ghen tị (2)

Shinichi sấn tới bên cạnh, hỏi:" hài lòng không?"

Ran bĩu môi:" không tệ."

Shinichi nắm lấy cằm ran  nâng lên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng gần đến mức hai con ngươi  Nàng dường như  phản chiếu gương mặt  của hắn:" gần đây ran nhi chán ghét ta sao? Ta thấy nàng đối xử với ta rất lãnh đạm?"

Ran gục đầu xuống đến, nàng biết trả lời hắn thế nào bây giờ, nàng có thể nói được sao, nàng có thể nói rằng ba tháng ước hẹn của hắn với nàng đã gần đến có thể nói là mình sắp rời xa hắn sao, nàng còn biết nói cái gì đây. Shinichi không dám dũng cảm nghe câu lời của nàng, chỉ nhẹ nhàng kéo nàng dậy nói:" chúng ta đi ăn sáng, sau đó vào cung thỉnh an.

"Ừ!" Ran đi theo shinichi ra khỏi phòng.

Dùng xong đồ ăn sáng, ran liền đi theo shinichi vào cung đi đến trước ngự thư phòng để bái kiến hoàng thượng. Hai người vừa mới đi vào thì liền thấy hai người tamura với toshikeko đã đến đây từ sớm, nhìn thấy hai người tiến vào, vẻ mặt bọn họ thản nhiên.

Ran vô thức nhìn thoáng qua toshikeko , phát hiện ra nàng  đang dùng một ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào mình. Trái lại tamura  đứng một bên vẫn tỏ vẻ bình thản, dường như không thể nhìn ra được cảm xúc thật sự của hắn lúc này.

Shinichi cùng ran tiến lên, quỳ xuống đồng thanh nói:" tham kiến phụ hoàng."

Hoàng thượng ngồi ghế cao kia , thần sắc trông cũng không có vẻ vui mừng nói:" đứng lên đi."

" tạ phụ hoàng." Hai người đứng dậy lui ra một bên, liền nghe tamura nói:" nhị hoàng huynh hôm nay tới thỉnh an phụ hoàng trễ như vậy, để cho phụ hoàng từ nãy giờ chờ thật lâu, không biết có phải hay không là vì hoàng tâu...."

Tamura cũng không rõ vì sao bản thân mình sau khi nói ra những lời này lại cảm thấy một chút ngậm đắng đau đớn, có điều mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, hắn còn hy vọng níu giữ lại nữ nhân mà hắn đã để mắt đến này sao.

Shinichi thản nhiên nhìn hắn một cái,  vừa định mở miệng, thì lại nghe ran cất cao giọng nói:" hôm nay là ngày ran nhi đến thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu nên muốn chuẩn bị sửa soạn mọi thứ thật chu đáo kỹ lưỡng cho nên có hơi chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội." Hoàng thượng bản tính đa nghi , nghe xong lời nói của của tamura trong lời hắn có chút không thoải mái, chẳng lẽ ran mori  khinh thường mình không để mình vào mắt sao? Nhưng sao khi nghe được những lời giải thích của Ran , mà hôm qua  là đêm động phòng hoa chúc của shinichi với ran , hai chúng  nó dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi có thể thông cảm. Hắn nhìn thoáng qua ran , ánh mắt của nàng bình tĩnh, có chút lém lĩnh, giảo hoạt, nàng hôm nay mặc một thân y phục màu hồng nhạt với những đóa mai vàng được thêu tinh tế, trên đầu được cài thêm chỉ duy nhất một cây trâm  phỉ thúy màu đỏ không những không mất đi sự cao quý mà còn khiến nàng trở nên kiêu sa trong mắt mọi người, cả người  Nàng toát ra sự tao nhã cao quý, vô cùng hào phóng. Đúng là so với ngày thường nàng có chút khác thường, từ lạnh nhạt chuyển sang dịu dàng quyến rũ v, nàng từ giờ trở đi đã là người  của hoàng thất cho nên từ cách ăn mặc  đến cách cư xử đều cẩn thận tỉ mỉ. So với toshikeko đang đứng ở dưới kia hôm nay có vẻ ảm đạm,,  nhìn thoáng qua có thể nhận ra ngay sắc mặt tiều tụy cho dù đã được  che dấu bởi một lớp trang điểm dày, ánh mắt thì đờ đẫn, vô hồn . Toshikeko lúc trước danh tiếng tài mạo sắc đẹp đều vang xa,  thế nhưng hôm nay đứng cùng với ran , mới phát hiện ra ran  có thần thái hơn nàng một bậc.

Trong mắt hắn tuy đã không còn chút giận hờn như lúc nãy, nhưng vẫn còn sót lại đâu đó sự khó chịu trong lòng.

Tamura theo ánh mắt  của hoàng thượng nhìn về phía Ran , hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Quả nhiên hắn cuối cùng vẫn không chiếm được nàng, khi hắn nhìn thấy thần thái điềm tĩnh của Ran , tim hắn đột nhiên bị ai bóp nghẹn đi, tâm can bắt đầu vặn vẹo không thôi. Nhớ đến tối hôm qua hắn coi toshikeko là ran mori  sau đó còn sung sướng trải qua một đêm cùng nàng, lúc này lửa giận trong lòng hắn không  một phút nào nguôi đi.

Tamura lúc này mới biết những lời nói lúc nãy. Của mình kỳ cục ngả ngớn quá mức, đột nhiên cười như nắng mùa xuân:" hoàng tẩu thật là một nàng dâu chu đáo tỉ mỉ, bây giờ trông tẩu thật tỏa sáng chói lọi đến dường nào!"

Nói xong liền đem ánh mắt liếc nhìn toshikeko , nữ nhân này trước kia hắn còn có một chút thưởng thức nàng vì nàng ít nhiều gì cũng có vài phần tư sắc, có vài phần tài hoa, nhưng hôm nay nếu đem nàng so sánh với ran mori  thì nàng một chút cũng không bằng, không có một chút tư vị gì.

Mà toshikeko chống lại ánh mắt đánh giá của tamura kia, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác như có một đoàn ngựa chạy ngang qua đánh sập đi lý trí còn sót lại cuối cùng của nàng! Đúng là trước đây thậm chí là cho đến bây giờ, nàng chỉ thích shinichi ,nhưng trải qua một đêm tối hôm qua đó, nàng biết hy vọng có được tình yêu của shinichi là một chuyện xa vời, về sau tamura chính là phu quân của nàng, là trượng phu của nàng, là ông trời của nàng, mặc kệ hắn có là loại người thế nào,  thậm chí có độc ác tàn nhẫn thế nào, thì từ nay về sau nàng chỉ có hắn là chỗ dựa vững chắc.

Nhưng làm sao phu quân của nàng trong lòng lại có thể tơ tưởng đến một nữ nhân khác như vậy, mà không không ai khác lại chính là hoàng tẩu của hắn. Toshikeko  nhớ đến buổi tối hôm qua, hắn ôm nàng trong lòng gọi nàng là ran mori , trong lòng nàng liền bùng lên một ngọn lửa hận, nàng lạnh  lùng hừ một tiếng.

Ran hiện tại cũng không muốn dính líu nhiều đến chuyện tình của tứ hoàng tử và nữ nhân của hắn, nàng chỉ biết rằng bây giờ hoàng thượng vô cùng mất hứng, rất không hài lòng. Nàng liền nhân lúc mọi người không để ý đến mình, từ trong không gian tùy thân lấy ra một vật nhỏ, nàng nhanh chóng chắp hai tay lại vào nhau cúi đầu nói:" phụ hoàng, ngoài lý do trên, sở dĩ ran nhi đến muộn là do muốn kỹ lưỡng chuẩn bị cho phụ hoàng một món quà!"

" Vậy sao?" Quả nhiên , ánh mắt hoàng thượng lập tức sáng lên , hắn vốn đã có ấn tượng tốt với ran, giờ lại nghe nàng vì hắn chuẩn bị lễ vật, hắn càng thêm quý mến cô con dâu này." Nghe Meisuke  công công nói, phụ hoàng rất thích chiếc đồng hồ báo thức mà lúc trước ran nhi đã tặng thường mang theo bên người. Tuy nhiên phụ hoàng cũng không thể nào cứ mãi mang nó bên người được, điều đó có hơi bất tiện. Ran nhi hôm nay muốn tặng cho phụ hoàng một thứ, phụ hoàng có thể mang theo nó mỗi ngày, có thể đeo nó lên tay."

Chiếc đồng hồ đeo tay kiểu tây này mặt trên được khảm rất nhiều kim cương, trông thật lóa mắt, quan trọng hơn là độ chính xác của chiếc đồng hồ này lên đến từng giây. Trên mặt hoàng thượng không giấu được niềm vui sướng,  hắn vừa định lên tiếng hỏi han nàng một chút, thì toshikeko  đột nhiên cười lạnh nói:" nhị hoàng tẩu à, cái thứ đồ rách nát cũ kỹ ấy mà cũng dám đem đến để biếu cho phụ hoàng. Cùng lắm cũng chỉ là một thứ đồ cũ được khảm thêm một chút ngọc lưu ly lên trên thôi, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một món đồ tầm thường. Đã đến trễ thì cũng trễ rồi, nhị hoàng tẩu vẫn cứ ngoan cố tìm cớ để thoái thác như thế, bộ tẩu  không cảm thấy mình quá mất thể diện sao?"

Toshikeko âm thầm tìm mọi cách đả kích Ran , bởi vì thế nên nàng không có để ý tới sắc mặt của hoàng thượng ngày một khó coi . Nàng nghĩ sao thì nói vậy thôi, cái vật nho nhỏ trong tay Ran  kia, nàng không có thấy rõ mặt ngoài cho lắm, càng không nhìn rõ sự vận chuyển tự động của những cây kim đồng hồ bên trong, nhìn lướt qua chỉ thấy nó vừa không mỹ quan lại vừa không có giá trị.

Ran  lúc này mới uỷ khuất nước mắt lưng tròng âm thanh lê thê rên lên:" phụ hoàng , ran nhi...."

Hoàng thượng lạnh lùng nhìn thoáng qua toshikeko :" học thức nông cạn!"

Lời hắn vừa nói xong như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt toshikeko , toshikeko  chỉ biết đứng yên tại chỗ không một chút động ! Ran nếu như so với nàng còn là một con hồ ly cố tình lấy lòng hoàng thượng sao, nàng bộ đã nói sai gì sao? Hoàng thượng lập tức đi xuống đến bên cạnh ran , nhìn kỹ vật trong tay nàng,cười tủm tỉm hỏi nàng,:" đây là đồng hồ sao? Nó đeo như thế nào?"

" Để ran nhi giúp phụ hoàng đeo vào." Ran vì hoàng thượng làm làm mẫu," như thế này....rồi như thế này....vậy là xong rồi."

Hoàng thượng đeo bắt đầu biểu ,nhìn trên tay có khí chất tôn quý hoa lệ, đáy mắt hắn lộ vẻ vui mừng hiếm có. Ran cười nói:" phụ hoàng nếu như nửa đêm muốn xem giờ thì phía bên cạnh mặt đồng hồ này có một nút bấm có chức năng phát sáng nhìn trong đêm."

Shinichi vốn đã quen với việc ran  Nàng có những món đồ kỳ lạ nên vẫn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút ôn nhu hiếm có, nhưng tamura thì không có suy nghĩ giống hắn, hắn cũng biết hoàng đế gần đây có thích một món bảo bối, phụ hoàng hắn cũng không cho phép bất kỳ ai được chạm vào cho dù có là nhi tử của hắn, bây giờ được tận mắt thấy một món bảo bối kỳ lạ. Được đeo lên tay của nam nhân, đồng hồ mang lại nét tinh tế và đủ để hạ gục bất cứ món bảo vật nào  khi đeo đồng hồ, mọi vẻ đẹp dường như ngưng tụ vào tay, giúp người đeo nó tỏa sáng ở bất cứ. Một vật qúy giá như vậy, hắn muốn cầu mà không được, vậy mà nữ nhân ngu xuẩn toshikeko kia lại dám mở miệng ra nói nó là một khối sắt vụn!

Hoàng thượng từ đeo thứ này khối biểu sau, trên mặt biểu tình hoàn toàn liền không giống với,đặc biệt đối ran là cực kỳ ôn hòa, còn gọi Meisuke công công  phân phó tặng nàng một khối ngọc như ý, ngọc thạch trong suốt xuyên thấu mà sáng ngời, chạm trổ tinh mỹ, vừa nhìn thấy  liền biết vật này vô giá đến nhường nào. Toshikeko đứng một bên ngơ ngác, đưa đôi mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nhìn miếng ngọc như ý trong tay Ran, ánh mắt đều trừng mở lớn lên, trên mặt biểu tình cực kỳ khó coi, rõ ràng nàng cũng  là con dâu của hoàng thượng, vì sao lại có sự phân biệt đối xử lớn đến như vậy.

Shinichi thản nhiên đứng một bên nhìn vào ánh mắt giảo hoạt của Ran , không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thật đúng là một diễn viên có tiềm năng.

Hoàng thượng thưởng thức trong chốc lát đồng hồ, đột nhiên liếc sang thấy vẻ mặt cáu giận của toshikeko, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua tamura, trong mắt hiện lên một chút không hài lòng, nhưng hắn cũng ngay lập tức giấu đi sự bất mãn đó hướng về phía  Meisuke công công phân phó:" Meisuke công công đưa chuỗi vòng tay san hô kia cho tứ hoàng phi."

" DẠ!"

Vòng tay san hô cũng là một bảo vật cực kỳ trân quý, được làm bằng san hô sâu dưới đáy biển, vài hạt trân châu xung quanh chiếc vòng được khảm lung linh lấp lánh, chẳng qua vì toshikeko đố kỵ với miếng ngọc như ý trong tay Ran, cho nên mới cảm thấy vòng tay san hô của mình một chút cũng không có giá trị, ngay cả việc tạ ơn về việc tặng quà cho nàng cũng chỉ nói qua loa khiến hoàng thượng càng thêm chán ghét cô con dâu này.

Hắn có chút mất hứng vung tay lên:" được rồi, trẫm có chút mệt các ngươi lui xuống đi."

" Vâng! Phụ hoàng, nhi thần cáo lui."  Bốn người đồng loạt cúi người, đồng thanh đáp.

Nói xong liền rời khỏi ngự thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top