Chap 130: Quỷ kế của Toshikeko (1)
Bị nhốt trong vòng ôm mạnh mẽ ấy, thứ vất vít quanh mũi nàng, chính là mùi hương hoa huỳnh dễ chịu trên người hắn, Ran cảm thấy máu trong cơ thể đang không ngừng nóng lên, sôi trào, trái tim không ngừng đập mạnh trong ngực mình . Đôi môi mềm mại của hắn tim đến cảnh môi cô.
" Ư...." Ran bị ánh nhìn nóng bỏng của hắn làm cho hoảng sợ nàng không thể tưởng tượng được Shinichi mới vừa rồi còn giáo huấn nói chuyện học tập cùng Conan , ngay sau đó lại bế nàng về phòng làm ra loại chuyện như thế này.
Trong nhịp thở hỗn hểnh, bờ môi của Shinichi trượt tới tai nàng hơi thở nóng bỏng dụ hoặc nói:" đây là trừng phạt!"
Khi thấy Ran bị hắn hôn đến thở hỗn hểnh, hắn mới buông tha cho nàng một ít, cằm hắn đặt lên đầu nàng cọ vào mái tóc nàng, hình như hắn đang rất có chút khó chịu , phẫn nộ như dã thú cúi người tham lam nhìn cô:" Đối với nàng,ta còn không bằng một thằng nhóc con nàng trả lời ta , trong lòng nàng ta là cái gì?"
" Shinichi ...." Ran chợt ngẩng người nhìn nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn , hắn đang là ghen sao, ăn dấm chua của một tiểu hài tử vậy chẳng giống phong cách thường ngày của chàng chút nào a ? Ran trong lòng vui vẻ , định nói vài câu an ủi hắn thì môi mềm của hắn lại một lần nữa nhẹ hôn nàng thân hình cao lớn áp xuống giữ chặt nàng không cách gì lay chuyển
Động tác ôn hòa triền miên khiến đầu óc của Ran trở nên hỗn loạn, muốn giãy ra nhưng hai tay lại vô lực đặt ở bên hông hắn, cơ thể lại càng lúc càng nhũn ra như nước, hoàn toàn rơi vào bên trong mùi hương và vòm ngực của hắn, say chính mình.
Không biết vì sao, đối với thái độ của Shinichi lúc này nàng thật không nỡ tức giận với hắn. Shinichi hắn không ngại đường xa lẳng lặng rời Tây Lăng đích thâ đến Nam Phong quốc tìm nàng trong khi thân còn mang trọng bệnh. Trong lòng nàng cũng có một chút áy náy, bây giờ hẳn cả kinh thành Tây Lăng ai ai cũng biết Ninh vương điện hạ đã bị mù, không biết mọi người có còn tin tưởng hay coi trọng hắn nữa hay không.
****
Nay mắt của Shinichi đã khôi phục, vương phi cũng đã mang trở về, đương nhiên phải đưa vương phi vào cung thỉnh an. Ran có chút khó khăn tiếp nhận việc này, nhẹ nhàng mà thở dài nàng vốn nghĩ mình hẳn sẽ không còn phải đặt chân vào hoàng cung này lần nào nữa, cũng không nghĩ sẽ trở về nơi này lần nữa vậy mà không ngờ đi một vòng nàng vẫn trở về nguyên điểm xuất phát.
Hai người vừa đến cửa cung thì trùng hợp gặp được hai người Toshikeko cùng Tamura . Toshikeko kéo tay Tamura, hai người cử chỉ vô cùng thân thiết . Ran nhin thấy một màn trước mắt có chút hoài nghi. Chẳng phải là bị chó dại cắn cấm túc rồi sao, bây giờ lại còn có thể ra ngoài. Chẳng qua nhìn thoáng qua thấy sắc mặt nàng vô cùng tệ , mặc dù đã bôi thoa một lớp phấn dày lên mặt nhưng cũng hầu như không thể che giấu đi gương mặt xám ngắt xanh xao kia.
Và đương nhiên , hai vị này cũng ngạc nhiên , bất ngờ không kém, Toshikeko vừa nhìn thấy Ran , âm thanh liền bén nhọn, châm chọc:" cô vẫn còn sống sao?" Ran thần sắc từ đầu tới cuối đều thản nhiên, con ngươi đen láy dưới ánh mặt trời bỗng ẩn ẩn vài tia u ám khiến cho Toshikeko cảm thấy có một loại bức bách vô hình:" Sao vậy ? Em dâu là đang hy vọng bổn vương phi không nên tồn tại trên thế gian này sao?"
" Toshikeko nào dám nghĩ như vậy?" Toshikeko rất nhanh liền cảm thấy chính mình thất thố liền quyến rũ tươi cười" chỉ là một thời gian lâu như vậy muội vẫn không nhìn thấy nhị hoàng tẩu, trong lòng nhung nhớ khuôn nguôi nên mới cao hứng nói như vậy."
Tamura nhìn thoáng qua Shinichi, hắn phát hiện ánh mắt của Shinichi lãnh đến cùng cực, ánh mắt sắc lạnh đến ghê người, toàn thân hắn tỏa ra mùi chết chóc nồng nặc khiến cho hắn có chút rụt rè vô ý thức lùi lại phía sau. Lẽ nào mắt hắn đã khôi phục! Điều này sao có thể?! Hai tay của Tamura gắt gao nắm chặt thành quyền, trên cổ gân xanh nổi lên, hắn vốn tưởng rằng ngôi vị thái tử đã có thể lập tức rơi vào tay hắn, nhưng bây giờ thì. ..hắn thật sự không cam lòng.
Bên môi vẫn cong lên ý cười tươi không chê vào đâu được cố gắng kiềm chế cơn đố kị đang bủa vây quanh mình:" Nhị ca."
.
Shinichi cùng Tamura đi vào triều, trong khoảng thời gian đó chỉ còn lại hai người Toshikeko và Ran!
Bây giờ Toshikeko nàng đang mang thai, nàng không muốn trực tiếp nói thẳng với Ran việc vui này, nàng sẽ từ từ cho nàng ta biết, nàng không có thèm khoe khoang chuyện này trước mặt Ran mori đâu! Đôi mắt khẽ cong lên, cố ý cầm khăn lên nôn khan vài tiếng thì đã thấy Ran chậm rãi đi tiếp không có chú ý đến mình liền cố ý ôm lấy bụng mình cao giọng nói:" Ai da thật là, có thêm một sinh mạng nữa, thân thể này ngày càng mệt mỏi quá đi a."
Ran thản cười cười, cũng không đáp lời.
Toshikeko khinh miệt nhìn nàng một cái,:" Nhưng mà cho dù có mệt mỏi đến đâu thì trong lòng ta cũng vẫn rất cao hứng , có thêm một người, vui nhà, vui cửa, ta còn trông mong gì hơn..."
Toshikeko cố ý vụng trộm nhìn Ran, che miệng yêu kiều nở một nụ cười một tiếng.
Ran cũng chợt dừng lại cười, :" Em dâu à, phụ nữ có thai quan trọng nhất là phải được chăm sóc chiều chuộng. Bây giờ, cô cần phải bảo vệ thật tốt đứa con trong bụng cô. Trăm ngàn lần không được bị con mèo hay con chó cắn vào , mà đặc biệt là càng không được phép bị chó dại cắn nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng , lại không khéo sinh ra một cái quái thai thì có lẽ ...em dâu à....chuyện này không được tốt cho lắm. "
" Cô... " Toshikeko mặt mày tái nhợt, hung hăng trừng mắt với Ran.
Ran cười tủm tỉm nhìn nàng :" em dâu à , đứa bé này xuất hiện cũng thật đúng lúc, nếu không thì cái vị trí chính phi này của em dâu có vẻ cũng không vững đâu. Tứ đệ nào là trước kia có cưới con gái của chung gia ôn nhu hiền lành, mới đây lại cưới thêm con gái của Trình gia... À cô gái này mới là cực phẩm nha , không chỉ là tiểu thư của danh môn lãnh tướng mà diện mạo khuynh quốc khuynh thành, tính tình ôn nhu kiều mỵ , nếu chẳng may cô ta sinh cho Tứ đệ một tiểu công tử mập mạp đáng yêu thì không chừng cô ta có thể ngồi ngang hàng với em dâu cùng ăn đó. " " cô! Cô! Cô...!"
Toshikeko tức giận mặt mày đến trắng bệch, tay không ngừng run lên chỉ vào Ran.
Ran bất ngờ đứng cách xa nàng :" Ấy em dâu à, đứng xa ta một chút, nếu như có gì sơ xuất thì ta gánh không nổi đâu. "
Ran thản nhiên rời đi, bên môi khẽ cong lên nụ cười yếu ớt.
Toshikeko tức giận đến dậm chân " Ran mori , cô cứ chờ đấy. "
******
Toshikeko bị Ran chọc cho tức giận từ lúc vào cung cho đến lúc về lại phủ. Trở về phủ Toshikeko lập tức tìm chung sườn phi cùng Trình sườn phi để xả hết bực tức trong người. Ran mori nói không sai, hai người phụ nữ này có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của mình! Còn chưa đến ngày Tamura được hoàng thượng được phong lên làm thái tử, nàng nào có thể để vị trí chính phi của mình bị lung lay dễ dàng như thế được.
Bây giờ nàng đang có mang , cho nên nắn mưa thất thường, bản tính kiêu ngạo cũng tỷ lệ thuận với sự phát triển của cái bụng! Sau khi đã dạy dỗ xong vị chung nhàn huệ, trong lòng nào hết thoải mái, lại trực tiếp tìm tới cửa phòng Trình cẩm , sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho con tiện nhân dụ dỗ đàn ông này được. Từ sau khi nàng mang thai, đều là cô ta với Chung sườn phi thay phiên nhau hầu hạ Tamura, Tamura lúc trước vốn không thích nàng nhưng trong khoảng thời gian này dường như cũng bị tiểu hồ ly mê hoặc đến thất điên bát đảo!
Toshikeko nghĩ như vậy trong lòng tức giận càng tăng lên vừa bước vào nhìn thấy Trình câm liền ngay lập tức quăng cho nàng ta một cái tát :" Tiện nhân! "
Trình Cẩm trên gương mặt lập tức xuất hiện năm dấu tay hồng hồng ẩn hiện, nàng từ nhỏ đến lớn nào bị người khác khi dễ đến mức này, hôm nay lại bị ăn tát vô cớ liền tức giận đến trợn mắt nhìn, thanh âm bén nhọn :" cô dựa vào cái gì mà đánh ta?"
" Ta là nữ chủ trong cái phủ này, muốn đánh cô cũng cần phải có lý do sao? " Toshikeko mắt thấy Trình Cẩm dám mở miệng hỏi bật lại nàng, liền thản nhiên nói " Bây giờ ta đang mang trong mình giọt máu của Tứ hoàng tử, cô dám thử động vào ta xem? "
Trình Cẩm sắc mặt có chút đen lại. Dạo gần đây nàng phải rất vất vả dùng hết toàn bộ chiêu trò mỹ nhân kế của mình mới làm cho Tamura không còn chán ghét nàng như lúc trước, nàng đâu có ngốc lại đi chọc tức hắn thêm lần nữa. Cố gắng áp chế cảm giác muốn giết người ;" không biết muội muội đã làm sai chỗ nào chọc tỷ tỷ mất hứng?"
Toshikeko liền nhìn sang nha hoàn bên cạnh nhướng mày lên ý bảo đem chén thuốc kia lại.
Toshikeko cầm lấy chén thuốc đi đến trước mặt của Trình cẩm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười :" uống nó! "
" Dựa vào cái gì? " Trình cẩm sắc mặt có chút sợ hãi, nàng ở thanh lâu một thời gian dài biết được loại thuốc này có dược tính vô cùng cao, khiến cho người uống phải nó sẽ bị vô sinh, cả đời không bao giờ mang thai!
Toshikeko cũng không muốn kéo dài thời gian cùng nàng vòng vo :" Người đâu, đến ép cô ta uống hết cho bổn vương phi! "
" vâng!"
" không cần, không cần... " Trình cẩm bị một màn này dọa đến sợ hãi , muốn chạy trốn, nhưng bốn nha hoàn bên cạnh đã nhanh chân vọt tới đè nàng lại. Trình cẩm ban đầu còn có chút công phu giằng co nhưng vì hai tay lần trước bị trúng tên nên lúc này hầu như khí lực không còn, nàng bị áp trên mặt đất sau đó bị ép uống hết chỗ thuốc đó một giọt cũng không chừa, nàng nặng nề ho khan, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng oán hận nhìn Toshikeko.
Toshikeko không thèm quan tâm đến Trình cẩm, khóe môi cong lên ý cười thực hiện : như vậy, cho dù có được sự sủng ái của Tamura thì chỉ cần không có con nối dòng thì vĩnh viễn cô đừng hòng có khả năng mơ tưởng tranh giành đến vị trí chính phi của ta!
Đột nhiên bụng một trận quặn đau , Toshikeko sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ vội hét lớn với nha đầu bên cạnh :" Mau truyền thái y!"
******
" Tỷ tỷ." Conan vừa học xong liền vui mừng chạy đến bên cạnh Ran.
"Conan, hôm nay học cái gì? " Ran hôm nay tâm tình vô cùng tốt, bế Conan lên ngồi bên cạnh mình, cầm khăn tay lau mồ hôi trên gương mặt của hắn.
" sư phó dạy em viết rất nhiều chữ a." Conan dùng ngón tay vẽ vờn nét chữ hắn vừa học lên lòng bàn tay Ran .
Ran hỏi :" có vất vả không?"
" Không vất vả !" Conan thanh âm trong trẻo mở miệng, Ran nhẹ nhàng cười rộ lên, " đi tỷ tỷ xuống bếp làm cho em chút đồ ăn. "
Ran kỳ thật cũng không muốn xuống bếp, nhưng hôm nay bởi vì có Conan ở đây trong lòng cũng nghĩ muốn làm chút đồ ăn vặt mà ở lứa tuổi như Conan đều thích ăn. Ran hôm nay định chiêu đãi Conan món sủi cảo. Conan cũng nhu thuận, rửa tay phụ giúp Ran cùng gói sủi cảo. Một lúc sau hắn cầm lên một miếng sủi cảo lên cho nàng xem :" tỷ tỷ, em tạo hình như thế này có đúng không a?"
Conan nhìn miếng sủi cảo trông không được giống với Ran nhưng nàng vẫn khẽ cười khen hắn,:" Conan làm rất khá,!"
Shinichi đúng lúc trở về nghe hạ nhân bảo vương phi của hắn đang ở phòng bếp liền có chút nghĩ ngợi , Ran nhi khi nào đã muốn xuống bếp rồi. Vừa đứng trước cửa phòng bếp đã thấy nàng cùng Conan hai người ngồi đối diện nhau, trên gương mặt dính bao nhiêu là bột mỳ cười đùa vui vẻ, một bên à một đống sủi cảo không ra hình dạng gì.
Shinichi trong lòng hầu như không có chút hứng thú với màn trước mắt, mày không tự chủ được nhíu lại, Ran nhi có khi nào vui vẻ như vậy khi ở bên cạnh hắn đâu, cũng không biết vì cái gì, hắn thực sự phát giận liền đi nhanh đến ném Conan sang một bên ngồi bên cạnh Ran có chút khó chịu nói :" sao không phân phó cho hạ nhân? "
"Tự mình làm đương nhiên mùi vị sẽ ngon hơn rồi, đúng không a, Conan? "
Conan liên tục gật đầu :" vâng! Đúng ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top