chap 69 : Bách hoa yến (1)

Đây là lần đầu tiên Ran vào cung , cung điện trước mặt vô cùng nguy nga, tráng lệ. Màu đỏ nâu của mái ngói kết hợp với lưu ly thanh cổ cao quý, thản nhiên sáng rực như ánh hào quang, trong hoàng cung khắp nơi đều tỏa ra hương hoa thanh nhã, chung quanh là những cây trụ cột màu đỏ thắm, hình tròn được điêu khắc rất nhiều những con rồng, phượng đang bay trông rất sống động, rồng bay phượng múa, mặt đường được trát bằng một lớp đá cuội trơn nhẵn.

Ran sau khi tiến cung, liền được người dẫn đi đến trước cửa ngự thư phòng, sau đó cũng không có tuyên nàng vào.

Phỏng chừng nửa canh giờ trôi qua , nàng vẫn đứng  chờ ở ngoài, hẳn là hoàng thượng muốn hành hạ nàng một chút đây mà. Tên hoàng đế đáng chết.

Ran giấu đi sự bực dọc trong người, trên mặt vẫn lộ ra vẻ thản nhiên cười.

Hơn mười lăm phút sau, công công từ bên trong phòng đi ra, đi tới trước mặt ran  nói;" ran cô nương, hoàng thượng triệu người vào cung diện kiến."

Ran thản nhiên cúi đầu,  nhấc chân chậm rãi đi về phía thư phòng.

Hoàng đế thân hình cao lớn, chắc là hồi còn trẻ cũng từng là một mỹ nam đây, chính là hàng năm cuộc sống của một bậc đế vương khiến trên người hắn mang theo một loại khí chất bức người, khiến người khác không tự chủ được sinh ra sợ hãi. Ran không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu hành lễ, mặt mày nghiêm trang cung kính đứng đó.

Hoàng thượng nhìn người con gái trước mặt, phút chốc có một tia sợ sệt, hắn vốn tưởng rằng ran  là một cô gái yêu mị dụ hoặc , nhưng người này vừa mới nhìn vào, chỉ là  một cô gái đơn thuần thân bộ y phục màu trắng khiến nàng thật thanh khiết như tiên nữ,  đoan chính thanh nhã, băng phu oánh triệt. Khí chất của nàng vô cùng tao nhã, động tác hành lễ lưu sướng hắn thật sự chưa gặp qua cô gái nào như nàng.

Quả thực không thể phủ nhận một điều rằng ran là một mỹ nhân tuyệt sắc lúc này thân phụ hoàng này cũng đã hiểu tại sao con trai nhỏ của hắn lại cứ nhất quyết đòi cưới mình nàng. Suy nghĩ như vậy khiến hắn không khỏi lạnh mặt, thanh âm trầm xuống nói:"  cô chính là ran mori ?"

Nước mắt ran  đã bắt đầu lưng tròng khẽ đáp:" hoàng thượng nói dân nữ không xứng đáng với sáu tòa thành trì, vậy dân nữ sẽ tự nguyện rời khỏi đây."

Hoàng thượng vốn đang định quở trách nàng, không ngờ ran  lại nói ra chuyện rời khỏi đây dễ dàng lưu loát như thế. Ran chậm rãi đứng lên, ánh mắt thoáng có chút sưng đỏ, khóe mắt đã có chút ngân ngấn nước muốn ùa theo mà rơi xuống, nàng chậm rãi đi đến trước mặt  hắn:" nhưng trước khi rời đi, dân nữ có một thứ này muốn tặng cho hoàng thượng."

Hoàng thượng cũng không quan tâm nhiều đến lời nói của Ran, đã nhìn qua, sở hữu qua vô số báu vật, mà ran , xuất thân như thế nào hắn còn không biết sao, muốn tặng này tặng nọ . Không biết lượng sức mình.

Ran không nói lời nào, vẫn  cười yếu ớt, tay chậm rãi lấy từ trong tùy thân không gian một chiếc đồng hồ báo thức, nhẹ nhàng đặt ngay trên bàn tẩu chương , lạnh nhạt cười :" hoàng thượng xem." Hoàng thượng  chỉ thản nhiên liếc mắt  một cái, cái đồ vật trước mắt  gì đó, được bao  phủ bởi lớp mạ vàng bóng loáng , bên trong có mấy cái cây kim  phía trên có hai cái vòng kim loại gì gì đó, từ từ đưa tay lên  chạm vào  thì đột nhiên  nghe được  âm thanh chói tai  vang lên, hai vòng kim loại va đập vào nhau kêu liên thanh  nghe như  tiếng chuông .

Hoàng thượng  kinh ngạc một lúc lâu thì vô cùng  tò mò  đưa mắt  quan sát , phát hiện  kim đồng hồ kia tự nhiên  lại có thể  tự di chuyển, hắn không khỏi tò mò mở miệng hỏi:" đây là thứ gì?"

Ran  giới thiêụ :" cái này gọi là đồng hồ báo thức, cách thức hoạt động của nó cũng không có gì phức tạp, này là kim chỉ giờ, kim màu đen này là  chỉ phút, còn kim  còn lại chỉ giây, cứ nửa canh giờ sẽ hai thanh kim loại này sẽ gõ vào nhau một lần. Hoàng thượng nếu như không tin, phái người đem đồng hồ cát ra để kiểm chứng.,"

Hoàng thượng cảm thấy cái vật này hoàn toàn là một món đồ hoạt động rất thú vị, hắn bất giác liền tin những lời ran nói. Hắn cảm thấy có chút thần kỳ, thắc mắc hỏi:" đồng hồ báo thức này ở đâu mà con có?"

Ran  thản nhiên nói:" Ran nhi đã từng đi du ngoạn khắp bốn phương, vì tình cờ gặp một vị cao nhân,  ông ấy thấy ran nhi và hắn có chút duyên phận nên tặng ran nhi rất nhiều của lạ vật hiếm.,"

Hoàng thượng đưa đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức trong lòng có một niềm yêu thích không nỡ buông tay, một vật thần kỳ như vậy liền có giá trị sánh ngang với một tòa thành trì. Hắn thắc mắc không biết trong tay nàng thực sự còn có những món đồ kỳ lạ này nữa không. Hắn nhìn thoáng qua ran , nàng không chút kiều ngạo cũng không siểm nịnh đứng im  ở đó không tranh quyền cũng không nịnh nọt, hoàng thượng đột nhiên cảm thấy ở trong mắt  mình ran đã có ấn tượng hơn rất nhiều.

Ran  lại nhìn về phía hoàng thượng rồi hành lễ:" hoàng thượng, vậy bây giờ tiểu nữ có thể rời đi được chưa?"

Hoàng thượng không một chút do dự , suy nghĩ mở miệng gọi nàng lại:" khoan đợi đã!"

Ran tò mò nhìn  Hắn một cái:" hoàng thượng còn chuyện gì sao?"

" Mấy ngày gần đây shinichi ăn ngủ tốt không?"

Ran cẩn thận trả lời:" gần đây vương gia ăn ngủ đều tốt ạ."

" Nói vậy từ khi shinichi ở chung với con, tâm tình đã có chút tốt lên, như vậy đi,  mấy ngày nữa sonoko  sẽ tổ chức hội bách hoa yến, đến lúc đó con với shinichi nhất định phải có mặt tham gia. Đây là mệnh lệnh!"

" Vâng, ran nhi về sẽ báo với vương gia một tiếng.," ran đáp, trên mặt có chút mỉm cười.

Ran  theo ngự thư phòng lý đi ra ngoài không bao lâu, ngay tại góc chỗ gặp vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu mặt, ran trở vềc hắn một cái thản nhiên mỉm cười:" sao ngươi lại tới đây?"

" Bổn vương nghe nói phụ hoàng gọi nàng vào cung."

" thì sao?"

" Bổn vương không ngờ vương phi khóc trong diễm lệ đến vậy." Shinichi khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ bực dọc.," lần sau chỉ được phép khóc trong lòng ta!" " ha ha.," ran cười gượng hai tiếng, nói vậy, mới vừa rồi nàng  diễn trò kia một đoạn đều bị shinichi xem ở trong mắt. Shinichi  thuận thế khiên trụ tay nàng;" bổn vương ban đầu nghĩ nàng sẽ chịu thiệt thòi, không ngờ còn cả gan mua chuộc cả phụ hoàng ta. Lá gan nàng không nhỏ đâu."

" Muốn không để bản thân mình chịu thiệt thì phải có biện pháp thôi."

******

Thời gian thắm thoắt như thoi đưa, những vị công chúa của tây lăng quốc hàng năm đều đại diện đứng ra  tổ chức lễ hội ngắm hoa ở ngự hoa viên mỗi năm một lần. Vì chủ đề chính của năm nay là đề cập đến bách hoa, cho nên lấy mới tên gọi là bách hoa yến. Ngũ công chúa Sonoko là loại nữ tử ưa thích náo nhiệt, hai năm liền đều do chính tay nàng tự tay  tổ chức chủ trì yến hội, cũng chính nàng sẽ quyết định mời các thiên kim tiểu thư, nam tử, công tử  các phủ đến tham gia.

Mấy dạo trước có một điều khiến cho sonoko rất buồn rầu , nàng vô cùng yêu thích ran, càng muốn chân thành mời ran cùng đến ngắm hoa do nàng tổ chức, nhưng vì hoàng thượng, hoàng hậu đều không thích ran. Cho nên nàng vẫn đang chần chừ không biết là có nên mời hay không. Rồi đột nhiên hôm qua phụ hoàng gọi nàng đến bảo nhất định phải phát thiếp mời đặc biệt đưa cho ran, sonoko cảm thấy vui mừng hơn là ngạc nhiên trước quyết định của người.

Vài ngày sau, yến hội cuối cùng cũng đến.

̉

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top