Chu tử đằng (2)

Ran từ lúc bước vào thế giới cổ đại này, cũng đã xem qua không ít y thuật  của bao nhiêu vị thần y , cũng có nghe  qua họ giới thiệu một số loại thảo dược hiếm có mà nàng  chưa từng tiếp xúc qua  . Mà bên trong  sơn động này thì có vô số thảo dược  quý hiếm , tất cả đều ở trong này, nàng mừng đến mức muốn hét lên. Trước tiên  Nàng phải  xử lý cẩn thận vết thương  trên cánh tay trái kỹ lưỡng. Sau khi đã khống chế miệng vết thương, cảm thấy không còn đau nữa. Ran bắt đầu quan sát một rừng thảo dược trầm trồ :" đây là loại cỏ dùng để trị viêm dạ dày  loại thảo dược này dùng để trị bệnh đau đầu...  cái này hình như là giảo  cổ lam , giúp bình ổn huyết áp, chống kết tụ tiểu cầu, làm tan huyết khối, ngăn ngừa sơ vữa mạch máu, các tai biến về tim mạch , não,...."

Lần trước có xem qua chút y thuật của vài vị thần y , loại thảo dược này vô cùng hiếm, sinh sống thưa thớt phân bố ở những nơi hẻo lánh trên núi,  cho nên rất khó tìm, khó mua.

Ran  sắc mặt vui vẻ , dường như quên mất chính bản thân mình đã gặp nguy hiểm lúc nãy, cầm cái xẻng nhỏ, cẩn thận đào xới cây thảo dược đó lên bỏ vào trong không gian về sau chắc chắn sẽ có việc dùng đến.

Ran lấy mỗi loại thảo dược một ít đem bỏ vào trong không gian tùy thân, đột nhiên nghe được shinichi kêu tên của nàng thanh âm:" Ran nhi, ran nhi, nàng ở đâu? Ran nhi!"


" Ta ở trong này." Ran  kêu lên một tiếng, sau đó chợt nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập, liền nhìn thấy shinichi anh tuấn phi thân xuống ngựa trầm ổn từng bước đến bên nàng , quần áo nhẹ tung bay phất phơ, nàng còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị hắn nắm chặt tay kéo sát lại vòm ngực rắn chắc của mình. Shinichi  nhìn thấy xác tên lùn dị dạng nào đó nằm trên vũng máu tươi, lại nhìn lướt qua vết thương trên cánh tay trái của ran, đôi môi mỏng manh mở ra nói  những lời lạnh như băng:" sao lại thế này?"


Ran nói vòng quanh co một hồi;" ơ thì....cũng không biết sao lại thế này nữa."

" Nàng ngốc à, mới rời ta có một chút mà đã để mình bị thương." Shinichi đem tay nàng kéo lại giơ đến bên môi mình , nhẹ nhàng thổi:" có đau không?"

" Không đau, ta đã xử lý miệng vết thương rồi." Ran  nhỏ giọng nói.

Shinichi đôi mắt híp lại, huýt gió một tiếng, lập tức xung quanh đã có mấy tên thị vệ chạy tới. Shinichi chỉ chỉ thượng ải tử, âm thanh lạnh lùng nói:" kéo hắn đem cho chó ăn, đi điều tra xung quanh có tên nào khã nghi không,  nhớ rõ, giữ lại mạng sống!"

" tuân mệnh!"

Shinichi thấy ran bị thương, cũng không còn tâm trí nào để tiếp tục săn thú nữa . Hắn ôm lấy ran, leo lên kỵ mã của mình. Hắn ôm chặt nàng vào lòng để hắn cảm thấy nàng vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay của hắn, đem cằm đặt ở đỉnh đầu nàng:" Ran nhi, nàng có biết ta không tìm thấy nàng sẽ rất lo lắng hay không?"

Gió nhẹ phất quá, shinichi tóc dài đánh vào ran trên mặt,  của nàng chóp mũi lộ vẻ có xanh hương vị cùng hắn trên người thản nhiên quỳnh mùi hoa vị;" ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ cố gắng tự lo thật tốt cho bản thân mình."

" Tự lo thật tốt? Tự lo thật tốt để bàn thân bị thương sao?"

" Nhưng mà..." " quay trở về."

" Vậy chúng ta không đi săn thú nữa sao, nếu đã đến đây rồi, chi bằng chúng ta đi xuống nông trại trồng trà dưới núi đi nha shinichi."

" Được rồi." Shinichi thấy vẻ mặt hào hứng của Ran cũng khẽ cười nhẹ đáp ứng nàng, trên mặt xuất hiện một chút bất đắc dĩ lại có sự sủng nịnh, liền phi ngựa chạy xuống núi.  Vừa mới đến chân núi. Ran  liền nhìn thấy một ông lão đã già ngồi dưới đất khóc sướt mướt, kêu rên không thôi. Trải qua chuyện vừa rồi, ran dĩ nhiên là không dám buông thả cảnh giác, bản thân một lần mềm lòng đi tin cái tên dị dạng kia giờ với ông lão này phải cảnh giác hơn mới được.

Nàng lập tức nhảy xuống, đứng cách xa ông lão đó một khoảng cách an toàn lên tiếng hỏi;" ông lão , ông bị làm sao vậy?"

Ông lão ngẩng đầu nhìn ran liếc mắt một cái, sau đó liền không hề để ý nàng tiếp tục  rên lên thảm thiết y như là ông ta vừa trải qua chuyện gì đó rất bi thương.

Ran cẩn thận đánh giá khuôn mặt của ông lão này, cảm thấy thực ra hắn cũng không phải là người xấu. Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của hắn cảm thấy cũng cực kỳ thú vị, giống như một đứa trẻ bình thường. Ran nhìn thấy trước mặt  của ông lão có một gốc cây hoa sắp héo rũ, nữa chết nửa sống:" ông lão à , ông vì loài cây này mà thương tâm đến vậy sao?"

Ông lão nghe ran  nói trúng tâm ý  của hắn, liền khóc dữ dội hơn;" cây chu tử đằng này là ta rất vất vả và lặn lội từ trên vách núi đá mới tìm được, nhưng đem về trồng chưa được nữa tháng thì lại... đây không chỉ đơn thuần là một loài hoa  mà là nương tử yêu quý nhất của ta, là tâm can của ta, không có nó ta cũng không muốn sống nữa... "

Xa xa, có một tên bộ dáng giống như nô tài  bưng một cái ấm trà ra:" lão gia, ngài cũng đừng quá đau lòng, trước hết hãy  uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh cái đã  ."

Ông lão dứt khoát quay đầu :" ta không muốn uống."

Tên nô tài đó thấy ran đứng một bên bật cười, liền thở dài một hơi, cùng ran kể chuyện về lão gia nhà hắn. Ran lúc này mới hiểu được lý do tại sao ông lão này lại coi đóa hoa đó giống như mạng sống của mình như vậy. Ông lão đó cùng với bà của ông cùng sở thích là yêu cây cỏ lạ quý hiếm.   Cho nên sau khi bà lão  của ông qua đời, ông vẫn tiếp tục tìm kiếm nhiều loài cây hoa đẹp đẽ quý hiếm đem về trồng, như thể  Ông ấy mới có cảm giác như bà lão của ông vẫn còn sống, còn ở bên cạnh ông. Bà lão của ông  có tên là a tử, mà loài cây hoa này có tên là chu tử đằng , là loài hoa mà bà lão của ông thích nhất cho nên ông liền cảm thấy loài giống như hơi ấm của lão bà   của ông, vẫn bên cạnh sống với ông. Nhưng thật không ngờ chăm sóc nuôi dưỡng  cẩn thận còn chưa được nửa tháng, đã héo hon, tàn lụa .

Ran nghe xong có chút cảm thán:" cháu có thể giúp ông làm cho cây chu tử đằng này tươi sống lại."

Ông lão đó nhìn ran  liếc mắt môt cái,  trong mắt mang chút kinh thường ,;" này nhóc con,  gia gia không có tâm trạng cùng với con nít đùa giỡn, nhóc  mau đi chỗ khác  chơi đi."

" ông lầo, ông nếu  mà không tin nhóc con như cháu thì cây chu tử đằng này ngày mai cũng sẽ héo úa  như vậy thôi , chi bằng  để cháu thử cứu sống nó xem sao a,." Ran  nhân cơ hội không ai chú ý , từ trong  không gian lấy một ít nước thuốc tăng trưởng atonik , tưới lên cây chu tử đằng kia.

Ông lão thấy vậy liền trừng lớn hai mắt:" chỉ như vậy thôi sao?"

" Vâng! Chỉ vậy thôi!" Ran  gật gật đầu, sau đó lại nghe tiếng khóc càng thê lương  hơn nữa của ông lão:" tiểu nha đầu ngươi là đồ lừa đảo!"

" To gan!" Shinichi  nhíu mày, hắn vì nhượng bộ đáp ứng mong muốn cùng ran đi dạo vườn trà, thế mà vừa đến lại thấy một ông già  ngồi bệt dưới đất khóc sướt mướt, đến đầu hắn cũng vì tiếng khóc này mà đau nhức cả lên, khóc vì một cây hoa nhỏ bé thế, đáng sao?!

Vừa định nói thêm gì đó thì lại bị ran ôm chặt lấy cánh tay hắn:; được rồi,  chúng ta đi chỗ khác dạo chơi  đi, ta còn chưa thấy  lá trà non xanh tươi ở vườn trà đâu."

Ran đi theo shinichi  vào vườn trà, mới phát hiện ra vườn trà này rất lớn , nhìn lướt qua khu vườn này có cảm giác như không tìm thấy điểm cuối của nó. Đập vào mắt nàng là một biển trà xanh biếc . Ran  vui vẻ hít một hơi  thật sâu cái không khí  trong  lành mới mẻ này,  nơi này gieo trồng đủ loại không biết bao nhiêu là loại trà, còn có nhiều loại  trà nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua dù chỉ một lần.

Shinichi  đột nhiên  nhìn thấy gì đó, ngồi trên mặt đất đem một gốc cây thực vật cẩn thận đào lên.

Ran  tò mò hỏi một câu:" đây là cái gì?"

" Đây là giống cây  hương chương."

" Ngươi đào lên làm gì?"

" Mang về trồng." Shinichi  cười thần bí, cũng không  giải thích gì thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top