đó ăn mòn.

" Heiji?"

Heiji đột nhiên nghe được Shinichi gọi hắn, liền lập tức lên tiếng :" Làm sao vậy, Shinichi ?" " Giúp ta mang một ít mầm cây Hương chương đến đây. "

" Được! "

Mấy ngày nay, Shinichi không chịu mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai. Nay thấy hắn lên tiếng phân phó , cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa gì, hắn cũng đều giúp Shinichi  thực hiện. Heiji dùng tốc độ nhanh nhất của mình chuẩn bị vài hạt mầm Hương Chương cho Shinichi .

Sau đó , hắn đứng đó nhìn Shinichi ngồi ở trong sân, dùng ngón tay mềm nhẹ đẩy đất ra, đào một cái hố nhỏ sau đó đem hạt giống cẩn thận đặt vào trong rồi lấp lại.

Suốt một buổi chiều, hắn dường như không biết mệt mỏi ngồi ở đó trồng cây Hương Chương. Giống như đang chăm nom một món đồ trân quý với vẻ mặt ôn nhu lưu luyến. Tay hắn vì đá vụn xung quanh mà loang lổ vết máu nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại.

Heiji nhắm mắt đi theo hắn, căn bản là không dám quấy rầy hắn, từ nhỏ đã cùng lớn lên với Shinichi , hắn biết chưa bao giờ shinichi hắn lại lâm vào tâm trạng bất ổn như thế này. Đột nhiên trời không hiểu  sao lại nổi gió mạnh, mái tóc đen mượt của Shinichi cùng với y bào của hắn tung bay nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý, chỉ ngồi yên đó tiếp tục công việc của mình.

Shinichi tìm suốt ba cái canh giờ, mới đem sở hữu hương chương cây giống toàn bộ loại hảo, hắn thế này mới đứng lên, bởi vì ngồi thời gian lâu lắm,  thân thể không tự chủ được lảo đảo một chút, cũng không cần Heiji phù hắn" Xem"  Heiji liếc mắt một cái:"  nếu Ran nhi quay trở lại, nàng sẽ thấy được những mầm cây hương chương này."

Nói xong hắn liền ngẩn người không biết nghĩ tới cái gì, nhíu mày:"Không biết nàng có thích chúng không?"

" Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao nhưng ta biết chắc rằng nàng ấy vẫn còn sống, nàng ấy đang giận ta."

Heiji đột nhiên cảm thấy khóe mắt nóng lên, liền giơ tay lên khẽ gõ lên trán mình trong lòng thầm mắng: Sao mình lại có phản ứng như một cô gái yếu đuối thế kia, vừa chua xót, vừa đau đớn.

Kazuha đột nhiên đã chạy tới:" Bẩm vương gia, Trình tiểu thư muốn gặp vương gia."

Shinichi  sắc mặt bắt đầu lãnh khốc:" Không gặp!"

" Nhị ca, huynh vì sao lại không muốn gặp muội?" Trình Cẩm nhanh chóng bước vào. Lúc trước khi nhìn thấy Shinichi quay lưng rời đi, liền lập tức lệnh cho thuộc hạ đi điều tra Shinichi đã đi đâu, nay miệng vết thương của nàng cũng đã khép miệng, thương thế cũng tốt lên không ít,  liền vội vàng chạy đến. Dù trong lòng biết rõ Shinichi  Lúc này không muốn nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn cứng đầu nghĩ rằng Nhị ca, huynh ấy dù là một chiến thần anh tuấn tài hoa thì cũng chỉ là một nam nhân. Một thân y phục trắng như tuyết mềm mại mỏng dính uốn lượn thuần khiết được điểm xuyến thêm một con khổng tước linh vũ màu xanh phiến như giọt nước, hai bên ống tay áo còn được thêu thêm vài đóa hoa anh đào đỏ rực rỡ.

Shinichi nhíu mày, âm  thanh lạnh lùng:" Có thể xuống giường vậy lập tức trở về Trình gia. Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi!"

Trình Cẩm biến sắc, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn cùng lãnh khốc của Shinichi đối với nàng liền tức giận đến cắn răng sau đó đôi mắt lộ ra tia đau khổ nước mắt ngắn dài lăn trên má:" Nhị ca, chuyện ngày hôm đó lẫn chuyện của quá khứ, Cẩm nhi thực sự xin lỗi Nhị ca, nhưng Cẩm nhi làm vậy cũng chỉ vì - - Cẩm nhi thích huynh!"

" Im miệng!"

" Năm đó khi mẫu thân muội qua đời có gọi huynh đến, shinichi Cẩm nhi cầu xin huynh, lúc ấy huynh cũng đã đồng ý rồi!" Âm thanh Trình Cẩm phát ra càng lúc càng bi thương:" Mẫu thân  muội chỉ  hy vọng rằng khi bà qua đời huynh có thể thay bà ấy chăm sóc chiếu cố cho muội thật tốt, huynh cũng đồng ý rồi, nhị ca , huynh lúc ấy rõ ràng đã đồng ý rồi cơ mà."

Shinichi  tức giận ngực phập phồng :" Cút !"

" Mẫu thân muội đối xử với huynh  như con trai ruột của mình vậy mà chỉ sau bảy năm đó, huynh lại vô tâm không coi những lời hứa hôm đó huynh hứa  với bà ấy ra gì sao?"  Trình Cẩm trong mắt hiện lên một chút phiền não:" Chỉ cần muội gả cho huynh có thể chân chính  mà chăm sóc muội, chiếu cố muội! Bây giờ  hai mắt huynh tuy không còn nhìn thấy được nhưng sau này đã có muội chăm sóc thật tốt cho huynh?"

Heiji không khỏi bất bình thay Shinichi. VỊ Trình Cẩm này da mặt còn dày hơn da trâu có đuổi thế nào cũng không đi. Nhìn sang thấy vẻ mặt khó coi cùng tức giận  của Shinichi, mày càng nhíu chặt.  Hắn đưa tay ôm ngực, vì tức giận  dẫn đến nội thương phun ra một ngụm máu, hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi sự ương ngạnh của  Trình Cẩm liền lạnh lùng nói:" Heiji, ném cô ta ra ngoài!"

" Nhị ca! nhị ca, huynh không thể đối xử với muội như thế được! Cha muội, cha ....."

Heiji thuận thế bịt kín miệng Trình Cẩm kéo nàng ta tha đi ra ngoài, ấy vậy mà nàng  vẫn cứng đầu lòng bàn tay hắn không ngừng cảm giác được bao nhiêu nước bọt của nàng ta phun hết lên. Lúc này hắn vô cùng đau đầu, nếu có thể, hắn muốn ném nàng ta xuống hồ cho bỏ tức. Nghĩ lại năm đó Trình Cẩm  căn bản không phải là loại người này, ấy vậy mà chỉ không gặp vài năm từ một cô gái thuần khiết lương thiện lại trở thành một người quỷ kế đa đoan , cố chấp, cứng đầu. Ngay cả một người thường ngày vẫn bình tĩnh điềm đạm Shinichi  vẫn bị nàng ta chọc tức đến hộc máu.

Cho đến khi biệt viện trở lại vẻ thanh tĩnh  vốn có của nó, Shinichi  mới cảm thấy lòng mình bình ổn lại. Hắn không ngờ con người Trình phu nhân cùng với Trình Cẩm trong mắt hắn lúc đó lương thiện ôn nhu như vậy,  bây giờ hắn mới rõ.....là hắn sai lầm rồi, là hắn không biết nhìn người, cho nên mắt mới bị mù.

Hắn lạnh lùng cười, vết máu bên môi cùng với gương mặt tái nhợt của hắn trông yêu nghiệt vô cùng:" Ran nhi! Vậy đây chính là báo ứng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top