chap 84 Tình yêu mù quáng (1)

Ran rất nhanh gọi phu xe đánh xe đến phủ tam hoàng tử. Ngay khi đến phủ thì trời cũng vừa sáng, cỗ kiệu dừng lại. Ran vén rèm bước xuống, ngẩng đầu nhìn phủ tam hoàng tử trước mắt, nghe nói  sức khỏe  của tam hoàng tử này không được tốt, cơ thể hay bị suy nhược, mặc dù không phải  là người được hoàng thượng quan tâm yêu thương như  shinichi,  nhưng hoàng  thượng cũng đối đãi với hắn không tệ lắm, thường xuyên ban phát này nọ cho hắn.

Phủ của vị đệ đệ này so với ninh vương phủ thì có chút kém xa,  vừa mới bước vào phủ, đập vào mắt nàng là mái đình được khảm vàng lung linh rất khác biệt, tráng lệ, rộng rãi uy nghi.

Ran vẫn còn đang đưa mắt chiêm ngưỡng vẻ hào nhoáng ở đây thì từ phía trước đã thấy một nữ nha đầu thân mặc bộ y phục màu xanh lam tiến đến, vẻ mặt  khẩn trương  mà câu nệ , hỏi:"  người là nhị vương phi?"

Ran khẽ gật đầu, người nọ sau khi đã xác nhận thân phận liền nhanh chóng khẩn thiết lên tiếng:" nô tỳ là samura  , là nha hoàn  bên cạnh tam hoàng phi. Nhị vương phi nhanh theo nô tỳ đến xem, vương phi.... vương phi người một chút đều không ổn.....người chỉ tin tưởng vào mỗi một mình nhị vương phi nên đã ra lệnh yêu cầu nô tỳ mời người đến."

Nói xong thanh âm có chút nghẹn ngào. Ran  vẻ mặt trầm xuống, vung tay ý bảo nha hoàn đó dẫn đường.

Samura mang ran đi qua một con đường dài nhỏ hẹp, đi xuyên qua sảnh  chính, sau đó là đi tới  khu biệt viện yên tỉnh. Ran vừa bước vào sân thì đã thấy cấu trúc bố cục nơi này được thiết kế rất tao nhã lịch sự, có thể nhận ra được chủ nhân của nơi này là một người có con mắt tinh tế, nơi này được trồng không biết bao nhiêu là loài hoa lạ bắt mắt.

Ran thầm nghĩ tam vương phi này quả nhiên không hổ danh là đích nữ của tướng môn, đang trầm tư thì bên tai văng vẳng  tiếng oa oa khóc truyền đến, theo thanh âm  nhìn lại,  liền thấy có một vị nữ tử đang quỳ gối trước cửa, bộ y phục màu trắng bó sát  người càng tăng  thêm sự điềm đạm đáng yêu. Thân thể  của nàng ấy lúc này run lên  dữ dội, mà bên cạnh  nàng có một nam nhân ôn nhu cúi xuống giữ lấy người nàng , an ủi nàng , thỉnh thoảng lại cầm khăn nhẹ  lau đi  những giọt nước mắt lăn tràn trên hai gò má nàng, động tác tràn ngập yêu thương.

Người này không phải ai khác chính là sườn phi của tam hoàng tử, có vẻ  hôm nay sức khỏe của nàng không được tốt, không giống với dáng  vẻ lần đầu gặp mặt ,   thậm chí  trông nàng  cứ như một  người bệnh.

Ran  chậm rãi  đến gần, cô gái này mới nhìn qua đã thấy là một người nhu nhược mềm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn , hàng lông  mi dài cong  vút , làn da ẩn hiện sau  tà áo trắng như tuyết, đôi môi mỏng  nhẹ như  cánh hoa  anh đào, nàng thoạt nhìn trông  hơi gầy yếu đến  mứcc có cảm giác như nếu  có một cơn gió thổi qua sẽ cuốn phăng  cả nàng đi. Bởi vì khóc quá nhiều nên cả khuôn mặt  của nàng giờ đây được bao phủ bởi một tầng nước mắt, thoạt nhìn trông như nhu nhược yếu đuối vô cùng.

Nàng đau đớn vừa khóc vừa nhìn lên:" vương gia, tỷ tỷ sẽ không sao chứ? Hức hức...  "

Hàng lông mày  của ran  nhướn lên , trong  lòng cũng có chút hiểu được thân phận của vị nữ tử này , nàng là thiếp mà tam hoàng tử sủng ái, họ ayama . Có điều vị nữ tử này chỉ chú tâm đến việc sám hối , còn tam hoàng tử cũng chỉ mãi  lo an ủi mỹ nhân đang khóc  tang thương kia,  nên từ đầu đến cuối họ không có chú ý tới ran. Cho đến khi samura  tiến lên hành lễ với tam hoàng tử cùng  ayama thị . Tam hoàng tử lúc này  mới đem lực chú ý của mình đặt sang  chỗ khác. Ran biết tình hình lúc này chắc cũng  vô cùng nghiêm trọng,, nên cũng không muốn nán lại đây thêm giây phút nào nữa, vội vàng theo samura vào phòng. Bên trong phòng ngủ được bài trí xa hoa phú quý, hoa lệ  đến tột cùng, chiếc bình phong bằng đá cẩm thạch  màu hồng được điêu khắc hình ảnh phượng hoàng giương cánh  trông thật lộng lẫy.

Samura  xốc màn sa lên nhỏ giọng nói:" nhị vương phi ,vương phi đang nằm ở bên trong mời người mau vào trong xem!"

Ran gật gật đầu, bước nhanh về phía căn phòng đối diện, đi vòng qua chiếc bình phong  kia,  đến nơi liền nhìn thấy tam vương phi  misumi thị đang nửa ngồi trên giường , trên mặt  trắng bệch không một chút máu, môi bạc trắng hẳn đi, vẻ mặn mà quyến rũ  của nàng thường ngày đã không còn thấy nữa mà thay vào đó là sự héo hon  úa tàn của đóa hoa anh đào rơi rụng giữa sắc xuân.

Misumi thị  mơ hồ nghe được có tiếng  bước chân , liền cố gắng mở mắt ra, thấy người  đứng trước mắt mình là ran , trên mặt không khỏi thả lỏng  hẳn ra thoải mái . Nàng ngẩng đầu cố gắng muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị ran ngăn cản lắc lắc đầu.

Misumi thị hốc mắt đỏ lên ngân ngấn nước, cũng cố gắng nghe lời của ran nhịn xuống,  nàng nghe loáng thoáng tiếng khóc bên ngoài cửa liền cảm thấy khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên tia chán ghét tột độ. Ran thở dài  một hơi , nàng kia lúc trước vẫn là nhẹ nhàng khóc nức nở, lúc này thì đột nhiên gào khóc lên:" tỷ tỷa, tỷ tỷ a, muội sai rồi, cầu xin  tỷ hãy tha thứ cho muội.....tỷ tỷ, là tại muội không tốt a!"

" ngu ngu , nàng đừng khóc nữa, nàng mà khóc như vậy tâm can ta đau lắm.,"

" Vương gia, là lỗi của nhu nhi , chàng trách phạt ta đi."

" ta sao có thể trách nàng chứ. Nhu nhi nàng mau đứng lên đi.," tam hoàng tử ôn nhu nhẹ giọng an ủi khiến cho ran cảm thấy cả người đều muốn nổi da gà, nghe những lời đó mà thấy chói tai, nàng chán ghét hướng về phía bên ngoài ra lệnh:" người đâu."

Tiếng nói vừa dứt, samura từ bên ngoài nhanh chóng bước vào.

Ran nhìn người tới tiếp tục nói:"  bổn vương phi bây giờ phải trị liệu chữa bệnh cho tam hoàng phi , ta không muốn có bất kỳ âm thanh nào quấy rầy đến việc xem bệnh của ta, nếu không sẽ xảy ra nhiều sai sót, ngươi nhanh đi ra ngoài chuyển lời  với tam hoàng tử chút đi."

Nha hoàn vừa nghe ran yêu cầu liền chạy ra ngoài, bất quá trong chốc lát, ran liền nghe được tam hoàng tử nói:" nhu nhi, nhị tẩu đã đích thân đến đây để chữa trị cho misumi rồi , dù có quỳ ở đây thì cũng chẳng giúp được gì , chúng ta mau đi thôi.;

" vâng vâng, ta sẽ không  ồn ào nữa, sẽ không khóc nữa,!"

Bên ngoài rốt cuộc an tĩnh lại , không còn nghe thấy âm thanh khóc thang quấy nhiễu , misumi thị thở dài một hơi , mặt mày  cũng bắt đầu dãn ra, Ran  cũng cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng đi.

Ran ngồi ở bên giường đem tay  của misumi thị  nhẹ nhàng  đặt lên mạch. Nàng khẽ nhíu mày, misumi thị  là vì tức giận  nên mới ảnh hưởng đến thai khí. Nếu như không kịp thời cứu chữa , thì đứa bé trong bụng này sẽ lập tức khó mà giữ được . Misumi chau mày lo lắng nhìn ran , thanh âm run run ;" có phải hài nhi của tỷ , có phải hay không đã...."

" Tỷ đừng quá kích động." Ran lại cười nói:" tỷ đã tin tưởng muội thì muội chắc chắn sẽ có cách giúp tỷ."

Ran theo tay từ trong tùy thân không gian lấy ra viên thuốc mà tiểu kỳ lân luyện chế,  viên thuốc này có tác dụng hiệu quả đối với  những người vì tức giận mà huyết áp trong máu tăng cao,  nàng đưa cho  misumi thị uống vào thì đã thì đã sắc mặt nàng không còn tiều tụy, tái nhợt như lúc nãy, thần sắc đã có chút hồng hào đi vào giấc ngủ.

Ran lấy ra một bộ châm cứu ra thi triển y thuật , sau khi đã châm cứu cho   misumi thị  xong,  nàng đứng dậy đi tới bên cạnh  bàn, lấy giấy bút bắt đầu kê đơn thuốc  thang , nếu nói về thuốc để dưỡng thai thì thuốc đông y  vẫn hiệu quả nhất. Ran không chỉ  học chuyên môn về y thuật hiện đại mà  đối với y thuật trung đại cũng có nghiên cứu tương đối y kỹ. Không mất y bao lâu, đơn thuốc đã được  nàng ghi  đầy đủ  lên giấy, ran cầm lấy đơn thuốc trên tay nhẹ nhàng thổi khô nét mực , sau đó liền hướng về phía cửa ngoài  hô lên một tiếng samura rất nhanh đi vào cung kính nói:" nhị vương phi  có gì  phân phó  ạ?"

Ran đem phương thuốc  giao cho nàng, phân phó nói:" ngươi cầm đơn thuốc này đi bốc đi, mỗi ngày một  thang thuốc , nhất định y phải cho vương phi ăn đúng giờ uống đúng giờ, đơn thuốc này có tác dụng dưỡng thai rất công hiệu."

Samura  vốn tưởng rằng cái thai này  chắc chắn sẽ không  thể giữ lại đươc nữa. Lúc trước , vương thái y  cũng có đến xem qua sau đó buồn bã mà lắc đầu. Tam hoàng phi không tin nói là liễu thị mua chuộc  vương thái y  hại nàng . Có điều samura  nhìn thấy  sắc mặt  của tam hoàng phi  cũng hiểu được . Vương thái y này ắt hẳn không n có ăn nói  lung tung bậy bạ . Nay biết  cái thai  này vẫn  an toàn được giữ lại, nàng vui mừng đến phát khóc lên.  Những người  khác có lẻ sẽ không biết nhưng   nàng biết rõ tam hoàng phi đã chờ đợi đứa con của nàng từ rất lâu rồi, nàng quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu cảm tạ ran :" cảm ơn nhị vương phi, cảm ơn nhị vương phi!"

Ran cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nàng không chịu nổi được cảnh này liền vươn tay ý bảo hắn mau mau đứng dậy, tiếp tục nói:" nhanh đi bốc thuốc đi."

Samura  sau khi cứ lẩm bẩm  trong miệng cảm tạ nàng  lúc này mới nghe lời ran cầm toa thuốc đứng dậy chạy ra ngoài.

Misumi thị từ từ tỉnh dậy  thì trời đã cũng đã giữa trưa. Đập vào mắt là hình bóng của ran  đang ngồi bên cạnh giường nàng, nàng không vội vàng cũng không nóng nảy ngồi ở đó vừa thưởng trà vừa đưa mắt đánh giá kiến trúc bài trí trong phòng , nàng nhẹ nhàng lên tiếng:" Ran nhi!"

Ran quay đầu lại thì thấy misumi thị  đã tỉnh dậy hơn  nữa còn đang cố gắng muốn đứng  dậy , nàng liền   bước lên phía trước  nhẹ nhàng nâng đỡ  misumi thị dậy , đem gối nệm tơ vàng óng gối lên nửa người nàng tìm một tư thế thoải mái nhất cho nàng :" tỷ cứ cẩn thận nằm yên đó."

" ran nhi, muội thật không biết phải cảm ơn tỷ như thế nào mới phải!"  Misumi thị ngại ngùng cười rộ lên, nàng vỗ về bụng mình:" tỷ có thể cảm nhận được hài nhi vẫn còn ở trong bụng của tỷ." Ran  có chút:" tỷ v ấy à, sao lại để bản thân  mình tức giận ra đến nông nổi này. , với bản tính của tỷ thì muội không nghĩ tỷ lại có thể dễ dàng tức giận đến như vậy."

Misumi thị nghe vậy chỉ biết cười khổ, quay đầu nhìn xa xăm bên ngoài một lúc sau mới lên tiếng nói:" tỷ có nghe nói lúc trước hoàng hậu nương nương có ban tặng cho các hoàng tử hai vị mỹ nữ, vậy chắc hẳn ninh vương phủ cũng không tránh khỏi a?"

Ran không hiểu lộ gì nhiều khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top