chap 77: Động phòng hoa chúc (1)

Cho đến khi kiệu hoa một lần nữa đáp xuống đất, liền nghe thấy tiếng hô to bên ngoài của bà mai:" tân nương đến!"

Chỉ chốc lát sau thì tấm mành che trước kiệu từ từ được nâng lên, một cánh tay thon dài hữu lực từ từ giơ ra trước mắt, vốn hôm nay tâm trạng của nàng có chút lo lắng, tay bất giác run run, đến khi ran nhìn thấy cánh tay quen thuộc ấy dưới khăn voan mỏng như vậy nàng lại có chút cảm thấy hồi hộp, cùng với chút an tâm khó hiểu.

Ran chậm rãi giơ tay ra, đặt lên bàn tay ấm áp kia, cảm thấy đối phương dùng sức kéo nàng lại sau đó thuận đà ôm nàng lên, nàng có chút mất thăng bằng theo phản xạ đưa tay vòng qua cổ hắn.

Shinichi nhìn thấy tấm voan trước mắt, mặc dù không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng cũng không ngăn được nội tâm vui sướng của hắn, đột nhiên hắn dùng lực ôm chặt nữ nhân trong lòng hắn, ôm lấy nàng chậm rãi bước vào Ninh vương phủ. Ran nhi! Sau này nàng sẽ là nữ chủ nhân của Ninh vương phủ này, sẽ là nữ nhân của mình shinichi ta, ta không cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước. Shinichi chậm rãi đi về phía trước thầm nhủ.

Vừa đi vào sảnh chính thì có người đã hô lên:" giờ lành đã đến!"

Hết thảy mọi việc đều diễn ra thuận lợi tốt đẹp" nhất bái thiên địa", " nhị bái cao đường", " phu thê giao bái". Ran có chút giật mình, nàng rõ ràng muốn tìm mọi cách để chạy trốn khỏi shinichi, vì sao lúc này trong nàng lại có cảm giác vui sướng đang trào dâng, cảm giác mới mẻ này mỗi lúc một chân thật hơn.

Ran cơ hồ quên đi ý định rời khỏi hắn, trái tim rung động đập bang bang lên, shinichi buông nàng xuống sau đó chậm rãi cầm lấy tay nàng, khiến cho nàng có cảm giác như được hắn bảo vệ.

Hết thảy nghi thức đã hoàn thành. Khi đó sắc trời cũng đã không còn sớm nữa.

Một tiếng" kết thúc buổi lễ" vang lên, ran giờ phút này chính thức thật sự được gả cho shinichi, lòng của nàng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, nàng còn chưa kịp thích nghi với cảm giác kỳ lạ này, chợt nghe một tiếng:" đưa vào động phòng!"

Ran cùng với tấm khăn voan hồng, đoan đoan chính chính ngồi ở bên mép giường, nàng ngồi yên chờ đợi hắn khiến trái tim nàng đập liên hồi, vừa hồi hộp vừa có chút lo sợ.

Shinichi đi phía trước nói một câu:" chờ ta", ran vốn tưởng rằng mình sẽ phải nhàm chán ngồi ở đây thật lâu nhưng cũng không lâu sau đó hắn liền trở lại.

Bên dưới tấm khăn voan, nàng có thể thấy được đôi hài màu đen của hắn đang từ từ đi tới chỗ nàng, nàng kia thật vất vả yên tĩnh tim đập lại bắt đầu bang bang phanh nhảy dựng lên. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, một chút âm thanh cũng không có ran nghĩ rằng, với tính cách con người của shinichi hẳn là đêm động phòng hoa chúc này sẽ không có bất kỳ ai đến nháo loạn.

Nhưng vào lúc này , khăn voan trên đầu ran không một tiếng động rơi xuống, ran trong khoảng thời gian ngắn không hoàn toàn thích nghi với ánh nến ở đây, chỉ cảm thấy một căn phòng được trang trí với một mảng đỏ rực, ngoài ra còn có màu vàng ngọc huy hoàng . Hơn nữa tên nam nhân trước mắt nàng mặc một bộ y phục đỏ rực lửa, đôi môi đỏ mọng trông thật là tà mị, tuyệt mỹ vô song , hắn so với dáng vẻ thường ngày trông thêm phần tà mị tuấn dã. Ran chưa bao giờ thấy qua một shinichi anh tuấn nhường đó, liền có chút kinh ngạc. Shinichi nhìn thấy bộ dáng của Ran trước mắt , hắn có chút si ngốc nhìn chằm chằm vào nàng,, nàng khẽ cong môi cười. Ran hôm nay mặc một bộ giá y phượng đỏ thẫm, áo choàng bên ngoài được làm từ tơ tằm ở nam hải, vô cùng mềm mại hoàn hảo khoác lên người nàng càng làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, được khảm vô số là bảo thạch hoa mỹ, nhưng so với đám trang sức hay bộ giá ý đó nàng vẫn là tuyệt mỹ nhất đối với hắn.

Một đôi mắt đẹp trong suốt như nước, hàng lông mi cong dài khẽ động , làn da trắng nõn nà. Hôm nay nàng so với ngày xưa lại có chút khác lạ hình như hai bên má nàng có chút đỏ ửng, nàng ngượng ngùng sao?

Shinichi nhìn như vậy ran , chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng thỏa mãn. Trên đời này sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào tuyệt sắc tài hoa hơn nàng . Shinichi nhìn nàng đến thất thần thì đột nhiên giật mình vì tiếng kêu đột ngột của bà mai:" vương gia, vương phi cùng nhau uống rượu giao bôi, từ nay về sau đầu bạc răng long!"

Nói xong liền bưng khay đựng hai chén rượu đến.

Shinichi vươn tay cầm lấy một ly, bà mai liền đem một ly còn lại đưa cho ran , ran nhẹ nhàng bưng lên , hai người vừa định uống giao bôi, thì ngay lập tức bên ngoài liền nghe tiếng rộn ràng nhốn nháo, một lát sau" oanh" một tiếng cửa phòng bật ra, một đám người ngã nhào xuống.

Một đám người luống cuống đứng dậy , cầm đầu đó là heiji , Araide đứng ở phía sau, trên mặt còn có vài phần xấu hổ, có mấy tên nam tử khác ran không biết chắc là đệ tử của hai tên này. Heiji bị tên đứng phía sau đẩy lên, sau đó mất đà ngã xuống, ngẩng đầu lên thì thấy shinichi và ran nhìn chằm chằm vào mình như sinh vật lạ, liền nói:" ha ha, rượu giao bôi a, các ngươi uống đi, uống đi a!"

Shinichi nhìn trước mắt cảnh tượng, tà tà cười:" các ngươi cũng muốn uống?"

Mọi người đồng loạt lắc đầu, trong đó còn có một tên nam tử trẻ tuổi khẽ cười nói:" shinichi, hôm nay là đêm động phòng của người, chúng ta làm sao có thể tùy tiện uống chứ?"

Nói xong một cái nam tử liền tiếp theo nói:" có điều a, heiji nói chờ các ngươi uống rượu giao bôi xong sẽ có trò hay ở phía sau để xem !"

Tên nam tử hưng phấn nói hắn căn bản không một chút chú ý đến bên cạnh hắn có một tên đầu sỏ đó là heiji đang cố gắng dùng sắc nháy mắt ra hiệu cho hắn câm miệng lại.

Shinichi thản nhiên hỏi lại:" vậy sao? Trò gì hay?"

Tên nam tử kia nghe vậy liền đắc ý nói:" hắc hắc, nếu như ta nói cho người biết rằng bọn ta sẽ chứng kiến cảnh vương gia đáng kính của chúng ta ôm hôn vị nương tử xinh đẹp đắm đuối ,sau đó lại cùng nhau lên....A...." còn chưa nói xong liền bị heiji đứng một bên hốt hoảng xông lên bịt chặt lấy miệng hắn, heiji nhìn shinichi cười tà mị nói:" shinichi , ngươi đừng có mà nghe hắn nói bậy bạ, ngươi thấy hắn say chưa này, các người cứ tiếp tục đi a, ta mang hắn ra ngoài đi dạo chút cho tỉnh rượu."

Nói xong liền lập tức kéo hắn chạy bay ra ngoài.

Ran nhìn đứng ở một bên sự không liên quan đã araide , làm như lơ đãng nói;" không biết araide  tiên sinh còn có chuyện gì không? Chẳng lẽ muốn cùng ta bàn luận y thuật? Ta gần nhất có nghiên cứu một loại dược mới , araide  tiên sinh  có thể cùng ta đến thử một lần?" Araide nghe vậy sắc mặt trắng bệch, ha ha cười nói:" không cần  không cần đâu , hai vị cứ tiếp tục đi, ta không dám quấy rầy nữa." Nói xong liền xoay người rời đi, giống như bị ma rượt phía sau, những người thân cận với shinichi hiểu được tình hình liền không dám lại gần tân phòng nữa bước.

Trong khoảng thời gian ngắn, động phòng lý chỉ có shinichi cùng ran  hai người.

Shinichi quay đầu nhìn ran  nhẹ nhàng cầm cốc rượu trong tay.

Ran sau khi bị đám người to gan này chọc  cho tức chết thì trên gương mặt ban nãy  nóng rực  lên cũng dần dần tan đi, nàng khẽ ho nhẹ cười trừ nhìn về phía nơi khác nói với shinichi:" dù sao ta cũng chỉ là khách qua đường may mắn được ngồi lên kiệu hoa thôi, uống hay không uống cũng không quan trọng gì lắm,,?"

" Khách qua đường?" Shinichi  chau mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song liền hiện lên vẻ thất vọng, nàng từ đầu đến cuối đều coi chuyện tình của bọn họ đơn giản chỉ là tình cờ, khách qua đường gặp dịp thì cưới thôi sao? Nghĩ như vậy, hắn liền tức giận hận không thể bóp chết nữ nhân vô cảm trước mắt này, trên mặt hắn bây giờ đen lại lạnh lùng không thôi. Rõ ràng hắn thật lòng muốn nàng trở thành nữ nhân duy nhất của hắn, là thê tử của hắn mãi mãi, thế nhưng nàng lại không một chút quan tâm đến tình cảm của hắn, đến cảm xúc của hắn, nàng cứ như vậy lạnh lùng nhắc nhở với hắn về các ước hẹn ba tháng kia, hắn đã làm mọi cách để có thể khiến nàng quên đi cái ước hẹn chết tiệt đó, hôm nay trong ngày vui của bọn họ, nàng không chút kiêng kị nói ra ước hẹn đó, nàng chẳng lẽ muốn rời khỏi hắn sao?

Hắn tuyệt đối không cho phép!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top